Edit: Subo
Toàn Cơ lắp bắp kinh hãi, vội nói: “Nô tỳ sẽ tận lực, Tần đại nhân yên tâm.”
Sau khi Mạnh Trường Dạ tới, thời gian ở lại cũng không lâu, lúc rời đi, hắn nhìn vào mắt Toàn Cơ, rốt cuộc là hỗn loạn không tin.
Bạc Hề Hành lại phái hai cung nữ và hai thái giám tới Hoàng Tử sở hầu hạ, Toàn Cơ kỳ thật hiểu rõ, những người này, ở lại giám thị Tấn Huyền vương đồng thời cũng là tới giám thị chính mình.
Nàng chỉ là người, hắn nửa đường thượng thuận tay đẩy ra làm quân cờ, đương nhiên hắn không thể tin được.
Ban đêm, nghe nói Hoàng đế qua Tường Bình cung ngủ, Toàn Cơ bất đắc dĩ cười. Đây, có phải xem như cho nàng lời hứa hẹn?
Chỉ là, hắn nguyện ý thực hiện hứa hẹn, hai năm.
Lúc đó, cung nữ bưng thuốc vào, Toàn Cơ tiếp nhận, ngồi ở bên mép giường Tấn Huyền vương, nhẹ nhàng dùng muỗng đảo đều, cúi đầu thổi muỗng thuốc cho nguội khi, đầu lưỡi nàng thoáng nhấp một chút.
Không phải rất nóng, rất đắng, vị thuốc thuần khiết.
Đưa đến bên môi hắn, hắn không có há miệng, chỉ nhìn cung nữ bên cạnh nói: “Nơi này không có chuyện của ngươi.”
Cung nữ không động, chỉ cúi đầu: “Nô tỳ chờ Vương gia uống thuốc, rồi cầm chén thuốc đi ra.”
“Vương gia.” Toàn Cơ gọi hắn một tiếng.
Đáy lòng cười lạnh, đẩy tay Toàn Cơ ra, bưng chén thuốc lên uống một hơi cạn sạch. Hất tay, cầm chén thuốc ném ở bên chân cung nữ, làm cung nữ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Cung nữ đi ra ngoài, nhân tiện còn thu thập hỗn loạn trên mặt đất.
Toàn Cơ cúi người, thay hắn dịch góc chăn, thấp giọng nói: “Vương gia tội gì như thế?”
“Hắn không tin bổn vương.”
“Ngài cũng không tin Hoàng thượng.”
Ánh mắt, khuôn mặt nam tử tái nhợt, nàng nói rất dứt khoát.
Ảnh ngược trong đôi mắt màu đen kia phảng phất rõ ràng, Toàn Cơ lại nói: “Ngài không tin Hoàng thượng, lại dám uống thuốc trong cung. Vương gia, ngài nói nô tỳ nhìn không hiểu, cũng sẽ nói Hoàng thượng nhìn không thấu.”
Ngón tay thon dài, lúc nàng muốn đứng lên, đặt cái chén thuốc bên cạnh. Hắn cười nhạt: “Dược không có việc gì, là ngươi nói cho bổn vương.” Lúc nàng dùng đầu lưỡi liếm dược, lại dùng cái muỗng đút cho hắn, lúc ấy hắn đã biết.
Thủ đoạn của nàng bị bắt được có chút chấn động, nàng không cười, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ không biết Vương gia đang nói cái gì.”
Hắn không giải thích, chỉ hỏi: “Vì sao muốn làm như vậy?” Nàng không phải người Bạc Hề Hành phái tới giám thị hắn sao?
Hắn sức lực không lớn, Toàn Cơ rất dễ dàng rút tay ra. Nàng cho rằng, động tác nhỏ như vậy hắn sẽ không chú ý tới. Thì ra vẫn là ý nghĩ của nàng, thanh âm hơi thấp, nàng mở miệng: “Bởi vì, nô tỳ cũng không tin hắn.”
Khó trách Bạc Hề Hành không cứu hắn, còn muốn ám sát.
“A.” Hắn cười rộ lên, miệng vết thương ở bụng bắt đầu ẩn ẩn đau, hắn chỉ duỗi tay đè lại, ngồi dậy: “Ngươi cho rằng bổn vương sẽ tin ngươi?”
Nàng với tay qua muốn dìu hắn, lại bị hắn hất bay, Toàn Cơ nhíu mi: “Nô tỳ sẽ không hại ngài.”
Nàng là người của Bạc Hề Hành, kêu hắn tin như thế nào?
“Đi ra ngoài.” Hắn nói lạnh lùng.
Dưới chân không động, Toàn Cơ chỉ nói: “Nô tỳ đi ra ngoài, sẽ có cung nữ khác tiến vào hầu hạ, Vương gia sẽ mất nhiều hơn được. Huống hồ ngài hôm nay, còn chính miệng nói muốn nô tỳ với Hoàng thượng.”
Cung nữ thực thông minh, vậy mới càng làm cho hắn cảm thấy khó giải quyết.
Dùng lực, đem nàng kéo qua. Toàn Cơ giật mình, ngã ngồi tại mép giường, một tay Tấn Huyền Vương đã ôm lấy thân mình gầy ốm của nàng. Theo bản năng Toàn Cơ có chút giãy giụa, chỉ nghe thanh âm lạnh lùng của hắn: “Đã là nữ nhân của bổn vương, chẳng lẽ bổn vương còn ôm không được?”
“Vương gia... Trên người ngài có thương tích......”
Hắn lập tức hôn lên cổ nàng: “Ngươi có thể giám thị bổn vương, nhưng tốt nhất cái gì cũng đừng nói. Đừng quên, bí mật của chủ tử ngươi.”
Toàn Cơ ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới mùi thơm trên người của Ánh Phi. Tanh âm nàng nhỏ nhẹ: “Vương gia mùi son phấn trên người ngài, cũng là bí mật.”
Lời nói ngoài lề của tác giả: Ngày mai là cuối tuần, nhưng vẫn như cũ up truyện vào canh hai, thứ bảy cuối tuần vào ngày rằm nếu không có gì bất ngờ xảy ra cũng sẽ vào canh hai, ta sẽ không nuốt lời. Các bảo bối đại gia nhiệt tình một chút nha, ha hả.