Cung Chủ Vương Phi

Chương 3: Chương 3: Huynh đệ Lục Gia trang




Đi được một quãng, bước chân nàng khựng lại. Trong không khí, phảng phất truyền tới mùi máu tươi. Đi tiếp một quãng nữa, nàng có thể nghe được tiếng đao khí va chạm mãnh liệt. Ngay lập tức, nàng dụng khinh công lao về phía đó. Nấp sau một thân cây, Uyển Nghi hé mắt nhìn ra. Một đám hắc y nhân đang giao đấu với hai cái nam tử, một lục y một tử y. Đứng run rẩy ở một bên còn có hai nữ nhân, một tiểu cô nương và một phụ nhân. Qua cách ăn mặc, dễ dàng nhìn ra họ thuộc tầng lớp cao quý. Trên đất la liệt xác chết, đa số là hắc y nhân, còn có vài người mặc thường phục vải thô, chắc là gia nhân theo hầu mấy người kia. Uyển Nghi leo lên cây ngồi, chọn chỗ thoải mái nhất, bộ dạng nhàn nhã nhìn cảnh tượng máu me phía dưới, giống như đang xem một bộ phim cổ trang đang diễn cảnh chém giết. Những người kia hoàn toàn không hề phát giác ra được sự hiện diện của nàng. Hai người nữ nhân sắc mặt tái nhợt, chợt tiểu cô nương la hoảng lên:

“Lâm ca ca, coi chừng!"

Uyển Nghi nhìn lại. Tử y nam tử đang mải đánh giết với đám người phía trước, không nhận ra đằng sau có một đại đao đang bổ xuống. Lục y nam tử đang chật vật với đám hắc y nhân, không kịp hỗ trợ. Uyển Nghi thản nhiên ngắt một chiếc lá, ánh mắt khẽ lóe lên, mảnh lá cây như mũi tên phóng thẳng về phía hắc y nhân.Chỉ thấy đại đao kia đã bổ xuống một nửa thì vô lực rơi xuống, mà hắc y nhân kia cũng ngã xuống theo, máu từ cổ trào ra. Phía sau gáy, mảnh lá cây cắt sâu vào cổ hắn. Tử y nam tử vừa vung tay lên, một đường kiếm chém bay đầu của tên đang giao chiến với mình, quay lại nhìn tên hắc y nhân đã tắt thở nằm ngay cạnh chân, thanh đại đao vẫn còn đang cắm bên cạnh, mảnh lá cây mỏng manh vậy mà khiến động mạch cổ của hắn bị cắt nát, đáy mắt tử y nam tử xẹt qua chút âm u. Lục y nam tử cũng vậy. Hai người nhanh chóng xử lí đám hắc y nhân, rồi nhìn dáo dác xung quanh. Uyển Nghi lười biếng ngồi trên cây, vô thức ngáp một cái. Cái ngáp này của nàng lại khiến cho hai nam tử kia phát hiện. Tay của tử y nam tử khẽ động, một chủy thủ chính xác bay thẳng về phía nàng. Uyển Nghi cười nhẹ, khẽ di chuyển thân mình, thanh chủy thủ “phập” một cái cắm sâu vào thân cây phía sau nàng, ngập tới tận chuôi.

Lục y nam tử lạnh giọng quát lên:

“Ra đây!”

Uyển Nghi than nhẹ một tiếng, kéo mạng lên che đi nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt xinh đẹp, thuận tay rút thanh chủy thủ ra, nhẹ nhàng nhảy xuống. Nàng chậm rãi đi ra từ phía sau thân cây, ưu nhã phủi phủi bụi trên y phục, ánh mắt lúc này mới nhìn về phía bốn người kia, huơ huơ chủy thủ trong tay, có chút châm chọc nói:

“Đây là cách đối đãi với ân nhân của các vị sao?”

Tay nàng khẽ siết một cái, thanh chủy thủ lập tức hóa ra bụi bay đi. Uyển Nghi âm thầm đánh giá hai nam tử trước mặt, một người có vẻ âm trầm, người còn lại nho nhã ôn nhuận, hai cái hảo soái ca mỗi người một kiểu. Nhìn thấy nàng, trong mắt hai nam tử đều hiện lên kinh diễm, nhất là tử y nam tử, hắn nhìn vào đôi mắt trong như nước của nàng, ngây ngốc không rời ra được. Nàng cũng không kiêng kị gì mà nhìn vào mắt hắn. Tầm mắt hai người giao nhau, tử y nam tử có chút xấu hổ thu lại, hướng nàng khom lưng, ôm quyền nói:

“Đã mạo phạm, là tại hạ thực thất lễ, mong cô nương thứ tội. Chẳng hay cô nương có thể cho biết quý danh để tại hạ báo đáp ơn nghĩa cô nương cứu một mạng?”

