Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi

Chương 113: Chương 113: Cố nhân của Tô Phi




Edit: Subo

Huân hương thanh nhã từ lò đồng quyến rũ bay lên, bấc đèn thanh hoa lúc sáng lúc tối làm màu sắc trong tiêu trướng cũng ấm lên, nữ tử từ từ gọi một tiếng: “Hoàng Thượng”, như tơ như lũ, thanh u dịu dàng.

Ngón tay thon dài của nam tử lướt qua bờ môi nàng, bỗng nhiên nói: “Gọi trẫm là Vân Khanh.” Hắn nhìn nàng, cẩn thận như ngắm nhìn một món đồ trân bảo.

Khi đó, nàng còn không biết hắn có một cái tên như vậy, nàng chần chờ trong phút chốc, trong miệng gian nan phun ra hai từ.

“Vân Khanh“.

Hoàng đế đột nhiên ngây ngẩn cả người, đôi mắt nhìn nàng, tựa như sâu kín nhìn thành người khác. Nàng ta thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, gương mặt tuấn lãng kia chợt rời khỏi, nàng ta chỉ kịp đứng dậy, nhìn về phương hướng đó nhưng nơi nào còn một thân ảnh minh hoàng kia? Nhưng ngay khắc đấy, nàng ta hiểu rõ, đáy mắt Bạc Hề Hành nhìn người khác không phải mình.

“Vân Khanh.”

Nữ tử lại lần nữa nhỏ giọng gọi, rèm châu trước mặt nàng vì không có gió mà im lìm bất động, đèn lưu ly trên giá cắm nến hiện lên bóng hình như ẩn như hiện.

“Tiểu thư...” Lam nhi tới gần Tô Phi, nhỏ giọng gọi. Nàng ta không biết tại sao chủ tử nhà mình lại dừng bước chân, chẳng lẽ đã hối hận khi tới nơi này rồi sao? Lam nhi vốn muốn khuyên nàng ấy đừng tới. Hiện tại Ánh Phi có thai, nàng ta không phải được nước mà vênh váo sao?

Tô Phi như vừa hoàn hồn, bộ diêu trên mái tóc đong đưa, nàng quay đầu lại, khách khí đối đãi với đám cung nhân đi qua, xem như câu nói vừa rồi chưa từng nghe thấy. Biết Ánh Phi chưa tỉnh, nàng nói muốn đi vào thăm một chút rồi trở về, đối mặt với sủng phi của Hoàng đế. Người bên dưới cũng không dám ngăn cản, lại không ngờ bản thân nghe được những điều này.

Ngón tay nắm lấy rèm châu, Tô Phi chần chờ một chút, rốt cuộc cũng đi vào.

Thanh âm bức rèm châu phía vẫn còn khẽ va chạm chưa dứt, trước mắt nàng đã thấy tấm bình phong như ngọc, mùi huân hương từ trong kim lũ theo gió tản mùi thuần hậu khắp nơi quanh quẩn trong phòng. Nàng đi thêm vài bước thấy Toàn Cơ đang nằm sấp trên giường Ánh Phi.

Là nàng ta.

Đôi mắt Tô Phi hơi đổi, chiếc khăn đang cầm trong tay hốt hoảng siết chặt, mười ngón tay kiều diễm đan vào nhau.

Bàn tay trắng nõn của Toàn Cơ bám chặt vào tấm trải giường, trong cơn hôn mê nàng vẫn chưa tỉnh lại, cứ lẩn quẩn quanh cơn ác mộng. Lam nhi nhìn chủ tử nhà mình một cái, lại thấy Tô Phi ung dung lại gần, nửa ngồi xuống, ánh mắt chăm chú tìm tòi nghiên cứu nữ tử trước mặt.

Nàng ta, rốt cuộc là ai?

Cái tên kia, nàng ta cũng chỉ nghe thấy một lần, mà cung nữ này tại sao lại biết?

Hay là... quan hệ giữa Hoàng đế cùng nàng ta đã thân cận đến vậy, hắn mới có thể cho phép nàng gọi cái tên đó?

