Cùng Dã Thú HHH

Chương 1: Chương 1




CHƯƠNG 1

Tác giả: Ô Mông Tiểu Yến

Edit: LengkengYJs

Thể loại: cao H, nhân thú,biến thái công x tự luyến mĩ thụ, 1×1 , sinh tử văn …

Ánh trăng sáng tỏ tròn như khay ngọc, bầu trời đêm như giả lụa màu xanh đậm mĩ lệ, xung quanh là vô vàn ngôi sao sáng khả ái, ánh trăng màu bạc làm cho cả vùng đất phủ thêm một tầng mông lung ngân sa, làm cho mọi thứ trở nên an tĩnh mê người.

Đột nhiên, có tiếng bước chân chạy làm phá vỡ sự yên lặng vốn có của bầu trời đêm . Tại một nơi hẻo lánh khác trên thảo nguyên bát ngát dưới ánh trăng , có một nam tử đang chạy trốn. Đó là một tuyệt sắc mỹ nam tử hiếm có xinh đẹp tuyệt vời. Hắn có một … mái tóc dài xinh đẹp màu bạc như ánh trăng, màu mắt so với hoa tử la lan còn xinh đẹp hơn, chói mắt hơn, đôi môi diễm lệ tựa như phấn hồng tường vi kiều diễm mê người. Thực sự không có một chỗ nào không đẹp ,mỗi một chỗ đều là tuyệt tác mà tạo hóa tỉ mỉ mài tạo, đẹp đến ngay cả thần cũng phải đố kị.

Nhưng mà hình như sắc mặt vị nam tử này không được tốt cho lắm, khuôn mặt kiều diễm tuyệt mỹ trắng bệch như tờ giấy, cái trán bóng loáng trắng ngần hiện đầy mồ hôi hột to như hạt đậu, dung mạo mỹ lệ như tranh vẽ tràn đầy vẻ kinh hoảng. Trang phục của vị nam tử này cũng vô cùng kỳ quái, hắn không có mặc y phục, toàn thân chỉ bọc một tấm vải dài màu đen. Tấm vải dài màu đen kia nhìn qua rất giống sàng đan , tay ngọc và bả vai tuyết trắng hoàn toàn lộ ra bên ngoài, làm cho người ta vô hạn mơ màng. Mặc dù nam tử thoạt nhìn thập phần vô cùng chật vật nhưng vẫn không làm giảm bớt vẻ cao quý . Toàn thân hắn đều để lộ ra một cỗ khí chất cao quý, một loại khí tức cao cao tại thượng vương giả.

Thể lực của vị nam tử này tựa hồ cũng rất yếu, chạy không được bao lâu cũng đã mệt đến thở hồng hộc. Hai chân của hắn đau nhức không gì sánh được, đôi chân trắng nõn bởi vì không đi giày nên đã sớm có rất nhiều vết thương chồng chất, nhưng hắn không dám dừng lại. Hắn dùng hết tất cả khí lực liều mạng hướng phía trước chạy. Đây là cơ hội duy nhất của hắn có thể thoát đi dã thú xấu xí kinh khủng kia . Hắn phải chạy nhanh lên, hắn tuyệt không có thể bị nó bắt trở về.

Hết lần này tới lần khác nam tử không cẩn thận vấp phải một viên đá nhỏ, lập tức té lăn trên mặt đất. Miếng vải đen trên người rớt xuống trượt sang một bên, một khối thân thể vô cùng mỹ lệ *** loạn bại lộ ở trong không khí ,làm cho người ta nhìn không sót một cái gì. Khối thân thể kia thật sự rất đẹp , đẹp như dung mạo của chủ nhân nó vậy, không có một tia tỳ vết nào. Chẳng qua trên làn da giống như dương chi ngọc(1) tuyết trắng bóng loáng hiện đầy các loại mập mờ *** mỹ xanh tím. Trên cả khối thân thể khắp nơi đều là dấu vết *** nhìn thấy mà giật mình. Giữa hai chân khép chặt còn loáng thoáng có thể thấy một vệt trắng đục khô cạn , làm cho thân thể vốn cao quý vô cùng nhất thời tăng thêm một cổ hương khí *** mỹ .