Nàng uể oải nâng mắt, nói:

“Trước khi hỏi tên người khác, các ngươi không nghĩ nên tự giới thiệu bản thân hay sao? Đây là phép lịch sự tối thiểu đấy!”

Tiểu cô nương nghe nàng nói vậy thì sa sầm mặt, nhìn nàng quát:

“Nữ nhân không biết tốt xấu này! Lâm ca ca đã hỏi tên của ngươi, ngươi lại còn kiêu ngạo. Ngươi nghĩ ngươi là ai?”

Uyển Nghi lười biếng liếc nàng ta một cái, tiểu cô nương kia bị nàng nhìn thì có chút chột dạ, vội cúi đầu xuống. Hai nam tử kia khó chịu nhìn nàng ta, lục y nam tử lên tiếng, trong ngữ điệu ẩn chứa sự trách móc:

“Tử Yên, muội đừng vô lễ, nàng là ân nhân cứu mạng của đại ca!”

Nữ tử tên Tử Yên oán hận liếc nàng một cái, nhỏ giọng ủy khuất:

“Nàng là ân nhân cứu mạng của Lâm ca ca, cũng chẳng phải ân nhân cứu mạng của muội, cớ gì bắt muội phải hữu lễ với nàng chứ?”

Tử y nam tử lạnh giọng quát:

“Tử Yên!”

Tử Yên im bặt. Lúc này Uyển Nghi mới khẽ mở miệng, ý cười trong suốt bên môi, nhàn nhạt nhìn Tử Yên:

“Tử Yên cô nương nói cũng thực đúng. Ta là ân nhân của vị tử y công tử đây, cũng chẳng phải nàng. Vậy Tử Yên cô nương, nếu đã không liên quan đến cô nương, thì chuyện giữa ta và vị công tử đây, còn phiền đến cô nương có ý kiến sao?”

Tử Yên trừng lớn mắt nhìn nàng, ngây ngốc không thể mở miệng phản bác câu nào, hồi lâu nước mắt vòng quanh, thoáng cái rơi xuống, nàng gục đầu vào lòng phụ nhân bên cạnh ủy khuất khóc lớn. Phụ nhân kia cũng đành ôm nàng vào lòng an ủi. Phía bên này, tử y nam tử cúi nàng một lễ, cười như gió xuân nói:

“Tại hạ Lãnh Trúc Lâm, đại thiếu gia Lục Gia trang, hôm nay nợ một ơn cứu mạng của cô nương, không biết nên dùng cách gì để hồi đáp ơn này?”

Nàng phất tay, đáp:

“Chẳng qua là tiện tay thì giúp thôi, ta không cần hồi đáp!”

Lại liếc sang nam tử lục y bên cạnh:

“Còn vị này?”

Lục y nam tử vội cười nói:

“Thất lễ rồi, tại hạ là Nhị thiếu gia Lục Gia trang, Lăng Chính Hạ, ra mắt cô nương. Vị này là muội muội của ta, Lăng Tử Yên, tính khí nàng có chút nóng nảy, mong cô nương rộng lượng bỏ qua!”

Nàng nâng mi, thản nhiên nói:

“Không sao, ta không thích so đo với tiểu hài tử!”

Mí mắt mấy người kia nghe xong câu này khẽ giật giật. Nàng cùng lắm cũng chỉ mười lăm tuổi, mà lại dùng ngữ khí như của trưởng bối nói chuyện, thật là có chút kì lạ. Tử Yên vẫn dùng ánh mắt oán hận nhìn nàng, hằn học:

“Nữ nhân kia, đại ca của ta đã nể mặt ngươi mà giới thiệu trước rồi, ngươi lại còn không biết lễ?”

Nàng cũng lười đi đối chọi với nàng ta, trực tiếp bỏ sang một bên, hướng hai người nam tử kia nói:

“Lâm Uyển Nghi!”

Lãnh Trúc Lâm lại hướng nàng ân cần hỏi thăm:

“Chẳng hay cô nương là người ở đâu đến? Sao lại xuất hiện ở nơi này?”