Trong lòng đột nhiên căng thẳng, không.... không phải.

Tô Phi quả quyết phủ nhận suy đoán này, nàng ta không giải thích được nguyên nhân nhưng chỉ là cảm giác không đúng.

“A...” Âm thanh nữ tử nỉ non khẽ rên một tiếng, thật là khó chịu, đầu cũng đau, tay cũng đau, cả người cũng đau quá. Tay nắm chăn mỏng càng chặt, Toàn Cơ rõ ràng đã không còn bao nhiêu sức lực, chỉ là nội tâm của mình nói cho nàng biết, phải bắt lấy, nhất định phải bắt lấy. Dưới chân chính là vực sâu vạn trượng, tay không bắt được chỉ có thể ngã xuống, ngã xuống...

Toàn Cơ hoảng hốt, dường như có bàn tay ai tựa như phủ lên mu tay nàng, bàn tay to rộng truyền đến cho nàng ấm áp vô tận. Nàng khó khăn ngước mắt, nhìn thấy lúm đồng tiền như hoa của nam tử, nàng bỗng nhiên oà khóc.

Sao hắn lại ở đây?

Hắn không nên nắm lấy tay mình, điều hắn nên làm là trực tiếp đá thêm cho nàng một cước xuống Huyền Nhai.

Nhưng hắn lại không buông bỏ, bên tai vọng lên câu nói “Sao ngươi biết bổn vương không thể bảo vệ ngươi?“. Cả người run lên, nàng bật thốt: “Vương gia, nhanh.... Buông tay...”

Mười ngón tay lại lần nữa siết chặt, Tô Phi lắp bắp kinh hãi, thấy nữ tử gắt gao nắm lấy tay mình. Nàng ta thấy nữ tử nắm thật chặt tấm chăn mỏng trên người Ánh Phi, sợ nàng dùng lực mạnh sẽ kéo nàng ta xuống. Tô Phi vừa duỗi tay qua, chạm đến tay nữ tử, lại không ngờ nàng ấy lại có động tác như vậy.

“Tiểu thư...”

Lam nhi hoảng sợ tiến lên, định giật tay Toàn Cơ ra, lại thấy Tô Phi ngước mắt nhìn nàng ta. Đáy mắt tựa như giận dữ, cung nữ sửng sốt, bước chân dừng lại.

Đôi tay đan chéo vào nhau, Tô Phi bỗng nhiên si ngốc sững sờ đứng đó, cảm giác bàn tay nắm chặt này, nàng ta chỉ nhớ tới người kia của nhiều năm trước. Người đó, Tô Phi đã từng cho rằng có thể vĩnh viễn làm bạn với người đó.

Mười ngón tay của Toàn Cơ nắm chặt tay Tô Phi, cung mày cau lại, lúc này Tô Phi mới cảm thấy điều khác thường trên người nàng ấy. Chăm chú nhìn lại, thấy trên trán nữ tử toát mồ hôi, mu bàn tay nàng ta khẽ chạm, không khỏi kinh ngạc, thì ra là đang phát sốt.

Tô Phi nhớ tới thời điểm thấy Toàn Cơ tới Tuệ Ngọc cung, cả người nàng ướt đẫm, có lẽ lúc tới không che dù.

Chỉ là, vừa rồi nàng gọi một tiếng “Vương gia”, là gọi Tấn Huyền vương sao? Ánh mắt nghi hoặc khó chịu dừng trên khuôn mặt nữ tử, đáy lòng Tô Phi dâng lên cảm giác không yên, nàng ta cùng Tấn Huyền vương, rốt cuộc có quan hệ gì?

............

Lặng lẽ rời khỏi nội thất, Tô Phi gặp Thái y từ Thái Y Viện vội vàng chạy vào. Thái y thấy nàng, không khỏi sửng sốt, cuống quít hành lễ: “Sắc trời đã tối, Tô Phi nương nương không nên tới nơi này.”

Dạo này trong cung thay đổi quá nhiều, Tô Phi tuy mới khôi phục thánh sủng nhưng phân vị lại chưa khôi phục. Hậu cung lại truyền ra tin tức Ánh Phi mang thai, không thể nghi ngờ Tô Phi nên tránh hiềm khích.

