Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi

Chương 87: Chương 87: Ngậm miệng không nói




Edit: Subo

Bên người hắn nhiều mỹ quyến như hoa, da thịt các nàng đều là như ngọc dương chi, lòng bàn tay tinh tế lướt qua, đều không thể bắt bẻ. Chần chờ một lát, hắn thử duỗi tay chạm vào những vết sẹo đó, quả nhiên không hề trơn bóng nhưng làn da lại rất mềm mại, lại phảng phất làm đau tay hắn.

Nàng biết hắn vì sao mà chần chờ, trên người nàng đầy vết thương, đâu chỉ ở trên lưng? Mà khắp cả người, đều là vết thương.

Nàng ngã từ trên vách núi phía tây Huyền Nhai xuống lưu lại, sư phụ nói, vết thương đó, cũng là có thể chữa khỏi. Chính nàng muốn vào cung, không có nhiều thời gian như vậy, nàng còn nhớ rõ khi đó thần sắc sư phụ rất thất vọng.

Nàng vẫn không biết biểu cảm của sư phụ như vậy ý nghĩa là gì. Cho đến thật lâu về sau, nàng gặp lại hắn, mới biết tất cả cũng chẳng qua là một kết cục.

Kỳ thật, đã không quan hệ gì đến nàng, thân thể của nàng, chẳng qua tồn tại chỉ là một vật chứa. Hiện giờ, thân thể mày lại không phải vì ai mà chuẩn bị, không phải.

“Vương gia.” Toàn Cơ khẽ gọi hắn một tiếng.

Tấn Huyền Vương đột nhiên hoàn hồn, khẽ cười: “Nàng làm bổn vương giật mình.”

Nàng vẫn nói nhẹ nhàng như cũ: “Đó là nô tỳ có tội.”

Hắn “Ồ” một tiếng, mở nút bình, đổ dược vào trên lưng nàng, lại cẩ thận dùng tay xoa đều. Hắn cảm thấy phía sau nàng lưng đột nhiên khẽ co rút, khiến tâm hắn, cũng co rút theo.

Đưa tay, che ngực lại, tuấn mi hơi hơi nhíu, hắn cũng không nói rõ rốt cuộc loại cảm giác này là gì.

Hít một hơi thật sâu, mới hỏi: “Sao lại bị thế này?”

Toàn Cơ đã mặc xong quần áo ngồi dậy, không sợ chăm chú nhìn khuôn mặt hắn: “Dùng roi dài đánh.”

“Ai đánh?”

“Nô tỳ không muốn nói.”

Chuyện này, nàng vĩnh viễn sẽ không ở trước mặt hắn nói quá nhiều. Ân oán giữa nàng và Bạc Hề Hành, cho dù là lừa, nàng cũng sẽ không đi lừa Tấn Huyền vương. Bởi vì hắn chỉ cần tra một chút, sẽ biết, nàng chỉ có một người, cũng không phải mọi chuyện đều có thể chu đáo được. Đây là biện pháp tốt nhất, chính là nàng ngậm miệng không nói.

“Toàn nhi…”

“Xin Vương gia thông cảm, giữa ngươi và ta chỉ là đóng kịch, cũng không cần hiểu nhau quá nhiều.” Nàng thong dong nhìn nam tử trước mặt, thấp ngôn, “Ngài trở về phòng nghỉ ngơi đi, chút nữa, nô tỳ thay ngài đi thỉnh chỉ.”

Trong nháy mắt vừa rồi kia, hắn thậm chí xúc động muốn bảo hộ nàng. Chỉ là một câu của nàng “Không cần hiểu nhau quá nhiều”, làm hắn nghẹn lại như lôi hắn từ ảo cảnh trở lại hiện thực. Cười có chút bất đắc dĩ, hắn lại nói: “Trên người của ngươi có thương tích, việc này…”

“Ta chỉ là bị thương ngoài da, không ngại.” Nàng đáp rất tự nhiên: “Nô tỳ biết, người bên ngoài, ngài không tin được.”

Khẽ động môi, hắn rốt cuộc không nói gì. Hô cung nữ tiến vào dìu hắn trở về phòng, hắn nằm, lại thấy nơi nào cũng không thoải mái. Rút quạt xếp từ phía dưới gối đầu ra, một tay run lên, “Xoạt” một tiếng mở cây quạt ra, hắn nhìn chăm chú, nhìn thật lâu sau, mới lại thở dài một tiếng.

Vì sao hắn cảm thấy lần diễn này, hắn lại có loại cảm giác sắp bị hãm sâu vào?

Là bởi vì cung nữ gọi là Toàn Cơ kia sao?

Đáy lòng đột nhiên cười rộ lên, Bạc Hề Diễm, chẳng qua là một nữ tử quen biết không lâu mà thôi, ngươi tội gì…

Quyết đoán thu hồi quạt xếp, xuất cung là một chuyện khẩn cấp, bên người hắn, thiếu Tần tiên sinh cùng hai cái thị vệ kia, quả nhiên bắt đầu có chút không thích ứng. Nếu hắn không nắm giữ được, vậy thì an bài người ở bên cạnh nhìn hắn đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.