(1)Dương chi ngọc (羊脂玉): hay còn gọi là “Bạch ngọc” “ dương chi bạch ngọc”, là thượng phẩm trong các loại nhuyễn ngọc, cực kỳ trân quý. Dương Chi bạch ngọc đúng như cái tên, nổi tiếng với màu trắng, cùng sự tinh khiết, nếu có lẫn màu khác sẽ không được coi là Dương Chi bạch ngọc nữa.

“A. . . . . .” Nam tử gục trên mặt đất kêu đau một tiếng, mày liễu xinh đẹp nhíu lại. Hắn bò ngồi dậy, cúi đầu nhìn bàn tay xinh đẹp và chân của mình phát hiện khắp nơi đều bị té thương, đầu gối còn bị trầy da, thảm nhất chính là lòng bàn chân. Lòng bàn chân vốn bóng loáng như ngọc giờ phút này hiện ra đầy các loại vết thương nho nhỏ, có hai nơi bị đá nhỏ sắc nhọn trên mặt đất quẹt làm bị thương đến chảy máu, may là vết thương cũng không sâu chỉ chảy một chút xíu máu. Nhưng nam tử lại sợ đến cháng váng, đôi mắt diễm lệ ngây ngốc nhìn lòng bàn chân đang chảy đầy máu đỏ. Con ngươi trong suốt xinh đẹp trừng muốn rớt ra.

Chảy máu? ! bổn vương làm sao có thể bị chảy máu! Trời ạ! bổn vương là người tôn quý nhất trên đời này, xinh đẹp nhất An Lỗ Đặc Vương, thế nhưng bị thương đến chảy máu. Buồn cười ! Tảng đá thối tha ghê tởm, đê tiện kia dám làm đôi chân cao quý của bổn vương bị thương ,dám ở trên thân thể mĩ lệ của bổn vương lưu lại vết thương xấu xí đáng ghét này . bổn vương muốn cho nó chết cũng không có chỗ chôn!

Nam tử là người vô cùng tự luyến. Hắn yêu nhất luyến tiếc nhất chính là thân thể của mình, bình thường cũng không dám làm cho thân thể của mình có một chút vết thương. Hôm nay thấy thân thể quý giá nhất của mình bị thương, khó trách sẽ kích động như thế.

Nhớ tới sẽ càng làm hắn bị thương hơn , rơi vào tình cảnh như vậy không phải tất cả đều là đầu sỏ kia gây nên. Nam tử lập tức hận đến nghiến răng nghiến lợi. Tất cả đều là cái đồ dã thú xấu xí kia hại hắn. Nếu như không gặp nó thì hắn đường đường là An Lỗ Đặc Vương làm sao có thể bị thương như thế này . Sau khi hắn hồi cung nhất định phải phái binh giết nó, đem nó đại tạ bát khối, ngũ mã phanh thây(2) sau đó băm thành thịt vụn uy sủng vật của hắn ăn!

[2]大卸八塊: đại tạ bát khối – vốn là một cực hình thời xưa, cùng với “ngũ mã phanh thây”. Nay chỉ việc đem một thứ đầy đủ nguyên vẹn chia thành những phần nhỏ.

Con ngươi trong suốt như thủy tinh dấy lên hai cỗ hoả diễm tức giận cùng căm hận. Nam tử cắn răng nhịn xuống đau nhức, đứng dậy nhặt miếng vải đen trên đất lên che kín thân thể *** mỹ mê người của mình . Một lần nữa liều mạng chạy. Mặc dù hai cái chân giống như bị lửa đốt vậy vô cùng đau rát , hơn nữa trên thân thể còn có những chỗ khác cũng bị thương : chỗ đó vừa đau vừa xót, cực kỳ khó chịu. Nhưng dã thú xấu xí dữ tợn kia lập tức sẽ đuổi tới. Hắn phải chạy nhanh lên. Hắn vất vả lắm mới có được cơ hội chạy trốn nên tuyệt đối không thể để lãng phí.