Ánh mắt xẹt qua khuôn mặt bình tĩnh của Thái y, nàng khẽ cười một tiếng: “Chẳng qua bổn cung chỉ tới thăm mà thôi. Thẩm Thái y đã nói với Hoàng thượng thai nhi trong bụng muội ấy không gì đáng ngại, cho dù bổn cung có ở chỗ này ngây ngốc đến hừng đông thì có lợi ích gì?

Vẻ mặt Thẩm Thái y ngưng trọng, đôi môi mấp máy chưa kịp mở miệng, thân ảnh nhỏ bé của nữ tử trước mặt đã rời khỏi điện.

Tô Phi không ngồi loan kiệu, tối nay ánh trăng sáng tỏ, trời đêm lanh lãnh, không khí vẫn còn ẩm ướt sau trận mưa, phiến đá dưới chân vẫn ướt át như cũ. Hôm nay không giống bữa tiệc tại Hành Đài, ngày ấy nhóm người vương gia rời cung, trời đêm đen nhánh, không chút ánh sáng, chỉ có ánh đèn mông lung.

Chỉ là trong lòng Tô phi càng thêm mơ hồ.

Toàn Cơ.

Đáy lòng lại gọi khẽ lên hai chữ này lần nữa, nàng thậm chí còn cảm thấy, quan hệ rối rắm giữa bốn người bọn họ, sau buổi tối hôm nay lại càng thêm khó hiểu.

............

Thân mình nàng khó chịu như không thể nắm được đồ vật trong tay, nàng khẽ động, đầu đụng phải mép giường, đau nhức khiến Toàn Cơ hoàn toàn tỉnh ngộ.

Thì ra chỉ là giấc mộng!

Nàng thở phì phò, mu bàn tay chạm vào thái dương, trán mình quả thật rất nóng. Thần trí của nàng vẫn còn thanh tỉnh, hai chân tê rần như chết lặng, nàng thử cử động người, trên vai có thứ gì đó rơi xuống.

Nàng ngẩn người, ngoái đầu nhìn lại, dưới mặt đất là chiếc áo ngoài thêu hoa mẫu đơn của Ánh Phi treo trên giá áo. Nàng duỗi tay kéo áo vào, trong hơi thở, tất cả đều là hương Bách Hoa. Toàn Cơ như nhớ tới điều gì đó, cắn răng khẽ động thân mình, bên ngoài rèm châu, cung nữ thấy nàng đi ra, vội chạy tới chào, khẩn trương hỏi: “Nương nương có chuyện gì sao?”

Thẩm Thái y canh giữ bên ngoài cũng bước tới, vẻ mặt ưu sầu nhìn Toàn Cơ.

Nàng nói nhỏ: “Không có việc gì.” Cung nữ cùng Thái y mới nhẹ nhàng thở ra. Thấy cung nữ xoay người muốn đi, nàng vội vàng gọi lại, nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi có người đi vào sao?”

Cung nữ ngẩn ra, theo bản năng lắc đầu, một lúc sau tựa như nhớ tới điều gì đó, thấp giọng: “Tô Phi nương nương của Tuệ Ngọc cung có tới.”

“Tô Phi nương nương?” Toàn Cơ ngạc nhiên, ngược lại nhớ tới áo khoác trên người nàng, tâm tình đang bình tĩnh trong nháy mắt ẩn chứa bất an. Nàng như có loại cảm giác rất mãnh liệt, trận ác mộng hỗn loạn vừa rồi như muốn khẳng định điều gì đó.

Nhớ tới ngày đó, Tấn Huyền vương nắm chặt tay nàng mê sảng, cánh tay giấu trong ống áo bắt đầu run lên nhè nhẹ.

Cung nữ thấy sắc mặt nàng tái nhợt, duỗi tay đỡ nàng, lúc này mới “A” lên một tiếng, nói nhỏ: “Ngươi phát sốt rồi! Quần áo ẩm ướt vẫn còn chưa thay, như thế làm sao mà tốt được?” Lúc nãy Hoàng đế tới, mọi người trong Tường Bình cung đều sợ hãi, còn ai quản được việc Toàn Cơ dãi nắng dầm mưa chứ?

