Sáng hôm sau, Tiểu Vũ lạ lùng khi thấy ba mình kéo cậu dậy từ rất sớm, tắm rửa, giúp cậu ăn sáng,... mặc cho cậu vẫn mắt nhắm mắt mở.
“Tiểu Vũ, con có muốn Mẹ tiểu Diệp của con về không?”
Qua nhiên nghe đến tên Tiêu Tiểu Diệp, Lãnh Thiên Vũ mắt sáng hẳn lên, gật đầu lia lỉa.
“Ba, ba có cách?”
“Tất nhiên, nhưng cần con phối hợp” Lãnh Duật Hiên ghé vào tai tiểu Vũ, thì thầm to nhỏ. Kế hoạch đưa vợ/mẹ về nhà bắt đầu.
Lãnh Duật Hiên dựa theo lời tiểu Vũ, đưa cậu tới cô nhi viện. Hôm nay, cậu sẽ cùng đi Khu vườn cổ tích với cậu.
Tiêu Tiểu Diệp tất nhiên sẽ đáp ứng lời tiểu Vũ, chỉ là dắt theo hai con kì đà bự chà bá thôi: tiểu Hoa và tiểu Chu. Tiểu Hoa có chồng sắp cưới là quản lí nhà hàng lớn, một chiếc vé vào khu vui chơi thì nhắm nhò gi, cô còn bao cả tiểu Chu đi nữa ấy chứ
Tiểu Chu là một cô nhi. Bé được đưa vào cách đây không lâu, lúc vào bị trầm cảm, là do Cô thường xuyên nói chuyện với bé nên bé mới hoà đông như hôm nay, bình thường rất hay quấn lấy cô. Vì vậy lần này cô phải dắt thêm tiểu Chu đi nữa.
____
Hai cha con Lãnh Duật Hiên và Lãnh Thiên Vũ liên lạc với nhau qua điện thoại vì vậy nên tiểu Vũ luôn phải cẩn thận. Lãnh Duật Hiên đợi sẵn ở Khu vườn cổ tích, muốn tạo cho Tiêu Tiểu Diệp một bất ngờ.
Nhưng cả hai đều không ngờ được rằng, cô đang mang thai.
“Tiểu Vũ, sao con không nói với ba mẹ đang mang thai?” Lãnh Duật Hiên nôn nóng. Tất nhiên anh biết đó là con anh, nhưng nếu tiểu Vũ nói sớm thì cô đã trở về sớm hơn rồi.
“Con làm sao mà biết” tiểu Vũ hậm hực. Cậu quên mất chuyện này thôi mà.
“Thôi vậy. Kế hoạch vẫn tiếp tục” Lãnh Duật Hiên thở dài, tắt điện thoại. Không sao, như vậy kế hoạch của anh càng dễ hoàn thành hơn.
Khi đến công viên, hai bạn nhỏ lại xảy ra tranh chấp. Tiểu Chu là con gái, tất nhiên muốn chơi vòng quay ngựa gỗ. Tiểu Vũ lại muốn chơi tàu lượn siêu tốc.
Cô đang mang thai nên không thể chơi trò chơi mạnh, cũng sợ ngồi vòng quay ngựa gỗ sẽ chóng mặt, buồn nôn, vì vậy cô ngồi nhìn bọn họ chơi.
Tiểu Vũ thấy cô khônh chơi cũng không dành nữa, ngồi chơi cùng cô. Cậu đặt tay lên bụng cô vuốt ve.
“Mẹ, ở đây có em bé sao? Lúc nào em ấy mới ra?” Tiểu Vũ càng sờ càng thích, nghĩ đến cậu sẽ có một đứa em chơi cùng thì càng hứng thú.
“Khoảng hơn 2 tháng nữa là nó ra rồi.” Tiêu Tiểu Diệp xoa bụng, ánh mắt dịu dàng.
Tiểu Hoa và Tiểu Chu chơi xong, chạy tới KFC ăn gà rán. Cô cũng dẫn tiểu Vũ đi theo. Tiểu Vũ và Tiểu Chu thi nhau ăn, bọn trẻ là vậy. Sau đó lại đi dạo xung quanh, gặp trò gì vui thì chơi. Hôm nay người đặc biệt đông, cô lại đang mang bầu chen chúc giữa dòng người rất khó khăn lại dắt theo hai đứa bé nên khó tránh khỏi xảy ra chuyện.
“Á”
Một cô bé va phải cô, đôi mắt đỏ ửng. Cô lo lắng hỏi bé “Cháu có làm sao không?”
Cô bé lắc đầu, giữ lấy tay cô. “Cứu... cứu con”
“Con bị làm sao?”
Cô bé chưa trả lời, phía sau một người đàn ông đã đuổi tới, mắng chưởi cô bé. Thì ra cô bé này là trẻ mồ côi, lẻn vào đây chơi. Trong đây có khu bán đồ ăn nên cô bé muốn trôm một chút nhưng không may lại bị bắt. Cô thấy tội nghiệp nên trả tiền cho cô bé. Nhưng sau đó, sắc mặt cô lập tức biến đổi.
“Tiểu Hoa, nhanh... tôi... tôi đau bụng quá...” cô ôm bụng, vẻ mặt thống khổ.
Lúc nãy, cô bé có đập đầu vào bụng cô, tuy nhẹ nhưng cũng đủ làm bụng cô đau lên từng hồi. Lúc nãy cũng chỉ bận tâm tới cô bé nên không để ý.
Tiểu Hoa hốt hoảng, không biết làm gì thì Lãnh Duật Hiên đã từ đâu chạy tới ôm lấy cô, đưa cô đi bệnh viện.