Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nàng bẩm sinh xinh đẹp, lại vào đúng độ tuổi mười sáu nở rộ, không cần nhiều trang sức.
Giữa mi tâm vẽ nửa đóa hoa đơn giản, trắng nõn xinh đẹp. Đôi khuyên tai trân châu lịch sự, đung đưa có hồn.
Lý Mục nhìn thấy thì nghĩ thầm: 'Chả trách bệ hạ ghét Thích gia liên tục đưa nữ nhân vào trong cung nhưng lại liên tiếp sủng hạnh vị Bảo lâm này. Quá xinh đẹp rồi! Tuy trong cung nhiều mỹ nhân nhưng xinh đẹp đến mức này quả thật hiếm thấy.'
Đường tỷ của nàng là quý phi nương nương đẹp thì đẹp đấy nhưng cũng chỉ như vậy. Cũng khó trách, địa vị cao nhưng lại không có được thánh tâm...
Lúc hắn ta miên man suy nghĩ thì bọn họ đã ra khỏi Nhạc An cung, một cỗ kiệu đã chờ sẵn ở đó.
Vân Ly bước lên kiệu, chỉ chốc lát đã đi đến Chính Dương cung.
Kiệu chỉ có thể đi đến ngoài cửa cung, xuống kiệu rẽ trái rẽ phải là đến hậu điện Chính Dương cung.
Đương kim Hoàng đế Đại Tấn năm nay hai mươi bốn tuổi, đăng cơ bốn năm.
Hắn là trưởng tử của Tiên đế nhưng không phải con chính thất.
Năm đó hắn phải trải qua một trận huyết chiến mới có thể bảo vệ vị trí Thái tử, đi lên đỉnh cao quyền lực.
Về vị Hoàng đế bệ hạ này, những cái khác không nói nhưng lại có một túi da cực kỳ tốt. Vân Ly vẫn luôn tin bên trong cũng không có tình cảm nên đương nhiên nàng cũng không nói mấy lời chân tình gì đó. Nhưng đối phương có vẻ ngoài đẹp như vậy đúng là tốt mình tốt người.
Nếu không cho dù đang giả vờ cũng không nhịn được ghê tởm.
“Thần thiếp tham kiến bệ hạ. Bệ hạ vạn an.”
Âm thanh ngọt ngào của Vân Ly vang lên.
Hạ Cẩn Ly chớp mắt nói: “Ái phi miễn lễ.”
Vân Ly tạ ơn Hạ Cẩn Ly rồi đứng lên, nghiêng đầu hỏi: “Bệ hạ, hơn mười ngày rồi thiếp chưa gặp ngài nha.”
“Trong hậu cung, cũng có nhiều người không gặp trẫm mấy tháng rồi, ái phi đang trách trẫm sao?”
Hạ Cẩn Ly cười hỏi nàng.
Câu hỏi của hắn cực kỳ nhẹ nhàng nhưng Vân Ly biết người nam nhân này không phải loại ôn hòa thiện lương gì.
Vì thế nàng chu miệng nói: “Bệ hạ thật xấu, thiếp chỉ muốn biểu đạt tâm tư của mình thôi mà ngài lại nói như vậy. Nếu như thiếp không biết tốt xấu oán giận thật thì chẳng phải là sai rồi sao?”
Hạ Cẩn Ly cười: “Nể tình nàng còn nhỏ, không trách nàng.”
“Bệ hạ tốt nhất.”
Vân Ly vừa cười vừa đứng lên.
Nàng sinh ra đã đẹp, có một đôi mắt dài mị hoặc, lúc cười lên cực kỳ câu người.
Hạ Cẩn Ly đưa tay nâng cằm nàng lên: “Mười mấy ngày không gặp trẫm, nàng làm gì?”
“Thiếp vẫn ngoan nha, cũng không bước ra ngoài. Ngoại trừ mỗi ngày đều thỉnh an Hoàng hậu nương nương thì đều ở trong nhà gỗ nhỏ của mình.” Vân Ly nói.
“Thật không? Không đến chỗ Quý Phi?”
Hạ Cẩn Ly hỏi.
“Thiếp không muốn đi.”
Vân Ly nhíu mày.
“A? Quý phi là đường tỷ ruột thịt của nàng mà? Sao thế? Cãi nhau à?”
Hạ Cẩn Ly ngồi xuống, kéo nàng ngồi trên đùi hắn.
Vân Ly cười lạnh trong lòng, cẩu nam nhân, đang thử ta chứ gì?
“Không cãi nhau. Nhưng thiếp không nhịn được...”
Nói tới đây, nàng dừng lại rồi nói tiếp: “Thiếp cũng không nói tỷ tỷ không tốt...”
Hay cho vẻ vừa nói là lộ ra hết, lại cảm thấy bản thân không được nói tỷ tỷ như vậy.
Giống như một đứa nhỏ biết mình nói sai nên dừng lại.
Hạ Cẩn Ly nhéo mũi nàng, nghĩ rằng nữ nhân cũng giả bộ đến nơi đến chốn: “Nàng nói đi, không nhịn được cái gì? Nói trẫm nghe.”
Hạ Cẩn Ly nói.
“Cũng không có gì, chỉ là tỷ ấy toàn lẩm bẩn mấy cái gì đó. Vốn dĩ cung quy rất nhiều nhưng thiếp cũng học và nhớ kỹ hết rồi. Nhưng mà... tỷ ấy muốn quản rất nhiều.” Vân Ly thở dài.