Nếu như lần này bị bắt về, nhất định hắn sẽ không còn cơ hội nào nữa mà chạy trốn. Cả đời không thể làm gì khác hơn là làm sủng vật độc chiếm của sắc dã thú . Cả đời làm món đồ chơi đê tiện nhất . . . . . . Không! Nam tử kích động lắc đầu. Hắn là An Lỗ Đặc vĩ đại nhất Vương, hắn tại sao có thể làm tính nô của một con dã thú , bị một con động vật đê tiện ngày đêm đặt ở phía dưới thân biến thái hạ lưu *** ngoạn. . . . . . Giao phối! Vô luận như thế nào, hắn nhất định phải trở về cung!

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng nam tử lại càng ngày càng không có khí lực tiếp tục chạy nữa. Từ nhỏ tới lớn đều ở trong cung sống cuộc sống an nhàn sung sướng. Nam tử đến vườn hoa cũng muốn ngồi kiệu, chưa từng có đi bộ một quãng đường xa như vậy chứ đừng nói là chạy. Thân thể của hắn bởi vì một chút nguyên nhân vốn là bủn rủn vô lực , trải qua một hồi chạy trốn như vậy hắn đã sớm đến cực hạn rồi.

Bởi vì thể lực chống đỡ hết nổi hắn lập tức lại ngã nhào trên mặt đất. Miếng vải đen trên người vừa tuột xuống lúc nãy bị một trận gió nhẹ thổi đến một chỗ rất xa.

Nam tử ngay cả thời gian tức giận cũng không có, liền phát hiện mặt trăng trên trời vừa tiến về phía trước một chút. Thời điểm ước định của hắn cùng dã thú sắp tới rồi!

Nam tử cắn răng nhịn đau đứng lên, quay đầu liếc nhìn miếng vải đen đã bị gió thổi xa ,do dự một chút bỏ qua việc đi nhặt miếng vải đen. Hắn sắp không còn thời gian rồi hiện tại chạy trốn là việc quan trọng nhất, các thứ khác đều quản không được nữa!

Vội vã chạy trốn ,nam tử nhịn xuống cảm giác thẹn thùng, thân thể xích loã, trần như nhộng ở trên thảo nguyên vắng vẻ không một bóng người bất an mà chạy. Thật là một màn *** loạn mê người . Nam tử đẹp đến như Nguyệt thần vậy ở ánh trăng chiếu rọi, cả người xích loã đang vội vã chạy trốn. Gió nhè nhẹ thổi mái tóc mềm mượt như ngân điệp . Trên khuôn mặt tuyệt mỹ hiện đầy những giọt mồ hôi trong suốt, giống như bông hoa thủy tiên mĩ lệ động lòng người, ngọc thể đầy dấu vết *** tản ra mùi thơm *** đãng đến câu hồn , rất sắc tình nhưng lại vô cùng mĩ lệ làm cho người khó có thể tin.

Nam tử biết bộ dáng của mình bây giờ nhất định vô cùng tục tĩu vô sỉ, khó coi . Hắn là vị vua vĩ đại nhất của An Lỗ Đặc luôn luôn cao cao tại thượng , chưa bao giờ cảm thấy mất mặt như bây giờ. Nếu như có thể, hắn thà rằng chết cũng không muốn mất thể diện như bây giờ .Thế nhưng còn hơn bị dã thú hung ác kia bắt về, cái chết căn bản không có cái gì đáng sợ . Dã thú hung ác tàn nhẫn so với ma quỷ đáng sợ trên đời này còn kinh khủng hơn. Nó sẽ làm hắn muốn sống không được, muốn chết cũng không thể…

Bởi vì kịch liệt chạy động, hậu huyệt nam tử chảy ra một cổ chất lỏng trắng đục mờ ám , theo hai đùi tuyết trắng từ từ chảy xuống phía dưới. Phát hiện giữa hai chân ẩm ướt ,có loại dị cảm cực kì không thoải mái . Nam tử đang liều mạng chạy đột ngột dừng lại, cúi đầu nhìn xuống , dung nhan so với thần đẹp hơn nhất thời xấu hổ đến đỏ bừng. Cái kia chảy ra ! Chết tiệt ! hắn muốn thiên lôi đánh chết cái đồ dã thú thối tha kia đi ,không biết nó ở trong thân thể của mình bắn bao nhiêu *** thủy bây giờ lại chảy ra ! Khốn kiếp! Nếu hắn không giết chết cái con *** thú kia hắn thề không làm người!

