Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đáng tiếc nàng chỉ là một bảo lâm, thấp cổ bé họng, làm sao ngăn cản hoàng hậu nương nương lục soát cung?
Nàng ta chỉ cắn răng đứng dưới hiên, lưng thẳng tắp.
Rất nhanh, người lục soát đều đã đi ra, bọn họ cũng khách sáo, không làm xáo trộn đồ vật.
“Hoàng hậu nương nương, tất cả huân hương đều ở đây, các nô tì đã xem qua rồi, chưa từng có vật như vậy. Các nô tì nhìn dưới ánh mặt trời thêm một lần.” Người bên cạnh hoàng hậu nói với ma ma.
Mấy người còn lại cũng phụ họa.
Không lục soát được thứ gì, nhưng Hoa bảo lâm không hề cảm thấy nhẹ nhõm. Từ đầu đến cuối nàng ta hiểu rõ chuyện hôm nay chính là một cái bẫy, hoàng hậu gióng trống khua chiêng, không thể nào để chuyện này tan vào hư vô, như thế mặt mũi của hoàng hậu để ở đâu?
Lúc này nha đầu của Hoa bảo lâm nha lắc đầu với nàng ta, ý là không có gì hết.
Mấy vị ma ma cung nữ lại cùng nhau nhìn một lúc, đều xác định nói không có thứ đồ đó.
Nhưng bỗng nhiên Do ma ma của phủ nội sự a một tiếng.
“Có phải Do ma ma nhìn thấy có gì không đúng?” Cẩn Đức phi hỏi.
“Nô tỳ ngu dốt, mùi hương này… tại sao có chút quen thuộc?” Do ma ma cầm một hộp tháp hương nhỏ màu xanh trong tay nói.
Hoa bảo lâm nhíu mày, đó chỉ là hương hoa nhài bình thường.
Các ma ma vẫn chưa xác định là cái gì, bên này nha đầu của Hoa bảo lâm - Diệu Vân mặt mũi trắng bệch.
Mặt mũi trắng bệch của nàng ta, vẫn chưa bị mọi người nhìn thấy chứ?
“Nha đầu kia là người bên cạnh Hoa bảo lâm đúng không? Bị làm sao thế kia?” Diệp tu nghi bỗng nhiên nói.
Tất cả mọi người đều nhìn qua, Diệu Vân sợ hãi quỳ xuống: “Nô tỳ không có…”
Hoa bảo lâm hồi hộp, Diệu Vân là người được đưa vào từ nhà mẹ đẻ nàng ta.
Diệu Ngọc và Diệu Vân, đều là......
Lúc này vẻ mặt Diệu Ngọc cũng kinh ngạc, điều nàng ta kinh ngạc là Diệu Vân không phải không đánh đã khai như thế? Nàng ta làm cái gì vậy?
Vân Ly nhẹ nhàng nhíu mày, nghĩ thầm Hoa bảo lâm này quả nhiên chướng mắt a, người ta trực tiếp thu mua hoặc là nắm thóp người mà nàng ta đưa đến từ nhà mẹ đẻ…
Chậc…
“Đi, gọi một thái y tới đây xác nhận đi.” Hoàng hậu đầu tiên là nhìn Hoa bảo lâm vài lần, mới nói.
Hoa bảo lâm cứ đứng như vậy, nhưng hoàn toàn không chịu nói chuyện.
Nàng ta đã biết là cái bẫy, nhưng cũng phải xem rốt cuộc là cái gì.
Bây giờ, hình như bọn họ không còn nói nàng ta đã dùng đồ để mê hoặc bệ hạ nữa.
Vậy còn cái gì nữa?
Không bao lâu, một vị thái y đã đến, sau khi thỉnh an thì lập tức đi giám định huân hương kia.
Chỉ ngửi nhẹ một cái, lại nghiền nát một viên, sau khi nghiêm túc kiểm tra thực hư: “Bẩm hoàng hậu nương nương, thần y thuật nông cạn, chỉ biết huân hương này bất lợi đối với người có thai. Bên trong cho thêm nhiều vật hàn lạnh, khi đối lên, mùi hương có lẽ sẽ là mát lạnh, ngày hè dùng thì cũng không sao. Chỉ là người có thai và người thể hư không dùng được.”
“Người có thai dùng sẽ như thế nào?” Cẩn Đức phi căng thẳng nói.
“Bẩm Đức phi nương nương, nếu như người có thai người dùng, trong thời gian ngắn, rất có thể sẽ dẫn đến thai tượng không ổn định, trong thời gian dài, còn sẽ xảy thai.”
“Ôi, Hoa bảo lâm tại sao ngươi lại dùng thứ đồ này?” Mạnh bảo lâm kinh ngạc: “Thứ này cho dù không mang thai cũng không thích hợp đúng không? Nữ tử chúng ta không thể chạm vào vật hàn lạnh này, tại sao… tại sao ngươi lại dùng cái này?”
“Lời Mạnh tỷ tỷ nói, chỉ e là thứ này, không phải một mình Hoa bảo lâm dùng đâu đúng không?” Hứa bảo lâm nói.