Chương 27
Ẩn Si nhìn nàng, khẽ cười, quay đầu đi ra cửa:
“Đi theo ta nào!”
Uyển Nghi ngơ ngác mất một lúc mới vội vàng đứng dậy chạy theo. Phía trong phòng, sau mặt nạ bạc, một đôi phượng mâu ngập tràn tia sáng.
Một đường đi dọc theo hành lang, Uyển Nghi ánh mắt vẫn dõi theo thân ảnh phía trước, lẳng lặng đi theo Ẩn Si, không nói một lời. Không khí đang yên tĩnh bỗng bị phá vỡ bởi một thanh âm từ đằng trước truyền tới:
“Bạch Phát, hắn dạo này thế nào rồi?”
Uyển Nghi giật mình nhìn lên, hồi lâu mới ngớ ra là Ẩn Si đang hỏi mình, liền vội đáp:
“Sư phụ vẫn tốt lắm, à, lão nhân, con nên gọi người thế nào nhỉ?”
Ẩn Si hơi mỉm cười, nói:
“Ta với sư phụ con là bằng hữu, nên con cứ gọi ta lão nhân cũng được! Hay con bái ta làm sư phụ đi, sau đó đổi xưng hô thành sư phụ cho dễ gọi!”
Uyển Nghi cười dở khóc dở nhìn vẻ mặt viết đầy dòng chữ “không có ý tốt” của Ẩn Si, tiếp tục đi theo ông ta đến một đoạn ngoặt của hành lang. Vừa rẽ vào chỗ ngoặt, cảnh sắc trước mặt nàng liền thay đổi. Hành lang bị ngăn cách làm hai bởi một cái viện nhỏ, trong viện trồng đầy các loại độc thảo cùng dược thảo, có một căn phòng nhỏ cũ nát nằm ở góc trong của viện, ngay cạnh có trồng một cây đại cổ thụ vô cùng lớn, bóng mát rợp gần như hết phần phía nam của tòa viện nhỏ. Uyển Nghi theo Ẩn Si lão nhân đi vào con đường nhỏ nằm xen giữa các luống cây độc thảo, đến trước cửa căn phòng kia thì dừng lại. Ẩn Si dùng tay đẩy mạnh cánh cửa, quay đầu nhìn Uyển Nghi, nói:
“Mau vào trong đi!”
Uyển Nghi gật đầu, cúi mình đi qua cánh cửa nhỏ chỉ cao đến ngực nàng. Trước mắt hiện ra chính là một cái động cực lớn, hai hàng đuốc lớn chiếu sáng vách động là mặt băng tinh khiết. Hai mắt Uyển Nghi trừng lớn, khó tin nhìn vòm cửa động bằng băng đang tỏa sáng dưới ánh đuốc. Từng luồng khí lạnh đến thấu xương thổi từ trong động tới, bất giác khiến nàng run lên cầm cập. Bất ngờ, một bàn tay đặt nhẹ lên lưng nàng, từ bàn tay ấy, một cỗ nhiệt khí lưu chuyển, từ từ đi vào trong cơ thể nàng, tứ chi vừa rồi gần như đông cứng lúc này đã trở lại nhiệt độ ấm áp bình thường. Lúc này, bàn tay kia rời khỏi lưng nàng, Uyển Nghi liền thở ra một hơi. Ẩn Si lão nhân đi lên trước nàng, tháo từ trên vách động xuống một cây đuốc, vừa đi vừa nói:
“Bạch Phát đúng là sơ suất khi không chỉ cho con cách tự điều chỉnh thân nhiệt của mình, đáng lẽ hắn nên dự liệu trước chuyện này khi bảo con đến tìm ta rồi chứ?”