Nam tử muốn dùng tay đi lau đi *** thủy giữa hai chân , nhưng nhớ tới đây là cái gì thứ bẩn thỉu kia , chần chờ một chút quyết định mặc kệ nó. Sau này hồi cung nhất định phải tắm rửa thật sạch mới được . Hắn là An Lỗ Đặc Vương tôn quý làm sao lại có thể đụng tới thứ bẩn thỉu như vậy, hơn nữa bây giờ cách thời gian ước định càng ngày càng gần. Hắn không rảnh quản loại chuyện tục tĩu hạ lưu này.

“A –” nam tử chạy hai bước, không biết xảy ra chuyện gì. Đột nhiên quỷ dị hét lên, hai chân mềm nhũn quỵ ở trên mặt đất, cả người kịch liệt co quắp .

Xuất hiện một màn biến hoá kỳ lạ đến kinh người, cái bụng nam tử vốn bóng loáng bằng phẳng đột nhiên phồng to như quả bóng cao su , bụng to như phụ nữ đã mang thai ba tháng, bên trong còn có một viên cầu kỳ quái đang nhảy nhót.

“A –” nam tử bộ dạng tựa hồ rất khó chịu, sau đó lại là một tiếng thét chói tai thật dài , nam tử hoàn toàn ngã nhoài trên mặt đất, ôm bụng lăn lộn.

Nam tử giống như vô cùng thống khổ, ngọc thể tuyết trắng ở dưới ánh trăng hiện ra một tầng nhàn nhạt đỏ bừng, đôi môi anh đào bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ đáng thương . Chẳng qua tiếng rên rỉ kia vô cùng kỳ quái, tiếng rên rỉ thống khổ xen lẫn sự mê người kiều mỵ , cảm thấy cũng không thống khổ lắm còn có một chút như là. . . . . . khoái cảm? !

“A. . . . . . Á. . . . . . Ưm . . . . .” Viên cầu ở trong bụng nhảy càng lúc càng nhanh, hô hấp của nam tử càng ngày càng trầm đục, tiếng rên rỉ càng ngày càng kỳ quái, đôi mắt trong suốt như thủy tinh trở nên mông lung .

“A a a –” mặc dù bụng của nam tử rất nhanh đã khôi phục nguyên trạng như trước, bằng phẳng xinh đẹp, nhưng sự thống khổ tựa hồ cũng không có giảm bớt. Ngược lại nam tử rên so với trước càng lớn hơn , thanh âm so với trước càng mị nhân hơn.

Cái mông của nam tử đột nhiên uốn éo một cách kỳ quái ,hai chân ngọc tuyết trắng thon dài chăm chú kẹp vào nhau, đôi mắt mê người đầy mờ mịt mông lung. Nam tử muốn khóc, chết tiệt ! “tử dã thú *** pháp” lại bắt đầu tác quai tác quái. Ô, làm sao bây giờ? Hắn cảm giác có rất nhiều con “côn trùng” giống như con kiến ở trong thân thể của hắn nhúc nhích, hướng chỗ sâu nhất bò vào , hắn muốn điên rồi!

“A a. . . . . . Ừ. . . . . . Hừ ừ. . . . . .” Thân thể của hắn giống như đang bị hoả thiêu , nóng muốn chết, đáng sợ hơn nữa là cảm giác tao dương kinh khủng lại truyền đến, càng làm cho hắn sắp nổi điên rồi. Hắn đong đưa eo muốn làm thân thể giảm bớt sự nóng bức cùng ngứa ngáy đang không ngừng truyền đến, bất đắc dĩ chỉ có thể nhịn xuống cảm giác thẹn thùng, vươn ra tay ngọc mĩ lệ vuốt ve mình.

