Cùng Chồng Cũ Cuồng Cố Chấp Trọng Sinh

Chương 28: Chương 28




Dư Hoan trả thù, không hề khách khí ấn lên tay anh, trên lưng cũng dính không ít mực đỏ. Thẩm Hà không tức giận, muốn ôm cậu, nhưng bị cậu lấy chân đẩy ra ngoài cửa.

Dư Hoan: “Trong vòng 3 ngày không được bước vào cửa nhà tôi.”

Thẩm Hà: “…”

Dư Hoan đứng trong nhà, dựa vào cửa, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, lần này cậu thật sự rất giận, phải gọi là cực kỳ tức giận, nếu anh chỉ đùa, vậy cũng đùa thái quá rồi.

Thẩm Hà ở ngoài cửa sửng sốt hồi lâu, cúi đầu, nhẹ nhàng nói một câu: “Hoan Hoan, có phải một ngày nào đó cậu sẽ quên tớ không?”

Hả?

Quên cậu?

Tên hâm này đang nói gì vậy?

Cậu bỗng nhận ra có gì đó không đúng, mở cửa cho Thẩm Hà vào, nhưng khi hỏi anh, anh lại cười tủm tỉm, như chưa hề nói gì.

“Bảo bối, ngủ đi.” Thẩm Hà bưng một ly sữa bò ấm tới chỗ cậu: “Uống sữa xong rồi ngủ, khi ngủ sẽ thoải mái hơn.”

Dư Hoan nghe lời, uống hết.

“Ngoan lắm.” Thẩm Hà hôn lên trán cậu, đang chuẩn bị đứng dậy, Dư Hoan bỗng ôm lấy cổ anh, không cho rời đi.

Khoảng cách hai người rất gần, Thẩm Hà cười, kéo khoảng cách gần thêm chút nữa, hai hàng lông mi dài như muốn đan vào nhau.

“Tiếc tớ sao?” Giọng anh khàn khàn, hơi thở nóng rực phun lên chóp mũi cậu, bầu không khí cực kỳ mờ ám.

Tim Dư Hoan đập thình thịch, Thẩm Hà hơi nhíu mày: “Hôn chút nhé?” Anh cúi đầu định hôn, cậu lại quay mặt né đi: “Cậu thật sự không giấu gì tớ chứ?”

Thẩm Hà do dự hai giây, đáp: “Không giấu gì hết.”

Dư Hoan thở phào nhẹ nhõm, chủ động hôn lên môi anh một cái: “Được rồi, tôi tin tưởng cậu. Cậu không được nói dối tôi, nếu bị tôi phát hiện, tôi sẽ đánh cái đầu chó của cậu.”

Nhưng đối phương không nghe lọt tai, ánh mắt nhìn chằm chằm môi cậu không dời, như thể đang hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi, càng hồi tưởng càng không cam lòng.

“Hôn nhanh quá, không cảm nhận được.”

Dư Hoan: “…”

Cậu cười bất lực, ôm lấy cổ Thẩm Hà, kéo xuống, hôn lên môi anh. Thẩm Hà chủ động thăm dò lưỡi, hôn sâu hơn.

Đêm đó Dư Hoan ngủ rất sâu, mãi chiều hôm sau vẫn chưa tỉnh lại, lúc tỉnh dậy cậu phát hiện trong nhà không có ai.

Ngoài hàng lang vang lên tiếng ồn ào.

Dư Hoan mở cửa đi ra, có rất nhiều người đứng ngoài hành lang, Ôn Nhu lo lắng đứng ở cửa, không biết nói gì với hàng xóm, càng nói càng nhíu chặt lông mày.

“Mẹ?” Dư Hoan đi ra ngoài, dụi đôi mắt ngái ngủ, hỏi bà: “Mẹ đang làm gì vậy? Sao ở đây ồn ào thế?”

Ôn Nhu quay đầu nhìn, thấy Dư Hoan tới, vội vàng đẩy cậu vào nhà, còn đóng cả cửa lại: “Đừng ra đấy, bên ngoài loạn lắm.”