Ẩn Si đi ở đằng trước lầm bầm lầu bầu, Uyển Nghi chỉ biết im lặng đi phía sau. Động băng hình vòm cung rộng ở phần miệng, càng đi sâu vào trong càng thu hẹp lại, dần nhỏ lại thành một cái ngách nhỏ chỉ đủ một người chui lọt, toàn bộ thân mình đều bị che khuất bởi những vách băng sắc cạnh lại lạnh buốt. Uyển Nghi co thân mình lại hết cỡ, cố gắng lách qua vách tường bằng băng, chỉ nhìn theo ánh đuốc loang loáng hắt trên mặt băng để định hình vị trí của Ẩn Si. Đi riết về phía trước, đến lúc nàng không còn xác định nổi thời gian đã qua bao lâu rồi nữa thì động băng lại bắt đầu mở rộng ra. Uyển Nghi nhìn thấy Ẩn Si cầm đuốc đi ở đằng trước, vội vàng tăng nhanh cước bộ đuổi theo. Đi mãi về phía cuối động, trước mắt nàng xuất hiện một thành băng lớn. Ẩn Si dừng lại trước thành băng, trong miệng lầm rầm đọc câu gì đó, một tay hướng về phía thành băng đẩy mạnh. Và rồi, trong ánh mắt ngạc nhiên của Uyển Nghi, thành băng mở rộng về hai phía, lộ ra một cái hốc không lớn không nhỏ ở giữa. Nằm gọn trong cái hốc ấy là một cái hộp màu vàng ánh kim có khóa nhỏ màu bạc. Ẩn Si cắm ngọn đuốc lên một cái giá mắc ở thành động, xong quay lại trước cái hốc, cẩn thận bê cái hộp ra khỏi hốc, rồi đặt vào tay nàng. Uyển Nghi chăm chú nhìn cái hộp ở trên tay, sức nặng này cho thấy, đây là một cái hộp được đúc từ vàng nguyên chất. Hoa văn trang trí trên thân hộp rất kì dị, giống như một loại mật mã nào đó, nhưng cách sắp xếp lại không hề giống một loại mật mã, các hoa văn xếp chồng lên nhau, nằm lộn xộn, giống như người tạo ra trong lúc vội vã đã dùng dao vạch lung tung lên trên đó. Ẩn Si nhìn nàng nghiên cứu chiếc hộp, hỏi:
“Có phát hiện ra điều gì không?”
Uyển Nghi hơi cau mày, lắc đầu:
“Nhìn thì chỉ thấy đây là một chiếc hộp vô cùng bình thường, nhưng những hoa văn trên thân hộp, lại không hề bình thường chút nào. Cách sắp xếp không hề có trật tự, cũng không mang tính thẩm mĩ, nói đây là một loại mật mã cũng không đúng, hoa văn xếp chồng lên nhau lộn xộn như vậy, thật khiêns người ta khó hiểu!”
Nàng ngẩng lên nhìn Ẩn Si lão nhân, hỏi:
“Lão nhân, chiếc hộp này đang cất giữ bí mật gì vậy?”
Ẩn Si lão nhân bật cười, ông rút từ trong ngực ra một sợi dây, ở đầu treo lủng lẳng một chiếc chìa khóa hình thù kì lạ màu bạc. Ẩn Si tra chìa vào ổ khóa bạc trên chiếc hộp, “cạch” một tiếng, nắp hộp bật mở ra, bên trong… hoàn toàn trống rỗng. Uyển Nghi mở to hai mắt ngơ ngác nhìn bên trong hộp trống không, tự nhiên cảm thấy đầu óc ong ong một trận, nàng mờ mịt đưa mắt nhìn Ẩn Si lão nhân. Cầm lấy cái hộp từ tay Uyển Nghi, Ẩn Si lão nhân chỉ vào những hoa văn trên hộp, chậm rãi nói:
“Những hoa văn này, chính là công thức đột phá giúp người hoàn toàn đạt thất cấp bộ pháp Huyền Thiên Tâm pháp, nhưng bây giờ, nó đã bị hủy rồi!”
Hai mắt Uyển Nghi trợn to kinh ngạc, nàng không nghĩ đến những hoa văn kia lại là nội công bí pháp, khó khăn hỏi:
“Không còn cách nào để khôi phục sao?”
Ẩn Si lắc đầu:
“Không có cách, những hoa văn này nằm trong một trận pháp được đặt trong chiếc hộp này. Là lúc trước khi đoạt được bảo vật, ta đã không suy nghĩ gì mà mở hộp ra, vô tình kích hoạt trận pháp được hạ trên những hoa văn trên thân hộp, mới khiến sự thể ra như vậy. Từ lúc đó trở đi, đã không có ai có thể giải được mật mã, cũng như đột phá lên thất cấp, huyền cơ được giấu trong cổ pháp Huyền Thiên Tâm, cũng không có ai có thể phát giác ra nữa!”
Uyển Nghi cúi đầu nhìn cái hộp, nhẹ giọng hỏi:
“Phải chăng mười mấy năm trước lão nhân từ biệt sư phụ để đi tìm cách giải hộ trận pháp này?”