“Ừ a. . . . . . ưm ưm . . . . . . A a a . . . . . .” Tay của nam tử cũng không có thể dập tắt được dục hỏa trong thân thể , ngược lại càng làm cho dục hỏa bùng cháy, thân thể mỹ lệ mê người nóng đến đỏ bừng. Nam tử không biết làm thế nào chỉ có thể càng tăng thêm lực đạo trên tay ,càng thêm dùng sức âu yếm ngọc thể của mình.

“A a a. . . . . . Ừ ưm. . . . . . A a. . . . . .” Đôi mắt mê ly nhìn trăng sáng trên trời, hai gò má tuyệt mỹ cong cong hồng hồng giống như thoa phấn, đôi môi đỏ mọng diễm lệ không ngừng phun ra tiếng rên rỉ mê người. Tay ngọc không ngừng chà xát hai khoả anh đào kiều diễm trên ngực, thân thể thon dài mãnh khảnh bị dục hỏa đốt cháy không ngừng loạn xoay , tựa như một con bạch xà *** đãng đang khiêu vũ ***, thật là một hình ảnh *** loạn muốn bức người ta đến phát điên.

“A a a a… Oh oh… A a…” Tuy rằng nam tử đã rất dùng sức vuốt ve thân thể của chính mình, thế nhưng còn chưa đủ, ngọc hành ở dưới bụng tuyết trắng trơn bóng không có một cọng lông mao nào , không giống với phân thân thô tục của những người khác mà là một cây bạch ngọc tựa như tác phẩm nghệ thuật đã nhất trụ kình thiên, trong mông đại quân kiến bắt đầu nhúc nhích đang liều mạng gặm cắn tràng bích yếu ớt nhạy cảm của hắn.

Đã từng có loại kinh nghiệm này nam tử vô cùng rõ ràng phải làm như thế nào mới có thể giảm bớt loại thống khổ này, nhưng mà như thế thì thật sự quá mất mặt rồi , hắn thật sự làm không được. Nhưng giờ phút này hắn thật sự rất khó chịu, rất thống khổ, nếu không nghĩ được biện pháp giải quyết dục hỏa trong thân thể thì nó sẽ càng ngày càng mãnh liệt đáng sợ , hắn nhất định sẽ bị dục hỏa cháy chết . Hơn nữa kia dã thú thối tha đã nói, một khi ma pháp trong cơ thể thức tỉnh , hắn nhất định phải bắn ra mới có thể giải thoát, nếu không “cái kia” trong cơ thể vẫn hành hạ hắn, nếu như hắn vẫn không xuất tinh đến cuối cùng sẽ giống như trước vậy. Nhớ tới chuyện phát sinh trước kia , nam tử lập tức rùng mình một cái, đôi mắt tràn đầy sợ hãi. Không, hắn thà chết cũng không muốn như vậy. . . . . .

Thế nhưng không đợi nam tử suy nghĩ nhiều, trong cơ thể “cái kia” nhúc nhích toàn bộ chạy tới chỗ sâu nhất trong cúc huyệt , ra sức cắn xé tử huyệt của hắn –“Cúc Tâm” !

Dục hoả hung mãnh trong thân thể tự như dã thú đem nam tử hoàn toàn cắn nuốt, để cho hắn quên mất chuyện muốn chạy trốn, quên mất cảm giác thấy thẹn thùng . Hắn thuần thục vươn ra một tay bắt lấy ngọc hành của mình xoa nắn , một tay đưa đến hậu huyệt vuốt ve ngoạn chơi. Hậu huyệt của so với ngọc hành phía trước của hắn còn muốn mĩ lệ mê người hơn, tiểu mật huyệt tinh xảo kiều diễm giống như một đóa hoa phấn cúc tuyệt sắc , ngón tay tuyết trắng thon dài nhu niết cúc lôi xinh đẹp mấy cái , rồi vội vã không kịp chờ đợi đâm vào.

