Lại là vị thái y lần trước, vừa mới chuẩn bị thay phiên công việc ra cung đã bị cung nữ của Đức phi hốt ha hốt hoảng kéo vào Bích tiêu cung. Thấy A Bảo đương hấp hối, mình mẩy đầy vết thương, thái y hít vào một hơi khí lạnh.
Vết thương này vừa nhìn thấy đã biết là do người ta đánh đập hành hạ, toàn thân không có chỗ nào lành lặn, trên tai còn một cái lỗ to trống hoác, thính giác có bị ảnh hưởng hay không thì phải tỉnh lại mới biết được, móng vuốt bốn chân đều bị long ra, máu thịt nhầy nhụa, xương đuôi như thể đã gãy lìa từng khúc…Hai tháng ba lần bị thương, lần sau còn nghiêm trọng hơn lần trước. Cái số con chó con này sao khổ như vậy chứ? Quả thực là bị nguyền rủa!
Thái y cẩn thận cắt lông trên người A Bảo, bôi thuốc vào các vết thương hở miệng trên người chú, trong lòng thương cảm khôn xiết.
Đầu ngón tay kề sát vào chóp mũi A Bảo, sắc mặt Mạnh Tang Du tái xanh, “Thái y, tình huống của A Bảo thế nào?”
“Hồi nương nương, toàn thân A Bảo có tất cả ba mươi bảy vết thương bên ngoài, xương đuôi gãy hoàn toàn, còn thính giác và khứu giác có bị ảnh hưởng hay không vẫn chưa thể biết được, đợi khi nó tỉnh, người tự thử một chút, ví dụ như vỗ tay sát lỗ tai nó, để thức ăn dưới mũi thử xem. Còn một chỗ chấn thương bên trong cần uống thuốc trong vòng nửa tháng để điều dưỡng.” Thái y vừa bẩm báo vừa viết một đơn thuốc, giao cho thái giám theo hầu đi lấy.
Sắc mặt Mạnh Tang Du mỗi lúc một trắng theo lời thái y, lúc tiễn chân thái y ra cung, trên đầu rịn đầy mồ hôi lạnh. Vết thương nặng như vậy, nếu mình đến trễ nửa khắc thôi chắc chắn A Bảo sẽ chết! Kéo chiếc chăn bông nhỏ đang đắp trên người A Bảo lên, thấy mình mẩy chú chỗ xanh xanh chỗ tím tím, vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ, biểu cảm cô thẫn thờ, một lúc lâu sau mới cảm giác được một cơn đau đớn không dứt tràn ra từ đáy lòng, truyền khắp thân thể. Chẳng qua là nuôi một con chó thôi, cớ sao lại khó đến như vậy?
Lúc này Chu Vũ Đế cũng tỉnh lại, chân trước hắn nhúc nhích một chút, chầm chậm mở hai mắt ra. Trên mí mắt vẫn có một vết thương nhỏ, vừa động liền đau thấu người như kim châm muối xát, Chu Vũ Đế không nhịn được, kêu rên ư ử.
Nghe thấy âm thanh mỏng manh cất lên, Mạnh Tang Du ngừng thở, không chớp mắt nhìn chằm chặp vào cái cục be bé trong cái giỏ liễu, thấy cục cưng quả nhiên đã tỉnh, đầu tiên cô thở ra một hơi, sau đó mặt lập tức đen kịt.
“Ông tướng con, rốt cuộc cũng tỉnh!” Bỗng nhiên Mạnh Tang Du đập bàn mấy cái, khiến đám người Bích Thủy giật thót. A Bảo nằm trong cái giỏ liễu cũng run run theo.
