Edit: Subo
Thời điểm trở về Tường Bình cung, nhìn thấy những cuộn tơ lụa đã được đặt ở trong phòng. Cung nữ đỡ tay Ánh phi cẩn thận nhìn, giờ phút này thấy Toàn Cơ trở về, nàng mới liếc mắt ý bảo cung nữ lui ra, thấp giọng hỏi: “Thế nào rồi?”
Toàn Cơ chỉ gật gật đầu.
Sắc mặt Ánh Phi có chút kỳ quái, tất nhiên Toàn Cơ không có lừa nàng ta. Chỉ là, người kia là biểu tỷ của nàng, thân thể của nàng ta như thế nào, sao nàng không rõ ràng chứ?
“Nương nương, sau khi vào Huệ phi nương nương mới nhiễm bệnh, vẫn luôn không thấy tốt lên.” Toàn Cơ đỡ nàng ta ngồi xuống, thấp giọng nói.
Nàng cắn nhẹ đôi môi, khi ở lãnh cung, nàng ta nghe nói Hoàng đế phi tử bệnh tật ốm yếu sủng ái nhất, nàng ta chưa bao giờ từng để ở trong lòng. Hiện giờ, mới biết lại là sự thật.
Không khỏi cười cười, nếu như vậy, nàng ta mặc dù rất được thánh sủng, thì như thế nào? Chẳng qua chỉ là một bộ thân tàn mà thôi!
Năm đó, nếu không phải vì Huệ phi, sao nàng ta lại phải vào lãnh cung?
Biểu tỷ ――
Trong lòng yên lặng mà thì thầm, từ xưa đến nay, ít nhiều đoạn tình cảm tỷ muội chốn thâm cung, nàng ta còn tưởng nghĩ rằng các nàng có thể tránh được. Thì ra, chung quy cũng trốn không thoát bản tính ích kỷ.
Đã hơn một năm qua, tỷ tỷ kia của nàng ta chưa từng nhớ nàng chút nào, cuối cùng nàng ta mới suy nghĩ cẩn thận. Tất cả chuyện năm đó, không phải bất đắc dĩ, không phải trùng hợp, Huệ phi chính là sợ nàng ta cướp đi sủng ái của Hoàng đế.
Như vậy hiện giờ, nàng ta thân mang bệnh nặng, cũng coi như là trời cao báo ứng đối với nàng ta đi?
“Toàn Cơ.” Nàng ta khẽ gọi người cung nữ bên cạnh: “Gọi người đến thu dọn đồ vật trên bàn đi. Đúng rồi, có hai thất tơ lụa là Hoàng thượng ban thưởng cho ngươi, ta đã cho người đưa đến trong phòng ngươi “
Lúc này Toàn Cơ mới nhớ tới, lại không kinh hoảng, chỉ lạnh nhạt nói: “Nô tỳ đang muốn cùng nương nương nói việc này. Mới vừa nghe Đồng công công nói phải pha trà cho Hoàng Thượng, nô tỳ đã nhiều lời một câu, để công công pha trà không nên quá nồng. Hoàng thượng hỏi nô tỳ sao biết hắn có thói quen uống trà đặc, nô tỳ liền nói......”
Ngước mắt, nhìn Ánh Phi liếc mắt một cái: “Là do nương nương nói, để cho Hoàng thượng bảo trọng long thể. Hoàng thượng lập tức cao hứng, còn nói ban thưởng cho nương nương mấy thất tơ lụa, cũng nhân tiện thưởng nô tỳ hai thất.”
Cuối cùng không lâu sau nàng cùng Ánh Phi, nàng ta đối với nàng chắc hẳn trong lòng có nhiều khúc mắc.
Ánh Phi chỉ cười, rồi hỏi: “Đúng không? Nhưng bổn cung không dạy cho ngươi, làm sao ngươi biết được?”
Toàn Cơ thong dong đáp: “Mới vừa rồi ở Tuệ Ngọc Cung, Huệ phi nương nương chuẩn bị trà cho Hoàng thượng, nô tỳ chú ý thấy.”
Nàng nói thế, Ánh phi lại nao nao. Cung nữ này nhãn lực thật lợi hại, trà kia nàng ta đã uống qua, thật sự không nồng, nàng ta thế mà không nghĩ nhiều như vậy......
Người như vậy, nếu thật sự có thể toàn tâm toàn ý mà giúp nàng ta, đừng nói một Huệ phi, chỉ sợ mười Huệ phi, Giang Ánh Dung nàng cũng không sợ.
Toàn Cơ yên tâm hơn, ít nhất trong chuyện này, Ánh Phi sẽ không nghi ngờ nàng. Nếu nàng ta thấy nàng bất trung, sợ là nàng ta sẽ thất vọng.
Chỉ vì, vì giúp nàng ta tranh sủng, nàng chỉ biết dùng tất cả thủ đoạn.
Nhìn cung nữ trước mặt, Ánh Phi vừa lòng cười: “Trở về nghỉ ngơi đi, hôm nay ngươi vất vả rồi.”
Nàng cáo lui rời khỏi đó, đẩy cửa phòng ra, quả nhiên thấy tơ lụa tốt nhất đặt ở trên bàn. Toàn Cơ nghĩ nghĩ, lập tức thu lại. Dù sao vải này, nàng cũng không cần.
Ngày hôm sau, Bạc Hề Hành lại ban thưởng một kiện vũ y xinh đẹp cho Ánh Phi. Xem ra ngày ấy Huệ phi nói, hắn lại nhớ rõ. Buổi tối lúc tới Tường Bình cung, cho mọi người lui, Toàn Cơ như thở hắt ra, từ phòng ngủ đi ra, dựa vào một bên cột hành lang trong viện, xuất thần thật lâu.