“A –” mặc dù cái chỗ kia đã sớm bị dã thú tà ác háo sắc giày xéo qua vô số lần, nhưng vẫn như cũ chặt khít vô cùng, ngón tay mãnh khảnh đâm vào làm cho nam tử đau đến kêu thảm thiết. Mặc dù rất đau nhưng cảm giác ngứa ngáy đến xương tuỷ cùng cảm giác trống rổng cắn nuốt làm cho hắn quên mất thống khổ, ngón tay sau khi tiến vào lập tức trừu sáp dùng sức gian *** lãng huyệt của mình .

“A a a. . . . . . A a. . . . . .”đại não của nam tử bị dục vọng khống chế đã quên mất thân phận mình cao quý như thế nào , cứ như vậy ở nơi hoang dã tự an ủi . Hắn một bên bộ lộng kích thích ngọc hành của mình, một bên dùng ngón tay trỏ trừu sáp đâm chọc ngọc huyệt. Khoái cảm mãnh liệt từ hạ thể truyền đến toàn thân làm cho nam tử thoải mái toàn thân run lập cập, chảy ra nước mắt vui sướng, giọt lệ xinh đẹp như trân châu rơi xuống.

“A a a. . . . . . A a a. . . . . . Ừ a. . . . . . A a a. . . . . .” nam tử tôn quý nằm ngửa bày ra tư thế hèn hạ vô cùng ở trên mặt đất, hai chân đại trương, lấy tay đùa bỡn hạ thể của mình, sảng khoái rên rỉ liên tục , *** đãng đến làm cho người ta líu lưỡi.

Nam tử có thể cảm giác được tràng thịt trong cơ thể mình có bao nhiêu đói khát , nó đang dùng sức kẹp chặt ngón tay của mình đang trừu sáp càng khát vọng nhiều hơn. Hoa tràng vốn nhỏ hẹp chặt khít vô cùng bị ngón tay đâm chọc đã xốp đi nhiều, nam tử vội vàng lại duỗi ra hai ngón tay đi vào, rồi ba ngón tay cùng nhau thao chọc cúc huyệt *** đãng của chính mình .

Nếu là trước kia, đừng nói đi sờ một chút chỗ thẹn thùng kia của mình, chính là liếc mắt nhìn hắn cũng không nguyện ý. Nhưng bây giờ hắn so với kỹ nữ hạ tiện nhất còn *** đãng hơn, giống như một siêu cấp *** phụ đưa tay đi đâm chọc chơi đùa chỗ hèn hạ kia của mình. Này tất cả đều là thối dã thú đem hắn biến thành như vậy , cái đồ hạ lưu xấu xa khốn kiếp kia không biết đã dùng phương pháp hèn hạ vô sỉ mà đem thân thể hắn cải tạo thành như vậy , làm cho hắn vốn là người tôn quý nhất trên toàn bộ thế giới này – An Lỗ Đặc Vương thành một *** oa đãng nam lúc nào cũng muốn bị sáp mông. Một ngày nào đó, hắn nhất định phải đem thối dã thú kia băm thây vạn đoạn! Nam tử cao quý vừa *** loạn tự an ủi vừa ở trong lòng suy nghĩ , hoàn toàn không có chú ý tới vầng trăng vừa hướng phía trước di động không ít, vốn là ánh trăng sáng ngời từ từ trở nên mờ mờ , một đoàn mây đen khổng lồ đang từ cách đó không xa bay tới.

Mặc dù trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi , nhưng thân thể nam tử vô cùng thành thực , cực hạn khoái cảm làm cho thân thể *** đãng kích động run rẩy, lửa nóng huyệt *** bởi vì ngón tay đâm chọc mà mừng rỡ khóc oà lên. Dịch ruột non trong suốt mang theo hương thơm say lòng người từ ngón tay trắng nõn của nam tử chảy ra, nhỏ tại trên cỏ ở dưới mông nam tử , làm cho bãi cỏ màu xanh biếc trở nên bẩn loạn tục tĩu không gì sánh được, khắp nơi đều là hơi thở *** của nam tử.

