Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mà trong lúc mấu chốt này, xảy ra chuyện lớn như vậy, bệ hạ cũng không thể nào lo lắng cho nàng ta được.
Ngô ngự nữ vốn dĩ đã nôn nghén, cộng thêm ưu tư, cả người tiều tụy không chịu nổi.
Khi thỉnh an ở cung Phượng Nghi, bọn người Vân Ly nhìn thấy nàng ta, đều cảm thấy kinh ngạc.
Mà cùng lúc đó, lại có một tin tức tốt khác.
Sau khi mọi người thỉnh an kết thúc, Đức phi đứng lên nói: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp có một việc muốn nói với nương nương.”
“Ồ? Chuyện gì, còn trịnh trọng như vậy, muội cứ việc nói ra.” Hoàng hậu cười nói.
Đức phi có chút xấu hổ: “Từ sau khi thần thiếp sinh đại hoàng tử, cuộc sống vẫn luôn không cho phép, gần đây chỉ cảm thấy chế độ ăn uống có chút không ổn, ăn nhiều hơn một chút. Không để ý, hôm qua thái y bắt mạch, mới phát hiênh có chỗ không đúng, thế mà đã là có thai hơn hai tháng rồi.”
Hoàng hậu ngây người, lập tức cười nói: “Thật sao? Đây thật sự là một chuyện vui! Bây giờ bệ hạ chỉ có một trai một gái, nếu như muội có thể sinh thêm một hoàng tử, đó là một chuyện vô cùng tốt.”
“Thần thiếp chỉ muốn có trai có gái, nếu có thể sinh được một đứa con gái như công chúa mới tốt.” Đức phi cười nói.
“Chúc mừng Đức phi muội muội.” Quý phi cũng cười nói.
“Đa tạ tỷ tỷ.”
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều chúc mừng, nhưng rốt cuộc có mấy ai thật sự cảm thấy vui mừng đâu?
Ngô ngự nữ gần như ngồi không yên, vốn dĩ nàng ta cảm thấy cái thai này của mình tám phần không giữ được, bây giờ Đức phi một khi có thai, có thế nào nàng ta cũng không thể giữ được.
Vân Ly đưa mắt nhìn sang, thì thấy sắc mặt Ngô ngự nữ trắng bệch.
Nàng nghĩ thầm có lẽ đây chính là người không có tự tin.
Thỉnh an sáng sớm kết thúc, Vân Ly theo đám người ra ngoài.
Đức phi có thai, điểm chú ý của mọi người đều tở đó, ai cũng sẽ không chú ý tới người trở về từ hành cung.
“Bảo lâm, Chu Hoàn nói, hôm trước, Ngô ngự nữ đến cung Phượng Nghi, nhưng lúc đi ra sắc mặt không được tốt. Chắc hẳn hoàng hậu nương nương không gặp nàng ta.” Thù Du nói.
“Yên tâm, hôm trước không gặp, còn có hôm sau mà.” Vân Ly cười nói.
Lúc trước không gặp, là hoàng hậu không coi trọng nàng ta.
Bây giờ Đức phi đã có con, vậy thì lại khác.
Ngô ngự nữ giống như du hồn ra khỏi cung Phượng Nghi, Hoa bảo lâm đi trước nàng ta một chút, nói khẽ: “Muội muội lo lắng chuyện này, chẳng bằng buổi chiều lại đến cung Phượng Nghi một chuyến. Có công mài sắt có ngày nên kim, muội muội có phúc khí là người đầu tiên mang thai con của bệ hạ, đừng làm trễ nải phần phúc khí này.”
Dứt lời nàng đi ngay, cũng không đợi Ngô ngự nữ đáp lời.
Ngô ngự nữ sửng sốt một chút rồi tiếp tục đi, bỗng nhiên hiểu ra.
Đúng vậy, hôm qua và hôm nay, không giống nhau.
Đức Phi có thai, quả thật là một hòn đá dấy lên ngàn cơn sóng, vốn dĩ nàng ta đã có một hoàng tử duy nhất là đại hoàng tử, bây giờ lại có nữa.
Nếu như lại sinh ra một hoàng tử...
Hoàng hậu quả thật đứng ngồi không yên.
Vào thời điểm này, nàng ta nhớ tới Ngô ngự nữ, quả thật là quá bình thường.
Quả nhiên, buổi chiều đã nghe nói Ngô ngự nữ lại đến cung Phượng Nghi, mà lần này, nàng ta ở lại cung Phượng Nghi hơn một canh giờ. Lúc đi ra, sắc mặt bình tĩnh, nhưng mơ hồ vành mắt hơi đỏ.
Vân Ly nghe Chu Hoàn nói xong cũng cười: “Quả nhiên, trong chốn hậu cung này không có kẻ ngốc.”
Người có phi vị nhất phẩm trở lên mang thai, không giống như một ngự sử.
Thái hậu dẫn đầu ban thưởng một đống đồ, đêm đó, Hạ Cẩn Ly đã đến cung Chiêu Hoa.