Dư Hoan nhíu mày: “Sao vậy ạ?”

Ôn Nhu thở dài một hơi, nói: “Hồi sáng, rất nhiều xe cảnh sát tới đậu dưới lầu, bọn họ vào nhà Thẩm Hà, bây giờ vẫn chưa đi ra.”

Dư Hoan sửng sốt ba giây, vội vàng chạy tới cửa sổ, nhìn xuống, quả nhiên rất nhiều xe đậu ở bên dưới, đèn đỏ vẫn đang nhấp nháy.

Cậu xoay người chạy tới cửa, chuẩn bị mở ra, Ôn Nhu lại ngăn cậu, hỏi: “Con làm gì đấy?”

Dư Hoan cực kỳ sốt ruột: “Con đi tìm Thẩm Hà.”

Ôn Nhu kéo cậu về: “Con quản chuyện nhà người ta làm gì?”

Dư Hoan: “Chuyện nhà người ta? Không phải mẹ rất quý Thẩm Hà sao?”

“Dù có quý cũng không phải con của mẹ.” Ôn Nhu tỏ ra khó xử: “Với lại, cảnh sát tìm tới cửa, chắc gia đình Thẩm Hà gặp chuyện gì đó, nhỡ đâu lại liên lụy đến nhà mình. Con chờ mọi chuyện rõ ràng rồi hẵng đi kiếm thằng bé.”

Dư Hoan á khẩu, không trả lời được. Ôn Nhu kéo cậu, đẩy vào phòng, nghiêm giọng: “Có một số việc con không thể giúp được, ngoan ngoãn nghe lời mẹ, nếu không mẹ tức giận đấy.”

Nói xong, còn khóa cả cửa lại.

Dư Hoan sững sờ trong phòng, một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần. Tầm 3 giờ chiều, Thẩm Hà tới, còn đưa cậu hai túi cherry, cười hì hì lôi ra cho cậu ăn.

Mắt Dư Hoan đỏ bừng, không động đậy.

Thẩm Hà chớp chớp mắt, cười nói: “Sao vậy? Ai khiến bảo bối của tớ tức giận à?”

“Cảnh sát tới nhà cậu đúng không?” Dư Hoan đập bàn đứng lên: “Thẩm Hà, rốt cuộc cậu đang giấu tôi cái gì? Có phải cậu đã gây ra chuyện gì không?”

Thẩm Hà bị cậu mắng, giật mình, sau đó nhoẻn miệng cười, cầm một quả cherry nhét vào miệng cậu, nói: “Không có gì đâu, đừng lo, ba tớ ở bên kia xảy ra chuyện, nên cảnh sát tới hỏi thôi.”

“Ba cậu?” Dư Hoan càng không tin: “Không phải ba cậu không quan tâm cậu sao? Từ khi cậu sinh ra, ông ấy chưa từng gặp cậu đúng không? Vậy tới hỏi làm gì?” Con trai ngồi tù bảy năm, không những mặc kệ, thậm chí còn không đến thăm lần nào.

Thẩm Hà nhíu mày: “Sao cậu biết?”

Dư Hoan không trả lời, ánh mắt giận dữ nhìn sang chỗ khác. Thẩm Hà cũng không hỏi nữa, ôm mặt cậu, an ủi: “Đừng lo, tớ không sao, kiếp này tớ muốn chăm sóc cậu thật tốt.”

“Thẩm Hà...” Dư Hoan cảm động, vùi mặt vào lòng anh, giọng nghẹn ngào: “Tôi xin cậu... Nhất định đừng giấu tôi cái gì... Cũng đừng gây ra chuyện gì... Tôi thật sự không thể sống thiếu cậu...”

“Được.” Thẩm Hà đồng ý, nhẹ nhàng nói: “Tớ đồng ý với cậu.”