Ẩn Si khẽ gật đầu:
“Phải, nhưng không ích gì cả, ta đã từng đi khắp cả đại lục, nhưng không có cách nào để giải trận pháp!”
Uyển Nghi bất chợt ngẩng lên, nhìn Ẩn Si lão nhân, hỏi:
“Vậy sao bây giờ lão nhân lại xuất hiện trong Cấm Vực, ngài đã lấy thân phận gì ở lại nơi này, bên cạnh Chính môn môn chủ?”
Ẩn Si trầm ngâm giây lát, một tay đưa lên vuốt vuốt bộ râu rậm rạp của mình, chắt lưỡi vài cái, hồi lâu mới nói:
“Thân phận gì à? Lúc trước lão phu đi bôn ba đó đây, đúng lúc hết tiền lại đi lạc vào Cấm Vực, lòng tự trọng rất cao không cho phép lão phu ăn quịt, vậy là lão ôm cái bụng đói đi lang thang hai ngày hai đêm, sang ngày thứ ba thì đói quá mà ngất đi, đến lúc tỉnh dậy đã thấy mình ở trong một căn phòng sang trọng, được người ta hầu ăn, hầu mặc, chính vì cảm kích ơn này của Môn chủ cứu lão phu khỏi việc trở thành quỷ đói, nên lão đã đem tất cả tinh hoa đời mình ra truyền lại toàn bộ cho hắn, và lão đã sống cuộc sống ăn không ngồi rồi ở nơi này như vậy đấy!”
Đợi Ẩn Si tuôn hết một tràng ra, Uyển Nghi mới vỗ vỗ trán, chán nản nói:
“Sao ngài không nói ngay từ đầu là ngài trở thành sư phụ của Môn chủ đi, mắc gì dài dòng văn tự quá vậy?”
Ẩn Si lão nhân trừng to mắt nhìn nàng, bộ râu dài rung rung:
“Hừ, ta phải nói vậy mới tạo cảm giác hứng thú, chứ nói thẳng ra thì còn gì gọi là thú vị chứ! Cái đồ nha đầu không biết hưởng thụ còn ở đó nói này nói nọ!”
Uyển Nghi mắc mệt với tính khí của lão đầu này, chỉ biết thở dài. Một cái lão ma đầu, một cái lão gia hỏa, quả nhiên bằng hữu của sư phụ toàn người “phi thường” không à! Đã biết rõ rằng không còn cách nào đột phá được thêm nữa, Uyển Nghi đành ôm theo cái hộp cùng Ẩn Si quay trở ra ngoài. Đứng bên ngoài phòng, nàng vẫn có cảm giác bản thân vẫn chưa quay trở lại với hiện thực, lặng người đi một lúc thì tinh thần mới hồi phục. Uyển Nghi cẩn thận đóng nắp cái hộp vàng lại, quay đầu nhìn một vườn trồng thảo dược trước mặt, không tự chủ nuốt nước miếng. Lúc vừa rồi mải chăm chú dõi theo Ẩn Si lão nhân, căn bản không chú ý lắm đến đống cây cỏ này, bây giờ nhìn lại, quả thực là số lượng khủng bố mà! Tòa viện nhìn qua không lớn, nhưng toàn bộ nền đất đều phủ đầy dược liệu cây cỏ, chia làm hai khoảnh bằng một con đường nhỏ nối thẳng đến căn phòng này, một bên trồng dược thảo, một bên trồng độc thảo. Mùi hương dược liệu xông vào mũi kích thích từng tế bào trên người nàng nảy nở, cảm giác khoan khoái dễ chịu vô cùng. Trong này dược liệu vô cùng nhiều, ngay cạnh chân nàng cũng có vô số. Uyển Nghi ngồi xổm xuống, cẩn thận bứt một chiếc lá nhỏ, đưa lên mũi ngửi, khe khẽ mỉm cười. Dược liệu ở nơi này toàn những loài trân quý mà ở bên ngoài khó mà có được. Ẩn Si đứng ở bên cạnh nàng, vuốt râu hỏi:
“Xem ra con cũng có hiểu biết về dược liệu nhỉ?”
Uyển Nghi quay đầu cười:
“Lúc trước không có việc gì làm đều ngồi trong phòng chế thuốc luyện dược, xem sách thuốc nhiều nên đối với y dược con cũng có chút khái niệm, cũng không tính là giỏi đâu!”
