Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Có một lần gọi là 'làm chuyện ngu ngốc' như thế, toàn bộ quá trình sau đó Vân Ly cúi đầu giả làm cây nấm.
Cả buổi sáng cuối cũng Hứa bảo lâm cũng đã nghe hiểu, chủ vị không gặp được hoàng Thượng, một người trong điện phụ như nàng ta làm sao gặp được?
Ngay từ đầu nàng ta từng được đưa đến cung Chính Dương thị tẩm, bây giờ quả nhiên bệ hạ không chịu đến cung Ngọc Chỉ, nàng ta càng không có cơ hội.
Thỉnh an sáng sớm kết thúc, Vân Ly ra ngoài, Trương bảo lâm đi bên cạnh nàng: “Tỷ tỷ đến hoa viên dạo à?”
Vân Ly gật đầu.
Lưu ngự nữ phía sau nói: “Các tỷ tỷ không dẫn theo ta sao?”
Vân Ly và Trương bảo lâm đều nói dẫn, ba người cùng đi.
Trương bảo lâm và Lưu ngự nữ ở chung với nhau, hai người bọn họ ở hiên phụ của hiên Nghi Ninh. Chỗ ở này cũng coi như khá tệ. Hiên cũng còn tốt, chủ yếu là quá xa.
Hiên của bọn họ ở bên cạnh vườn hoa của cung Từ An, cách cung Chính Dương thật sự quá xa.
Ba người cùng đi đến hoa viên, sau đó chọn một cái đình để ngồi, nơi này phía trước là nước, nhìn hoa sen nở rộ trong hồ, cũng rất dễ chịu.
Nơi này có bóng cây che nắng, vốn đã mát mẻ, một bên liễu rủ đong đưa, khi gió nhẹ thổi qua, thổi tới hương hoa ở những nơi khác. Vô cùng thoải mái.
“Các nương nương đánh võ mồm cả một buổi sáng, ta nghe mà đau cả đầu.” Lưu ngự nữ cũng không xưng thiếp.
“Đúng vậy. Chốn hậu cung chẳng phải là như vậy sao. Bây giờ vẫn chưa thể xem là nhiều người. Qua thêm vài năm nữa, người càng nhiều, chuyện cũng nhiều hơn.” Trương bảo lâm lắc đầu.
“Đều như nhau. Chúng ta sống tốt cuộc sống của mình là được.” Vân Ly nói.
“Khó là khó ở đây. Chốn hậu cung không giống như những nơi khác, ngươi không gây chuyện không trêu chọc người khác là có thể an ổn. Các ngươi biết cung điện phía sau vườn hoa của cung Từ An chứ? Ta và Lưu ngự nữ ở gần nơi đó, tình cờ nhìn thấy. Những thái phi đó, năm ấy cũng là chủ tử ở thời của tiên đế. Ngoại trừ một số ít người, những người còn lại... Dùng bữa cũng không thể đúng giờ. Hôm Đoan Ngọ khi bọn ta trở về từ cung Phượng Nghi đã là giờ gì rồi, ta còn nhìn thấy nha đầu bên cạnh Nguyễn thái phi xách thức ăn trở về nữa đó. Tết lớn, mà chỉ xách theo một hộp cơm nho nhỏ.” Trương bảo lâm lắc đầu.
“Còn nói thái phi nữa, ngươi nhìn ta xem, thấp hơn các ngươi một bậc, mỗi ngày sống như thế nào chứ. Bây giờ vẫn là bởi vì chúng ta mới vào cung mấy tháng, người bên dưới không dám quá mức khắt khe. Dù sao bọn họ không đề phòng ai, chờ thời gian dài thêm một chút mà xem…” Lưu ngự nữ lắc đầu.
“Vậy thì có thể thế nào chứ?” Vân Ly lắc đầu: “Ta còn không bằng các ngươi. Quý phi là tỷ tỷ của ta, nhưng nàng ta đối xử với ta… Ài, chẳng ra sao.”
Trương bảo lâm lắc đầu, ba người không đến nói chuyện này nữa. Nói chỉ tổ bi thương.
Ba người ngồi một lúc, uống trà, sắp nóng lên rồi, thế là giải tán ai về nhà nấy.
Vân Ly cực kỳ đói, ăn điểm tâm lót dạ trước.
Thù Du nói: “Bọn người Trương bảo lâm không đói bụng sao, lúc này mà kêu người đi ngắm hoa.”
Vân Ly cười cười: “Ngươi tin bọn họ chỉ là nhàm chán thôi sao? Nói chuyện thê thảm như vậy, Trương bảo lâm vị phần giống như ta. Trong một đám người, có thể làm tới bảo lâm, cũng sẽ không quá kém cỏi. Lưu ngự nữ cũng từng thị tẩm. Hai người bọn họ bây giờ trông như đồng khí liên chi. Chỉ là trong chốn hậu cung này, ai muốn kết giao bằng hữu với ta, ta đều phải nghi ngờ ba phần.”