Tốt rồi, thính giác không bị ảnh hưởng! Ruột gan vặn xoắn vị lo của Mạnh Tang Du cuối cùng cũng hơi hơi thả lỏng, sau đó nhanh chóng thay thế bằng biểu cảm nghiêm khắc, hung hăng la mắng, “Em có biết hôm nay suýt chút nữa thôi là chết tươi ngoài đường rồi? Hả? Bình thường chị dạy em như thế nào? Đã nói không biết bao nhiêu lần là đừng chạy đi chỗ khác! Lúc nào em cũng không nghe! Muốn bị dạy dỗ phải không? Con người trong cái cung này hủ bại và xấu xa đến mức không thể tưởng tượng được! Bị nhúng nước, bị ném đá, bị đạp, mấy cái đó chưa là gì hết, còn có mấy kiểu đáng sợ hơn! Vài người biến thái rất thích xử lý mấy con vật như em. Bọn họ quăng em lên cao rồi cho té phịch xuống, cạo sạch lông, đánh gãy bốn chân em, cắt tai và đuôi em nốt, còn tước luôn tiểu J-J (cái ấy của đàn ông :3), đợi khi em biến thành một con chó không tay không chân tựa cây gậy, bọn họ còn chặt đôi người em ra thành hai nửa, cuối cùng lôi ruột em ra, vòng trên cổ em! Em có muốn chết như vậy không hả? Hả? Muốn thì nói, nói xong chị đây không bao giờ quản em nữa, em thích chạy đi chỗ nào thì cứ chạy đến đó mà chơi!”
Cô vừa quát tháo vừa đập rầm rầm, sắc mặt đám người Bích Thủy đứng bên cạnh bị mấy câu miêu tả tường tận đến từng chi tiết của cô tái mét từ sớm, ghê tởm muốn nôn. Trời ạ, rốt cuộc nương nương từ đâu mà biết mấy thứ này? Đáng sợ! Cắt tiểu J-J? Chó không chân như cây gậy? Rất tà ác!
Chu Vũ Đế thuỗng ra nhìn gương mặt thịnh nộ của Mạnh Tang Du, bên tai vọng lại mấy câu đe dọa hết sức ghê tởm của nàng, nhưng chẳng biết vì sao không cảm thấy nàng khiếm nhã mất lễ nghi, ngược lại chỉ cảm thấy nàng ranh mãnh đáng yêu không chịu được.
Có thể lại thấy cô gái này thật tốt biết bao! Chu Vũ Đế muốn cười to, muốn vẫy đuôi, nhưng thân thể vừa nhúc nhích đã đau đến tê tâm liệt phê. Đuôi hắn đã gãy, bây giờ bị băng lại thành một cái chày cán bột.
“Nương nương, người đừng mắng nữa, A Bảo khóc rồi!” Phùng ma ma không đành lòng, chỉ vào nước mắt không ngừng rơi xuống trên mặt A Bảo nói.
Đây là phản ứng cơ thể khi quá đau, nhưng tiếc rằng Mạnh Tang Du không biết. Thấy cái đầu nhỏ của A Bảo đương cố ngóc lên, đôi mắt tròn xoe ướt nước ngơ ngác nhìn mình, bên trong ngập tràn tình cảm quyến luyến cùng ỷ lại, trông đáng thương vô cùng, chỉ như thế thôi trái tim cô liền mềm xuống.
“Ông tướng con này khóc cái gì! Bài học lần này em liệu mà nhớ kỹ cho chị, nếu còn trộm đi, xem chị có đánh gãy chân chó của em không!” Mạnh Tang Du giơ tay lên, làm bộ muốn phát, lúc hạ tay xuống lại nhẹ nhàng lau đi nước nơi khóe mắt A Bảo. Cái kiểu ngoài mạnh trong yếu này dễ thương không nói nên lời.
Chu Vũ Đế cười hì hì, nhưng lúc phát ra cũng chỉ là âm thanh làm nũng rầm rì, ngậm một ngón tay nàng, dùng lưỡi cẩn thận liếm rồi mút lấy cả buổi, chẳng muốn buông ra.
“Chắc là đói bụng rồi. Ngân Thúy, em bê cháo của A Bảo lên đây, ta đút nó ăn.” Mạnh Tang Du đỡ trán, ỉu xìu vẫy vẫy tay với Ngân Thúy. Nuôi chó cũng giống như nuôi một đứa bé, bất kỳ lúc nào cũng phải để mắt tới!
Ngân Thúy quỳ gối vâng mệnh, nhanh chóng bưng một bát cháo gà được hầm nhừ lên. Mạnh Tang Du lót dưới cổ A Bảo một miếng vải bông, sau đó múc một thìa cháo kiên nhẫn thổi nguội, cẩn thận từng li từng tí đưa đến miệng A Bảo.
Chu Vũ Đế phối hợp mở miệng, liếm cháo sạch sẽ. Nước cháo nóng hổi lập tức khiến bụng hắn ấm lên, cũng sưởi ấm luôn cả trái tim hắn. Hắn phát hiện, chỉ khi đứng bên cạnh cô gái này, hắn mới có thể yên tâm thả lỏng mình, dưới sự yêu thương an ủi, thậm chí là quát tháo giận dữ của nàng, cơn ác mộng hắn vừa trải qua đã biến mất như thể không tồn tại.