Đầu óc Toàn Cơ vẫn còn suy nghĩ đến chuyện của Tô Phi, giờ phút này trong mắt không chút động tĩnh, chỉ nói lung tung một câu: “Không sao” rồi xoay người đi vào. Bàn chân bước lảo đảo, cung nữ vội đỡ lấy thân mình nàng: “Ngươi như thế này làm sao mà tốt lên được?”

Thái y nghe vậy, vội tiến lên nhìn thoáng quá, sắc mặt hắn trầm xuống, vội nói: “Đổi người tới hầu hạ nương nương đi. Nương nương vừa mới hạ sốt, đừng để bị nhiễm lại.” Hắn nhìn cung nữ: “Ngươi đỡ cô ấy về phòng, người tới theo ta vào trong.”

Sớm đã có cung nữ cùng thái giám tiến lên, theo Thái y đi vào. Toàn Cơ biết hắn không yên tâm, muốn đích thân vào trong khám lại. Khi nàng ở trong, chẳng qua chỉ ghé vào trước giường Ánh Phi ngủ một giấc, căn bản sẽ không xảy ra chuyện gì. Chỉ là giờ phút này, cả người nàng đều khó chịu, nửa câu cũng không muốn nhiều lời, liền để cung nữ dìu mình về phòng.

Nằm trên giường, mí mắt không thể mở ra, nàng nhắm mắt nhưng lại không thể ngủ được. Nàng cắn môi, những chỗ ửng đỏ trên mặt đã dần tan đi, khuôn mặt tái nhợt không giống người sống.

Nàng nhớ lại, trong mộng, thời điểm Bạc Hề Hành đẩy nàng xuống vực, nàng dùng hết sức lực hô to “Vân Khanh, đừng“. Nàng đã hô, nhất định đã hô lên.

Tô Phi, đã nghe thấy sao?

Hai mắt lại mở to, hiện tại nàng chỉ có thể cầu nguyện Tô Phi không biết “Vân Khanh” là ai. Ngày ấy trên Hành Đài, nàng thậm chí còn bắt gặp ánh mắt đằng đằng sát khí của Bạc Hề Hành nhìn Tô Phi. Nếu hắn không thật sự sủng ái nàng ấy, nhất định sẽ không nói cho nàng ta biết cái tên “Vân Khanh”, đúng không?

Đáy lòng một mảnh hỗn loạn. Giải thích không rõ, đau quá....

Suốt một đêm, nàng không thể nào ngủ được.

Nay Ánh Phi đã hoài long thai, Hoàng đế mặt rồng vui vẻ. Hôm sau liền hạ đạo thánh chỉ, sắc phong làm nhất phẩm Hoa phi, còn ban thêm một đôi ngọc như ý, ngọc bội trân châu vô số, gắm vóc tốt nhất...

Khắp cả Tường Bình cung đều nhận long ân to lớn, từ nay về sau, hậu cung Tây Lương chỉ có Hoa phi là tôn quý nhất. Bất quá chỉ một đêm ngắn ngủi, trong cung bốn phía đều nổi lên lời đồn, cung nhân các nơi len lén truyền nhau, tương lai ngôi vị trung cung, sợ là sẽ đổi chủ.

Toàn Cơ nằm trên giường, mơ mơ màng màng nghe được thanh âm từ trong viện truyền vào, mặc dù không rõ ràng nhưng nàng cũng hiểu rõ vài phần. Hoa phi hoài long thai, nhất định phong quang vô hạn.

Toàn Cơ ngước mắt, ánh mặt trời từ khe cửa lọt vào, trên chiếc bàn gỗ loang lổ bóng hình màu đỏ sậm của cửa sổ, nhánh cây đung đưa, hình như gió rất lớn. Biết nàng bị bệnh, người ở tẩm cung gọi nàng qua hầu hạ, Toàn Cơ vẫn nằm như cũ, không phải vì chuyện long thai của Hoa phi. Nàng đơn giản chỉ nghĩ, chuyện đêm qua, nếu Tô Phi thật sự đã nghe hết, nàng ấy nói việc này cho Bạc Hề Hành, nàng nên giải thích thế nào đây?

