Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi

Chương 110: Chương 110: Ánh phi có tbai




Edit: Subo

Mưa bụi dường như bay vào từ khe cửa sổ, Toàn Cơ khẽ rụt thân mình, những nơi trên người nàng chưa lau khô đều đã dần dần nổi lên hơi nước, chỉ có mái tóc vẫn còn nhỏ nước.

Hít một hơi thật sâu, nàng không muốn nghĩ nhiều, thay một bộ quần áo sạch sẽ.

Nàng dùng một chiếc khăn khác lau khô ngọn tóc, trong mơ hồ, có tiếng bước chân ngoài sân đang chạy tới, theo bản năng Toàn Cơ ngước mắt lên, tiếng gõ cửa đã truyền tới: “Toàn Cơ tỷ tỷ! Không tốt rồi! Nương nương ngất xỉu!”

“Cái gì?” Cửa bật ra, cung nữ bên ngoài dáng vẻ kinh hoảng thất thố, không kịp che dù, trên trán nàng đều là nước mưa.

Ném khăn xuống, vội vàng hướng tẩm cung Ánh Phi chạy tới, một mặt hỏi: “Đã tuyên Thái y chưa?”

“Đã tuyên, công công nói, kêu ta tới mời tỷ tỷ qua.” Cung nữ gắt gao đi theo phía sau nàng, thở hồng hộc nói.

Thái y còn chưa tới, cung nhân trong tẩm cung đã rối loạn thành một nùi. Trong tiêu trướng, nữ tử đã thay một thân cung trang ướt đẫm kia, giờ phút này chỉ mặc áo lót hơi mỏng, mái tóc dài của nàng ta vẫn còn ướt đãm, Toàn Cơ phân phó cung nữ lấy lò sưởi tới, cẩn thận hong khô cho nàng ta.

Cung nữ vừa rồi chạy tới kêu nàng ở bên tai nàng lải nhải: “Chúng ta hầu hạ nương nương thay quần áo xong, ban đầu nương nương còn nói mấy câu, sau đó lại thấy nàng ta đi tới phía trước một bước, đột nhiên ngã xuống.” Trong thanh âm nàng ta run rẩy hỗn loạn, nếu chủ tử xảy ra chuyện gì, những người hầu hạ có liên can đều thoát không được quan hệ.

Đến gần chút, thấy hai má Ánh Phi nổi lên màu đỏ không được tự nhiên, chắc đã nhiễm cảm lạnh. Đã tuyên thái y, hiện tại Toàn Cơ giờ cũng không muốn tiến lên đi bắt mạch, nàng không muốn cho quá nhiều người biết nàng hiểu y thuật.

Không đến một khắc, liền nghe được bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Mọi người vội đứng dậy, để Thái y làm việc.

Tiêu trướng trước giường đã bị buông xuống, mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh nữ tử bên trong. Toàn Cơ nửa quỳ trước giường, cẩn thận đưa cổ tay Ánh Phi ra ngoài tiêu trướng.

Nhìn thấy lòng bàn tay Thái y nhẹ nhàng đặt trên cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của nữ tử, Toàn Cơ chỉ thấy sắc mặt Thái y chợt biến đổi, ngón tay đặt ở cổ tay Ánh Phi kinh ngạc, hắn vội vàng kiểm tra lại lần nữa.

Trong lòng Toàn Cơ hơi trầm xuống, Thái y đã xoay người hướng nàng, trong lời nói, mang theo hoảng ý: “Mau, đi bẩm Hoàng thượng, Ánh Phi nương nương có hỉ!”

Lúc trước Toàn Cơ thấy vẻ mặt thái y quái dị mà ở đáy lòng nghiền ngẫm suy đoán, chợt nghe hắn một câu “Có hỉ”, thế nên lập tức sững sờ. Trong đầu nàng, lặp đi lặp lại câu nói kia của Thái y.

“Còn ngốc cái gì, không mau đi!” Thái y lau mồ hôi, Ánh Phi hoài đế duệ, sao lại để gặp mưa té xỉu? Mồ hôi lạnh hắn tuôn ròng ròng, không cẩn thận thì cái đầu này của hắn rơi xuống đất chính là đại sự!

Toàn Cơ từ nội thất ra ngoài, bên ngoài mưa lớn như che trời lấp đất, nàng không chút chần chờ, chạy vào trong mưa.

“Ai ――.” Cung nữ phía sau lấy dù đuổi theo ra, lại thấy thân ảnh kia đã dần dần bị bao phủ trong màn mưa.

Bị hai trận mưa làm ướt, lúc trước thống khổ chính là Ánh phi, mà giờ phút này, nàng lại cảm thấy mình càng thống khổ. Là chính tay nàng đẩy nàng ta đến bên người Bạc Hề Hành, nhớ lại khoảng thời gian trong lều lụa mỏng trắng đêm hoan tình, đáy lòng Toàn Cơ bắt đầu tràn ngập hận ý.

Ở trong mắt hắn, nàng trước sau chỉ là một quân cờ, hắn có thể tùy ý đẩy nàng đi đến bên người bất luận kẻ nào. Mà bên người hắn, chưa bao giờ thiếu nữ nhân, đặc biệt không thiếu nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.