“A a. . . . . . sướng quá . . . . . . Ừ. . . . . . A. . . . . . Hmm a. . . . . .” Nam tử càng ngày càng say đắm ở bên trong khoái cảm không cách nào hình dung, say mê vươn ra cái lưỡi đinh hương liếm lộng đôi môi đỏ mọng khêu gợi của mình , 2 khoả anh đào đỏ tươi trước ngực trở nên cứng rắn vô cùng, *** đãng nhô cao khát vọng người ta đến yêu mến. Dưới bụng ngọc hành bị tay ngọc đùa bỡn mà hưng phấn nhỏ ra ngọc thủy trong suốt , nhuộm đầy cả bụng ngọc một mảnh *** loạn, phía dưới ngọc hành là mỹ huyệt giống như cái miệng nhỏ nhắn hé ra khép vào , nhiệt tình cắn nuốt ba ngón tay tuyết trắng , vui vẻ tiếp thu chủ nhân đút đồ ăn.

Nam tử sướng đến ngay cả mình tên gì cũng không biết rồi, đôi mắt hiện đầy xuân tình mà trở nên thâm thúy, trong lúc vô tình hướng trên trời nhìn lại, lúc này mới phát hiện thời gian mà hắn và dã thú ước định đã đến. Nguyên bản bầu trời đêm sáng sủa từ lâu trở nên mây đen giăng đầy, ánh trăng bị mây đen che phủ không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu cả , một vùng rơi vào hắc ám. Dã thú tới!

Nam tử cuối cùng cũng thanh tỉnh lại, muốn rút ngón tay trong hậu huyệt vội vàng chạy trốn, nhưng hậu huyệt hình như có vật gì vậy ở bên trong chăm chú hút ngón tay của hắn, làm cho hắn không cách nào rút ra được.

Nam tử gấp đến độ muốn điên rồi, chỉ có thể mặc kệ ngón tay vẫn cắm ở trong mông , tư thế *** loạn từ trên mặt đất bò dậy còn không có đứng thẳng, trong mây đen bỗng truyền đến một đạo tiếng cười hùng hậu đáng sợ, trầm thấp hữu lực.

“Hoa thủy tiên khả ái của ta , cưng thật đúng là *** đãng! Ta cho cưng cơ hội đào tẩu,nhưng cưng lại ở nơi hoang dã này dùng ngón tay thao chính mình!”

Nam tử nghe được thanh âm mà trên đời này mình hận nhất cũng là sợ nhất , nhất thời sợ đến hoa dung thất sắc, vừa thẹn lại vừa sợ, tức giận muốn phản bác lại. Nhưng nghĩ tới dã thú kinh khủng, hắn vẫn sợ lựa chọn chạy trốn, hắn cứ như vậy ngón tay từ phía trước cắm ở trong mông của mình, chật vật vội vã chạy trốn.

Nhìn tư thế của hắn *** đãng tới tức cười , trong mây đen dã thú cười ha ha, tiếng cười kinh khủng vang vọng toàn bộ bầu trời, như sét đánh đáng sợ có thể đem người nhát gan tươi sống hù chết.

Trong tiếng cười làm người ta sởn tóc gáy , nam tử sợ hãi liều mạng chạy trốn, nhưng mà ngón tay vẫn cắm ở trong mông làm cho tư thế của hắn trở nên quái không có thuận lợi cho việc chạy trốn , chưa chạy được hai bước lại té lăn quay trên mặt đất.

“Mỹ nhân của ta, cưng muốn chạy ư ! Cưng trốn không thoát đâu, cưng phải biết một điều là cưng là vật độc chiếm của ta – Hắc Ám chi thần , để cho ta hảo hảo 『 thương yêu 』 cưng đi!” Tiếng cười khủng bố hướng nam tử đánh tới , từ trong mây đen dã thú bay đến trước mặt hắn.

“A –” nam tử ngẩng đầu nhìn mặc dù xem rất nhiều lần, nhưng vẫn như trước làm cho người ta sợ hãi , khuôn mặt xấu xí dữ tợn hù chết người làm hắn sợ hãi kêu to, lập tức hôn mê bất tỉnh…. . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.