Nói rằng Tấn Huyền vương kể cho nàng nghe, nên nàng mới biết chuyện này sao?

Vậy vì sao Tấn Huyền vương lại nói với nàng chuyện này.

Toàn Cơ cười lạnh một tiếng, nghĩ tới nghĩ lui rốt cuộc vẫn giải thích không thông! Lý do miễn cưỡng như vậy, sợ rằng diễn kịch chưa xong, Hoàng đế nhìn một cái đã hiểu rõ.

Nàng ngồi dậy, cơn sốt đã đi qua, chỉ là đầu vẫn đau như cũ. Thuốc đều dành cho Hoa phi, nàng ấy không lên tiếng, ai cũng không dám cho một cung nữ như nàng dùng, không bằng tự mình cầm tiền, đến Thái Y Viện một chuyến.

Mặt đất vẫn còn ẩm ướt, ngẫu nhiên đọng lại một vài vũng nước nhỏ chiếu rọi thân ảnh của người đi tới. Trong không khí nhè nhẹ thanh hàn, hôm nay nhiệt độ tựa hồ ấm hơn hôm qua, ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu xuống nhưng lại không khiến người ta cảm thấy chói mắt. Toàn bộ cung nhân bên trong Tường Bình cung cũng không nhiều nhưng ra ngoài nhất định sẽ đụng mặt.

Toàn Cơ không kịp nghĩ nhiều, nàng chỉ muốn mau tới Thái Y viện, nếu Bạc Hề Hành qua Tường Bình cung, tất nhiên sẽ kêu nàng tới trước điện hầu hạ. May mắn là giờ phút này, lâm triều vẫn chưa kết thúc.

Cây cối xanh um che cánh cửa của Thái Y viện, rất xa có thể nhìn thấy cung nhân thỉnh thoảng đi vào.

Nàng đi vào, tiểu thái giám cũng không mời Thái y ra, chỉ xách một bao thuốc ném cho nàng. Lúc nàng xoay người, trùng hợp bắt gặp Lam nhi tiến vào.

Lam nhi không ngờ lại gặp Toàn Cơ ở chỗ này, ngây ngẩn cả người, thấy nàng ấy sắc mặt tái nhợt, hơi hừ một tiếng. Hành động đêm qua của Tô phi nàng không rõ, trước đó không lâu chủ tử còn muốn mượn cớ đánh chết nàng ấy, nhưng hôm qua lại...

Lam nhi lấy lại bình tĩnh, nghe được người bên trong gọi nàng một tiếng: “Lam nhi cô nương”, nàng mới vội nâng bước, tiện đà nói: “Ta tới lấy thuốc cho nương nương của chúng ta.”

............

Sâu trong hành lang gấp khúc, cây tử đằng treo đầy che đậy ánh nắng, trên lá nhỏ giọt, cũng không biết là giọt mưa hôm qua hay là thần lộ[1] sáng sớm. Chim chóc khắp nơi đậu trên lan can, lông chim run rẩy, ríu rít kêu lên.

[1] Thần lộ: giọt sương.

Đáy lòng Toàn Cơ có chút tối tăm, mới vừa rồi thấy ánh mắt nghiên cứu tìm tòi của Lam nhi, nàng lại càng thêm cảm thấy bất an.

Cảnh tượng trước mắt có chút mơ hồ, nàng lắc đầu, bước chân phù phiếm dừng lại. Nàng thở dài một tiếng, cảm thấy cô độc.

Không biết vì sao, nàng đột nhiên nhớ tới Tấn Huyền vương, nhớ tới những ngày bọn họ ở Hành Quán. Loại cảm giác kề vai chiến đấu đó, ngày sau sợ rằng sẽ không còn nữa. Nàng biết y cũng từng muốn cho nàng tự do, chỉ là nàng đã cự tuyệt.

