Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi

Chương 67: Chương 67: Cuối cùng người kia là ai?




Edit: Subo

Mới bước vào Tuệ Ngọc cung, đã nhìn thấy Mục Chước và Lam nhi đứng ở trong viện, nàng chỉ tiếp đón một tiếng. Mục Chước xoay người thấy là nàng, vội chạy chậm tiến lên: “Toàn Cơ tỷ tỷ, sao ngươi lại tới đây?”

“À, lúc ta đi ngang qua ở bên ngoài nhìn thấy loan kiệu của nương nương, nên vào đây nhìn một cái.” Cúi người chào Lam nhi, nàng ta đối với mình luôn luôn không có hảo cảm, cũng không cùng lại đây nói chuyện.

Kéo Mục Chước qua một bên, chần chờ hỏi: “Chước nhi, nhà ngươi, còn có người nào không?”

Đột nhiên hỏi như vậy, Mục Chước ngẩn ra, sau một lúc lâu mới nhớ rõ trả lời: “Còn nương ta, ta còn có một đệ đệ. Vì sao tỷ tỷ đột nhiên hỏi tới cái này?”

Thân thế quả nhiên kém quá nhiều.

Chỉ là chuyện này, nàng không thể lại kéo dài, vạn nhất thật sự bị Bạc Hề Hành tìm được “Muội muội” của nàng, thì thân phận của nàng sẽ bị bại lộ, cái mũ mật thám mũ sẽ không tránh được. Bằng không, lẫn vào cung làm gì?

“Toàn Cơ tỷ tỷ?” Mục Chước thấy nàng không nói lời nào, duỗi tay đẩy đẩy cánh tay nàng.

Toàn Cơ hoàn hồn, vừa muốn mở miệng, liền nhìn thấy cửa phòng bên kia bị đẩy ra, mơ hồ, đã có thể nhìn thấy một góc váy áo của Ánh Phi. Nàng chỉ vội vàng nói: “Nương nương ra tới.” Liền cùng Mục Chước bước nhanh đi qua.

Ánh Phi đi đến cửa, chợt nghe Huệ phi phía sau mở miệng: “Bổn cung còn không biết khi nào ngươi cùng Hoàng thượng thân cận như vậy đó. Cung nữ Toàn Cơ kia của ngươi, cũng là ngươi đặc biệt dạy dỗ, dùng để tiếp cận Thất Vương gia, đúng không?” Nàng ta đoán không ra Bạc Hề Hành vì sao sẽ dùng người của Ánh Phi nhưng cung nữ gọi là Toàn Cơ kia nhất định có vấn đề.

Bước chân hơi khựng lại, Ánh Phi không quay đầu lại, lúc ngước mắt lên, nhìn thấy Toàn Cơ trước mặt, sắc mặt nàng ta biến đổi, chỉ nói: “Hồi cung”.

Toàn Cơ hơi có chút giật mình, không ý thức được mà nhìn Huệ phi một cái. Nữ tử này, nhìn thấy rất giống như trước một dáng vẻ ốm yếu, chỉ là trong nháy mắt lúc cửa phòng khép lại, nở nụ cười nhợt nhạt.

Theo Ánh Phi trở về Tường Bình cung, nàng ta cho mọi người lui xuống, chỉ lưu lại một mình Toàn Cơ ở trong phòng. Toàn Cơ thấy sắc mặt nàng ta rất khó coi, cũng không dám nói thêm cái gì.

Ánh phi chỉ hỏi: “Hoàng thượng không phải để ngươi hầu hạ Thất Vương gia, sao lại trở lại?”

Nàng cúi đầu: “Nô tỳ trở về nhìn xem thuốc của nương nương còn đủ hay không.”

Ánh Phi lại đột nhiên lao về phía trước, hung hăng quăng cho nàng một cái bạt tai, lạnh lùng nói: “Nói, ngươi rốt cuộc là người nào?”

Một cái tát này dùng lực thật lớn, va đập nát cả môi, máu chậm rãi chảy ra. Dùng đầu lưỡi khẽ chạm chạm, nàng nhíu mi. Toàn Cơ không ngẩng đầu, lập tức quỳ xuống: “Nô tỳ không biết đã phạm vào sai lầm gì.”

Bắt đầu suy nghĩ lúc gần đi Huệ phi kia cười ý vị thâm trường, Toàn Cơ vẫn như cũ có chút mờ mịt.

“Ngươi không biết?” Xoay người, lấy ra bình “Ngưng Hương hoàn”, vứt ở trước mặt Toàn Cơ: “Vậy ngươi nói cho ta, cái này rốt cuộc là cái gì?”

Cái chai “Bang” một tiếng vỡ nát, thuốc viên màu nâu lăn ở bên chân Toàn Cơ, không bao lâu, toàn bộ trong phòng đều bắt đầu ngập tràn mùi hương thấm vào ruột gan.

“Mới vừa rồi Huệ phi nói cho bổn cung, từng có một người quen dùng hương này…”

“Nương nương!” Kinh ngạc ngước mắt nhìn Ánh Phi một cái, tâm Toàn Cơ đột nhiên trầm xuống, năm đó chuyện nàng thích dùng hương, sao Huệ phi biết được? Bạc Hề Hành nói cho nàng ta sao?

Không, nhanh chóng phủ nhận. Không phải là hắn. Nếu không, hắn cũng sẽ không ở trước mặt mình phủ nhận nói cũng không biết Tuân Vân Tâm.

Trước mặt lại lần gần thêm chút nữa, giọng điệu Ánh phi mang theo tức giận: “Xem ra các ngươi đều biết, chỉ có bổn cung là người ngu. Nói, người kia đến tột cùng là ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.