Nàng nhàn nhạt đáp:

“Ta tính đến Liêm thành của Thần Nguyệt quốc để thưởng ngoạn, trên đường phải đi qua khu rừng này, thấy chỗ này có náo nhiệt nên nhảy vào xem thôi. Còn về việc ta ở đâu đến, nói ra thì nhị vị công tử đây cũng chẳng biết đâu!”

Đoạn nàng ngẩng lên nhìn trời, rồi nói:

“Mà thôi, bản cô nương phải đi rồi, không rảnh tiếp các vị! Cáo từ!”

Uyển Nghi nói xong liền phất tay áo phi thân rời đi. Lãnh Trúc Lâm chỉ kịp nói với theo:

“Cô nương, ân cứu mạng của cô nương, Lâm mỗ xin ghi nhận. Sau này cô nương chỉ cần có việc khó khăn, có thể đến Lục Gia trang ở Bách thành, tại hạ nhất định sẽ dốc hết sức giúp đỡ, tuyệt không chối từ!”

Thanh âm vang vọng khắp núi rừng, hiển nhiên là đã sử dụng nội lực truyền đi. Khóe môi Lâm Uyển Nghi cong lên nụ cười tà. Tốt, sau này nếu nhàm chán, nàng nhất định sẽ đến Lục Gia trang quậy một phen! Tốc độ dưới chân nàng nhanh hơn, thân ảnh nhanh chóng mất hút. Tử Yên bĩu môi:

“Lâm ca ca việc gì phải làm vậy chứ? Dù gì cũng chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi!”

Lăng Chính Hạ chán nản nhìn nàng ta:

“Tử Yên, muội làm thế sẽ khiến đại ca giận đấy. Nàng dù gì cũng đối đại ca có ân. Hơn nữa, theo thái độ của đại ca, hiển nhiên là đã động tâm rồi, muội bớt cái thói chanh chua ấy đi!”

Tử Yên nghe vậy, gương mặt xinh đẹp thoáng cái biến sắc, giãy nảy lên:

“Không được, đại ca ca, huynh ấy là của muội! Nàng ta bất quá chỉ là cái sửu nữ không đáng để ý, Lâm ca ca vì cái gì mà động tâm với nàng chứ?”

Lăng Chính Hạ khó hiểu nhăn mày:

“Sao muội biết nàng là sửu nữ?”

Tử Yên vội vàng nói:

“Nếu không phải là sửu nữ thì sao nàng ta lại phải che mặt? Chính là vì dung mạo quá đỗi xấu xí nên mới xấu hổ không muốn cho ai nhìn thấy! Ngũ đại nương, bà nói ta nói có đúng không?”

Ngũ đại nương thở dài, có chút khó xử không biết phải đáp sao. Lăng Chính Hạ vẫn không thôi:

“Nhỡ đâu là do dung mạo của nàng quá mức tuyệt thế nên mới không muốn cho ai biết, sợ rước lấy phiền toái thì sao? Người ta cũng không như muội đâu...”

Nói nàng là sửu nữ, Lăng Chính Hạ hắn tuyệt không tin. Đôi mắt đẹp nhường vậy, mà lại ở trên gương mặt một sửu nữ sao? Đánh chết hắn cũng không thể tin! Tử Yên tức giận trừng mắt nhìn ca ca mình:

“Sao huynh cứ bênh vực nàng ta vậy? Huynh thích nàng ta rồi phải không? Ngũ đại nương bà xem, huynh ấy vì một nữ nhân không rõ lai lịch mà đối xử bất công với muội muội ruột của mình kìa!”

Ngũ đại nương thực cảm thấy đồng cảm với Nhị thiếu gia, có một muội muội như vậy... Nhưng tiểu thư nói nàng kia là sửu nữ bà cũng không tin. Đôi mắt của nàng kia rất đẹp, trong vắt như mặt hồ mùa thu, lại sâu như vực thẳm không thấy đáy, thoáng nhìn vào sẽ có cảm giác trầm mê, sẽ bị mị lực kinh người từ ánh mắt đó thu hút, không thể dứt ra được. Lăng Chính Hạ chán nản quay đi, không nhìn Tử Yên nữa, muội muội hắn, cái tính khí kiêu ngạo phải đến khi nào mới bỏ được a? Từ đằng trước truyền đến thanh âm của Lãnh Trúc Lâm:

“Chúng ta đi thôi!”

Thanh âm đạm mạc, chính là nghe không ra vui buồn hỉ nộ. Chính Hạ liếc Tử Yên một cái, nàng cắn môi, bộ dáng nhu thuận đi theo phía sau.

(sửu nữ: nữ nhân xấu xí)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.