“Lúc ăn thì rất ngoan ngoãn.” Rút miếng vải sạch dưới cổ A Bảo, Mạnh Tang Du giúp chú dịch dịch góc chăn, than thở một tiếng.
“Nương nương, người hãy yên tâm, qua trận này nhất định A Bảo sẽ biết ngoan. Chỉ tiếc lông của nó, bây giờ trụi lủi, so với trước càng xấu hơn!” Phùng ma ma chê bai.
“Mẹ không chê con xấu, mặc quần áo vào rồi cũng chẳng nhìn ra được. Với lại hai tháng sau có thể mọc ra lông mới, nhất định xinh đẹp hơn trước kia nhiều lắm.” Tâm trạng Mạnh Tang Du tốt lên, xoa xoa cái mũi nhỏ của A Bảo dỗ dành.
Trẫm là phu quân của nàng, không phải là con trai nàng! Nếu nàng muốn có con, sau này hãy sinh cho trẫm mấy đứa! Đầu Chu Vũ Đế chảy mấy vạch đen sì, dùng cái chân trước đã bị băng thành cái bánh chưng cào cào ngón tay cô.
Phùng ma ma, Bích Thủy, Ngân Thúy bị lời nói của chủ tử nhà mình chọc cho cười rúc rich. Chủ tử luôn như thế này, cho dù mọi chuyện mệt mỏi khó khăn đến bao nhiêu cũng bình thản mà đối mặt, bởi vậy mà chẳng phải đau lòng khổ sở.
“Đúng rồi, nợ nần chuyện A Bảo bị thương lần này nhất định ta phải đòi bằng hết. Ta còn chưa hoàn toàn thất sủng để cho người ta leo lên đầu ngồi, sau này còn có cách nào mà sống tiếp được!” Mạnh Tang Du nhíu mày, vẫy tay với Bích Thủy nói, “Em đi nói những chuyện ta nói với Hoàng hậu trước kia lặp lại một lần cho Lý quý phi nghe, để cô ta biết được rốt cuộc ai mới là kẻ địch thật sự. Thẩm Tuệ Như muốn lôi ta xuống nước, sao ta cứ nghe theo ý nguyện của y thị được. Lý quý phi được Lý tướng dạy dỗ, xét về cơ mưu, trong hậu cung này không có mấy đàn bà đấu được với cô ta, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với vị Hoàng hậu tâm tính ngay thẳng kia! Thẩm Tuệ Như muốn cướp ngôi Hậu từ tay Lý quý phi, cẩn thận ngã tan xương nát thịt!”
Bích Thủy vui vẻ vâng mệnh, chọn vài lễ vật đến Phượng loan cung.
Mạnh Tang Du nhìn về phía Ngân Thúy ra lệnh, “Đi, nghĩ cách truyền mấy lời Tứ công chúa khuyên giải Nhị hoàng tử đến tai Hoàng thượng. Hoàng thượng cũng không chú ý nhiều đến Nhị hoàng tử, như vậy tất có lý do mượn chuyện người để nói chuyện mình. Tuy rằng ta không ra tay với con nít, nhưng ranh con ác độc như vậy vẫn nên giáo dục một chút!”
Quả nhiên nương nương tức giận lắm rồi, ngay cả Hoàng tử cũng mắng luôn! Ngân Thúy lắc đầu, đi xuống bắt đầu làm việc.
Chu Vũ Đế nhìn về phía Mạnh Tang Du hồi lâu, lần đầu tiên cảm nhận được ‘hương vị’ được người khác che chở. Về phần đứa trẻ kia, hắn tỏ vẻ bản thân mình hoàn toàn không nghe thấy.
“Nương nương, A Bảo bị Tứ công chúa ném tới cửa cung chúng ta…” Phùng ma ma nhịn không được nhắc nhở.
Chu Vũ Đế nghĩ rằng Phùng ma ma muốn châm ngòi chia rẽ, lập tức ngửng đầu gườm gườm nhìn bà, trong mắt đầy sát khí.