Đêm đó, theo thường lệ, Thẩm Hà nhẹ nhàng dỗ cậu chìm vào giấc ngủ, thậm chí còn hát ru như trẻ con, đổi lại được một câu của Dư Hoan: “Đậu mầm, cậu đừng hát nữa, khó nghe đến nỗi tôi càng không ngủ được.”

Thẩm Hà: “Bây giờ cậu lại ghét tớ sao?”

Dư Hoan: “Vẫn luôn ghét.”

Thẩm Hà: “Muộn rồi.”

Dư Hoan kéo tay anh, cậu rất ít khi chủ động với Thẩm Hà, anh hơi bất ngờ. Thẩm Hà nhìn cậu, thấy cậu bày ra vẻ mặt khẩn cầu: “Đồng ý với tôi, đừng đi được không?”

Thẩm Hà ôn nhu hỏi: “Sao vậy?”

Dư Hoan cô đơn chớp chớp mắt: “Không sao cả, chỉ muốn ngủ cùng cậu thôi.”

Thẩm Hà bất ngờ: “Không phải cậu không cho tớ ngủ lại sao?”

Dư Hoan mở chăn ra, hơi đỏ mặt vì xấu hổ: “Đậu mầm, bố đã nói tới mức này, mày còn chần chừ cái gì? Thích thì ngủ, không ngủ thì cút.”

“Ngủ, tất nhiên là ngủ rồi.” Thẩm Hà gấp gáp, không chờ nổi chui vào chăn, ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của Dư Hoan, cọ cọ cổ cậu: “Ôi trời... Tớ cảm giác như mình đang mơ vậy, Hoan Hoan, cậu mau hôn tớ, để tớ tỉnh lại.”

Dư Hoan cũng không khách khí, cắn một cái lên tai anh, trông có chút nghịch ngợm: “Đừng mong tôi hôn cậu, cắn chết còn tốt hơn.”

Thẩm Hà nắm lấy tay cậu, đặt xuống chỗ nào đó, Dư Hoan sửng sốt, khuôn mặt bỗng đỏ bừng như quả cà chua. Đây là hậu quả của việc chủ động khiêu khích một con sói đang đói.

Thẩm Hà xoay người đè cậu xuống, trùm chăn: “Tối nay tớ sẽ yêu thương cậu hết mực.”

Dư Hoan: “…”

……

Nửa đêm, Dư Hoan kiệt sức, miệng tê rần, mệt tới mức ngủ thiếp trong vòng tay Thẩm Hà. Lúc ngủ còn mơ thấy bản thân cãi nhau to với anh, không những chửi một trận, còn giơ tay tát Thẩm Hà một cái.

“*** mẹ mày!”

Thẩm Hà: “...” Bất lực vl.

Thẩm Hà cầm chiếc nhẫn được khắc tên tiếng Anh ở mặt trong, cẩn thận đeo lên ngón áp út của Dư Hoan, sau đó thở dài, lẩm bẩm: “Hoan Hoan, chờ anh, nhất định phải chờ anh.”

Thẩm Hà cực kỳ lo lắng, không cam lòng hôn Dư Hoan vài cái, tới khi cậu mất kiên nhẫn kêu hừ hừ, anh mới vừa lòng dừng lại.

“Đừng quên anh.”

Anh nghẹn ngào nói ra ba chữ, nhấc chăn lên rồi lặng lẽ rời đi, mang theo trái tim vất vả lắm mới được lấp đầy của Dư Hoan.

Hôm sau, hơi ấm bên người đã sớm trở nên lạnh lẽo.

Dư Hoan rời giường, không thấy Thẩm Hà, cậu bắt đầu căng thẳng trong lòng, nhưng lại bất ngờ phát hiện, có chiếc nhẫn trên ngón tay mình, dây thần kinh đang căng ra cuối cùng cũng thả lỏng, không nhịn được cong khóe miệng.

Mặt trong của nhẫn khắc tên Thẩm Hà, Dư Hoan hơi nghi ngờ, tại sao tên điên này lại không khắc tên mình? Nhưng nghĩ một lúc, khắc tên ai cũng không sao, chỉ cần anh vẫn ở bên cậu là được.