Ẩn Si chăm chú quan sát nàng một lúc, đột nhiên gật đầu nói:
“Nếu như con đã am hiểu y dược, vậy số dược liệu này con muốn gì thì cứ tùy tiện lấy đi, lão phu không cấm! “
Uyển Nghi ngạc nhiên ngẩng lên:
“Không phải lão nhân cũng cần dược liệu để luyện thuốc sao?”
Ẩn Si cười cười:
“Ta còn nhiều việc để làm lắm, với lại thuốc chế ra cũng không có ai sử dủng, cũng chỉ tổ để tiểu tử chết bầm kia lấy ra làm trò tiêu khiển thôi. Từ hôm nay lão phu không luyện dược nữa, xem hắn làm gì được!”
Nhìn Ẩn Si lão nhân nổi danh thiên hạ lúc này lỗ mũi hướng lên trời thở ra khói, bộ dạng như con khổng tước cao ngạo, Uyển Nghi liền bật cười. Nàng không biết mấy lão đầu cổ đại cũng đáng yêu như vậy đấy! Được sự cho phép của Ẩn Si, Uyển Nghi liền hái một ít cây thuốc, vì không có chỗ để, nàng liền để tạm vào hộp vàng kia, sau mới theo sự chỉ dẫn của Ẩn Si lão nhân ra ngoài. Bước ra khỏi tiểu viện, Uyển Nghi ngơ ngác khi thấy mình đang đứng ở chỗ ngoặt ở hành lang Vĩnh Minh các, cách đó không xa chính là phòng của nàng, Tiểu Vũ đang đứng tựa vào cửa nhìn ra ngoài. Trong đầu Uyển Nghi thầm than, cái Chính môn này thật là kì bí quá đi! Nàng ôm cái hộp đi thẳng về phòng, Tiểu Vũ vừa nhìn thấy nàng, liền ngơ ngác hỏi:
“Vị tỉ tỉ đây, tỉ là ai vậy?”
Uyển Nghi nhìn bộ dạng Tiểu Vũ ngây ngốc nhìn mình, mới chợt nhận ra dịch dung của mình đã bị lão già kia xé bỏ, mà Tiểu Vũ chưa từng nhìn thấy chân diện thật của nàng, hiển nhiên là không nhận ra nàng rồi. Uyển Nghi thở dài, nói:
“Tiểu Vũ, là ta đây mà. Đây là khuôn mặt thật của ta, dịch dung mất rồi!”
Tiểu Vũ giật mình nhìn nàng, hồi lâu vẫn há hốc miệng mà không nói được lời nào. Uyển Nghi nhanh tay kéo nàng vào trong phòng, rồi đóng cửa lại. Thiên Tinh khi nhìn thấy nàng cũng cùng một dạng với Tiểu Vũ, nhưng nàng ấy khoa trương hơn Tiểu Vũ gấp mấy lần: hai mắt tỏa sáng, nước miếng cũng chảy ra, đứng đóng đinh trên đất lâu thật lâu mà không thấy động đậy! Uyển Nghi húng hắng ho vài cái, nàng ấy không tỉnh, búng tay “tách, tách” trước mặt nàng, cũng không tỉnh, Uyển Nghi vỗ vỗ hai má nàng, hét lớn:
“Thiên Tinh, tỉnh!”
Thiên Tinh giật mình, ngơ ngác nhìn nàng, Uyển Nghi bất đắc dĩ nói:
“Nước miếng cũng chảy hết ra rồi kìa!”
Thiên Tinh dùng ống tay áo lau lau vài lượt, kích động nói:
“Tiểu Cung chủ, Tiểu Cung chủ, dung mạo của ngài thật là đẹp, quá sức tưởng tượng, đúng là đệ nhất mĩ nhân trên đời, họa là không có ai sánh bằng đâu a!”
Uyển Nghi ngồi xuống ghế, tự rót mình tách trà, uống cạn rồi nói:
“Không đến mức ấy đâu, trên đời không thiếu mĩ nhân tuyệt sắc, như Thiên Tinh ngươi, cả Tiểu Vũ nữa, tuổi tuy còn nhỏ, nhưng lớn lên chắc chắn mĩ mạo khuynh thành rồi!”
Tiểu Vũ nghe nàng nói vậy liền thoáng cái đỏ mặt, trong khi Thiên Tinh lại vô cùng cao hứng hỏi lại:
“Thật sa Tiểu Cung chủ, ngài thấy ta quả thực là Đại mĩ nhân sao a?”