“Ta biết, lát nữa ma ma đem hai cuộn gấm Tứ Xuyên lần trước Hoàng thượng thưởng cho ta mang qua chỗ Tứ công chúa, màu sắc khá tươi, bé gái mặc vào rất hợp. Đúng rồi, lúc trước ta có thêu một chiết khăn tay, Tứ công chúa nhất định sẽ thích.” Trong mắt Mạnh Tang Du có vài phần đau lòng, thở dài nói, “Dầu sao đứa bé này còn nhỏ, lại không có mẹ dạy bảo, làm việc thiếu suy nghĩ trước sau. Nó cứu A Bảo rồi ném tới cửa cung của ta, cứ vậy mà nghĩ rằng mình đang khiêu khích ta, để ta ghi hận chuyện này trong lòng. Cũng chẳng lạ, trong lòng nó, ta chính là kẻ thù giết mẹ…”
Xoa xoa thái dương, Mạnh Tang Du không biết nên làm thế nào để cởi bỏ nút thắt hiểu lầm giữa mình và Tứ công chúa. Phùng ma ma nói vài câu khuyên nhủ, rồi vào khố phòng tìm vải vóc.
Vốn đang lo lắng thê tử cùng con gái lại hiểu lầm thêm lần nữa, Chu Vũ Đế nghe xong cũng yên tâm, nheo mắt cười, lâm vào mê man. Trở về bên cạnh Mạnh Tang Du, cả người hắn đều thoải mái, vết thương chẳng thấy đau nữa.
﹡﹡﹡﹡
Trong Phượng loan cung, tiễn chân Bích Thủy, đại cung nữ Tĩnh Hỉ của Lý quý thấp giọng hỏi, “Nương ngương, người tin tưởng lời của nàng ta sao?”
Lý quý phi xua tay, ý tứ không rõ, khép mắt cân nhắc một lúc sau mới thở dài nói, “Phải tin, nhưng không thể tin hoàn toàn!”
Cô vốn cũng cảm thấy kỳ lạ với sự sủng ái đột ngột của Lương phi gần đây, lại kết hợp với nhiều loại dấu hiệu trước kia cùng tình trạng xấu hổ chỗ Đức phi hiện thời đã tin được sáu bảy phần. Nếu như thế, cô đã không còn gì để chùn tay với họ Thẩm nữa! Dựa vào địa vị Lương phi trong lòng Hoàng thượng, nếu để ả ta có hoàng tự, hậu cung này còn có chỗ nào để mình và con cái sống yên ổn đây?
Phía bên kia, không đợi Ngân Thúy truyền tin tức đến tai Hoàng thượng, Thẩm Tuệ Như đã gấp rút đẩy một phen. Ngân Thúy nghe được tiếng gió, quyết đoán không tiếp tục hành sự. Lúc này Hoàng thượng đang kiểm tra bài học của Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử trả lời câu được câu không khiến Hoàng thượng giận tím mặt, khiển trách cậu ngang bướng cố chấp không thể dạy dỗ, tâm tính tàn bạo, khó có thể đảm đương việc lớn.
Đang lúc tình hình lập Hậu căng thẳng mà răn dạy Nhị hoàng tử như vậy, ý Hoàng thượng ở đây rõ ràng nói cho tất cả biết, hắn không vừa lòng với Nhị hoàng tử. Chúng triều thần muốn nịnh bợ Lý tướng cũng phải nhìn sắc mặt Hoàng thượng. Tuy Hoàng thượng còn trẻ, nhưng phương cách trị quốc cũng không bình thường, vừa đăng cơ liền cất nhắc rất nhiều dòng dõi thế gia lâu đời, một lần nữa xáo trộn bố cục tiên đế đã sắp đặt, để cho nhiều bè phái quan viên khác nhau quản lý, tập trung hoàng quyền. Sau đó bỏ chính lược không dùng quan võ của tiên đế, bắt đầu sử dụng tộc Mạnh, tăng cường quân lực, hủy bỏ chế độ hòa thân, toàn lực chống lại Man di.
Một vị vua như vậy, vai năm nữa sẽ trở thành người như thế nào? Tất cả triều thần sao có thể không lo ngại? Tin tức kia trong cung vừa truyền ra đã khiến nhiều Ngự sự im lặng.
(Ngự sử là chức quan ở gần vua, giữ việc can ngăn vua.)
Lý quý phi điều tra chuyện này, biết rõ Thẩm Tuệ Như làm trò quỷ sau lưng, tức giận đến mức cả người phát run, từ đây căm giận y thị đến tận xương tủy, hận không thể trừ khử cho thống khoái.