Bên ngoài, tiếng xe cảnh sát kêu inh ỏi.

Dư Hoan nghe thấy tiếng động, đi ra ban công, dưới lầu có rất nhiều người vây quanh, bọn họ đều đứng xem mười mấy chiếc xe cảnh sát đang chặn đường, đúng là trường hợp hiếm thấy.

Trong chung cư có tội phạm sao? Dư Hoan nghĩ, nhưng giây phút nhìn thấy Thẩm Hà, tâm trạng muốn xem náo nhiệt của cậu tụt dốc không phanh.

Thẩm Hà đi theo một đám người, bước vào chiếc xe đầu tiên, bọn họ chính là nhóm cảnh sát cậu thấy chặn ở cửa nhà anh hôm trước.

Thiếu niên đang bị còng tay, vẻ mặt lãnh đạm.

“Thẩm... Thẩm Hà!!” Dư Hoan kích động đến mức suýt nhảy từ tầng hai xuống, cậu điên cuồng hét lớn về phía anh: “Thẩm Hà! Thẩm Hà ơi!!”

Thẩm Hà nghe thấy tiếng cậu thì ngẩn người, nhìn về phía ban công nhà Dư Hoan, ngay giây phút thấy cậu, đôi mắt anh đỏ lên.

“Thẩm Hà, cậu chờ tôi! Tôi sẽ xuống ngay!!”

Mắt Dư Hoan đỏ bừng, trèo từ ban công xuống, vì tay run lẩy bẩy, nên lúc trèo tới hàng rào, cả người cậu rơi bịch một cái, bị bong gân chân phải.

Thẩm Hà cố nén cảm xúc, nhìn sang chỗ khác, ngồi vào xe cùng cảnh sát. Xe nghênh ngang rời đi, Dư Hoan khập khiễng đuổi theo phía sau.

“Thẩm Hà! Đừng đi!!”

“Thẩm Hà!”

Thấy xe cảnh sát càng ngày càng xa, cậu không nhịn được gào khóc, khóc đến mức vỡ giọng: “Mau quay lại đây! Tên khốn nạn kia!!”

Thẩm Hà không quay đầu nhìn lấy một lần, cúi xuống ngắm chiếc còng lạnh băng trên cổ tay mình. Viên cảnh sát lái xe thấy Dư Hoan đuổi theo như điên, kỳ lạ hỏi Thẩm Hà: “Cậu quen người đang đuổi theo kia sao?”

Thẩm Hà hơi hé miệng, cổ họng đau đến mức nghẹn lại, một lúc lâu sau mới phun ra hai chữ: “Không quen.” Một câu không quen, nhà Dư Hoan có thể tránh khỏi rất nhiều phiền phức.

Ở phía sau, Dư Hoan không đuổi kịp xe cảnh sát, ngã lăn xuống đất, chật vật nhưng con chó bị bỏ rơi, mặc dù vậy, cậu vẫn không cam lòng, bò dậy từ trên mặt đất, muốn đuổi kịp anh.

Nhưng sao có thể đuổi kịp?

Dư Hoan chạy cũng đã lâu, suýt gục xuống vì kiệt sức.

Kiếp này, chuyện cậu hối hận nhất chính là ngu ngốc tin Thẩm Hà. Bầu trời xám xịt sắp đổ cơn mưa, cậu thiếu niên ngược mưa ngược gió, chạy về nhà, lao vào lòng Ôn Nhu.

“Mẹ! Mau! Mau đi với con!”

Ôn Nhu không kịp phòng bị: “Sao vậy?”

Dư Hoan gấp tới mức khóc nức nở: “Thẩm Hà bị rất nhiều cảnh sát đưa đi! Chúng ta mau đến Cục Cảnh Sát xem thế nào!”

- --

Đôi lời editor:

Edit xong trầm cảm =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.