Một câu đi cùng y, trong cơn ác mộng đêm khuya nàng đột nhiên nhớ tới, cảm thấy kinh hoảng. May mà, người đi cùng y không phải nàng, mà là Mục Chước.

Nếu một ngày nào đó y biết thân phận của nàng, nàng không có cách nào tưởng tượng đó sẽ là kết cục như thế nào.

Có lẽ, không nói gì, mới là tốt nhất.

Tử đằng rủ xuống hành lang gấp khúc cũng trở nên mơ hồ, Toàn Cơ dùng sức chớp mắt, tại lối rẽ, nàng hình như nhìn thấy một thân minh hoàng. Nàng hoảng hốt, tránh không kịp, liền đụng phải ngực Hoàng đế.

Thân hình cao lớn đứng lại, Toàn Cơ bị đụng lập tức ngã xuống đất, thuốc trong tay cũng văng qua một bên. Nàng vội vàng bò dậy, quỳ gối: “Nô tỳ vụng về, xin Hoàng thượng thứ tội.”

Bạc Hề Hành vừa mới hạ triều, trong lòng nhớ tới Hoa phi, vốn dĩ muốn qua Tường Bình cung, lại không ngờ gặp được Toàn Cơ ở chỗ này. Tuấn mi hắn đen đặc nhíu lại, thấy có người tiến lại, hắn chỉ dừng chân lại thôi, không ngờ cung nữ này lại mảnh mai như thế, trực tiếp ngã nhào xuống đất.

Thoáng nhìn qua bao thuốc đằng sau người nàng, cung mày của hắn nhăn càng sâu.

Nữ tử vẫn cúi đầu quỳ, sàn nhà tựa hồ cũng bắt đầu xoay tròn, nàng dứt khoát nhắm mắt. Hoàng cung to như vậy nhưng kỳ thật lại rất nhỏ, không ngờ trên đường hồi cung lại bắt gặp con người nàng không muốn nhìn thấy nhất.

Lạnh lùng nói một câu: “Đứng lên”, trong nháy mắt nàng hồi phục suy nghĩ, tay căng một phen nhưng lại không thể đứng vững, nàng lảo đảo vài cái, may mà không ngã xuống đất. Bàn tay to kia giữ thân hình mảnh khảnh của nàng lại, máu cả người như ngừng lại, nàng hoảng loạn cúi đầu: “Nô tỳ đáng chết!”

Nam tử liếc mắt một cái, Đồng Dần sớm đã nhặt bao thuốc trên mặt đất lên.

“Bị bệnh sao?” Hoàng đế lại thấp giọng hỏi.

Toàn Cơ gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn thẳng mũi chân của mình, lại dường như không thấy rõ ràng. Cánh tay của nam tử đã thu lại, nâng bước đi qua người nàng, chúng cung nhân thấy vậy vội vàng đuổi theo, Toàn Cơ cũng vội đi tới.

Lời nói của Hoàng đế truyền tới, không nặng không nhẹ: “Nếu để Thất đệ của trẫm nhìn thấy, nhất định sẽ trách trẫm khắc nghiệt với ngươi.”

“Nô tỳ không dám.” Nàng thấp đầu đáp lời.

Bạc Hề Hành cười lạnh, cũng không nói nữa. Trước mắt như hiện lên cảnh tượng ở Hành Đài ngày ấy, biểu tình thiếu chút nữa kháng chỉ của Tấn Huyền vương. Y trước sau cũng không lên tiếng, Toàn Cơ cũng không nói lời nào, nếu y thật sự kháng chỉ, hắn sẽ cho y tới một nơi thanh tĩnh, mà không phải giữ đến bây giờ, lại là tầng tầng phòng bị. Chỉ là một lần kia, rốt cuộc hắn cũng thấy rõ Tấn Huyền vương có bao nhiêu để ý cung nữ phía sau này.

Hô hấp trước ngực dần đều lại, lấy giang sơn làm trọng, thật đáng tiếc. Tấn Huyền vương y mãi mãi cũng không thể hiểu rõ, hai năm trước cũng vậy, hai năm sau cũng thế.

............

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.