Uyển Nghi gật gật đầu, đưa hộp vàng cho nàng:
“Ừ, thật, vậy nên, đại mĩ nhân Thiên Tinh, giúp ta bảo quản cái hộp này cẩn thận, hôm nay ta hơi mệt, đi nghỉ một lúc đây. Thế nhé!”
Nàng nói xong, liền đứng dậy bỏ đi, trong phòng chỉ còn lại mỗi Thiên Tinh và Tiểu Vũ.
Cách vài ngày sau, buổi sáng khi Uyển Nghi đang dùng bữa điểm tâm như thường lệ, đột nhiên cửa bị đạp mạnh ra, Thiên Tinh sắc mặt tái mét xông vào phòng, trên tay nắm chặt một phong thư dính máu. Uyển Nghi vội đỡ nàng ngồi xuống, đón cốc nước từ tay Tiểu Vũ cấp nàng uống vào, vừa giúp nàng thuận khí vừa hỏi:
“Có việc gì mà gấp lên thế hả?’
Thiên Tinh ngồi trên ghế thở hồng hộc, dõi cặp mắt hơi đờ dại nhìn nàng, nói không ra hơi:
“Tiểu Cung chủ, trong cung gặp biến loạn, phía Tà môn đã xuất binh tấn công, vừa rồi xảy ra xung đột, hơn hai trăm đệ tử bị thương nặng, một trăm người tử mạng, các Sinh Tử hộ pháp bị vây đánh, chống cự dẫn đến bị thương nặng, đã rơi xuống vách núi, không rõ sống chết, Hắc Bạch hộ pháp bị đả thương toàn bộ kinh mạch, lúc này chỉ còn lại Tam Thiên và hơn vài trăm đệ tử cố thủ trong cung. Phòng ngoài đã bị đánh vỡ, tình hình trong cung rất nguy cấp rồi!”
Thiên Tinh nói xong, yếu ớt đưa phong thư trong tay cho nàng rồi ngất lịm. Uyển Nghi nhanh chóng đưa nàng ấy vào trong, sau khi căn dặn Tiểu Vũ chăm sóc nàng, lúc này mới mở phong thư kia ra. Bút tích trong thư run rẩy, nhưng không khó để nhận ra người viết bức thư này là Bạch hộ pháp. Trong thư nói rõ toàn bộ tình hình trong cung cùng việc các hộ pháp không rõ sống chết, còn khẩn cầu nàng mau chóng hồi cung để lo liệu mọi việc, bọn họ lúc này thương thế không thể cầm quân đấu chọi với Tà môn, nàng phải mau chóng trở về. Uyển Nghi run run buông tay, bức thư rơi xuống đất, nàng cắn chặt môi dưới, áp chế toàn thân run lên, hai bàn tay nắm thật chặt nhìn rõ cả các khớp xuống, đáy mắt có lửa hận bùng lên. Tà môn, Xích Hỏa, ngày tàn của các ngươi, sắp tới rồi!
Thời gian gấp rút không thể chậm trễ, Uyển Nghi nhanh chóng thỉnh cầu sự giúp đỡ từ Chính môn, rồi thu xếp hành lí rời khỏi. Môn chủ Chính môn đáp ứng yêu cầu của nàng, xuất ra mười lăm vạn đệ tử trong môn, chuyến đi lần này hỗ trợ Vô Cực cung đánh đuổi Tà môn. Uyển Nghi cáo từ Môn chủ xong, đem theo Tiểu Vũ cùng Thiên Tinh, ba người theo mật đạo được bày sẵn rời khỏi Chính môn, mười lăm vạn đệ tử Chính môn, theo đường khác tiến về Mê Vực. Một mặt, Uyển Nghi viết thư có đóng dấu ấn gửi đi khắp nơi, triệu tập toàn bộ đệ tử Vô Cực cung quay về Mê Vực, cùng hợp lực đánh đuổi Tà môn cùng phản đồ Xích Hỏa, mặt khác, nàng cùng hai người Thiên Tinh ngày đi không ngừng, đến lúc người ngựa kiệt quệ mới dừng lại nghỉ ngơi lấy sức. Chẳng bao lâu sau, ba người đều đã quay trở lại Mê Vực. Nhìn lớp lớp mê cung trước mặt hiện ra rõ ràng, đáy mắt Uyển Nghi nhanh chóng lạnh xuống cực độ. nàng siết chặt dây cương ngựa, cười gằn. Hỗn chiến, đã bắt đầu!
“Đi, tiến về Vô Cực cung!”