Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi

Chương 60: Chương 60: Như cũ rất giống




Edit: Subo

Hoàng Tử sở.

Đã nhiều ngày, cuộc sống ẩm thực hàng ngày của Tấn Huyền Vương đều do Toàn Cơ chăm sóc, nếu như nàng không ở đây, có cung nữ khác tiến vào hầu hạ, hắn cũng không cùng nhiều lời với các nàng một câu.

Lúc các cung nữ lén bẩm báo, đều nói Thất Vương gia sợ là thích Toàn Cơ cô nương rồi.

Nhìn cung nữ lui ra ngoài, Tấn Huyền Vương nhẹ nhàng thở ra. Đã nhiều ngày, hai thị vệ của hắn đều chưa vào cung. Chẳng qua có Tần Phái sẽ thay hắn giải quyết tất cả sự vụ, hắn có thể yên tâm.

Một lát sau, Toàn Cơ vẫn chưa trở về, hắn cảm thấy có chút miệng khô lưỡi cũng khô, không muốn kêu cung nữ ngoài cửa tiến vào hầu hạ. Thử một chút, tự mình ngồi dậy. Mới muốn nhấc chăn lên, liền nghe được thanh âm cung nữ bên ngoài truyền đến: “Vương gia, Huệ phi nương nương tới thăm ngài.”

Trong đầu, đã hiện ra khuôn mặt nhu hòa mỹ lệ của nữ tử kia. Với hắn, rất là kinh ngạc. Nàng là sủng phi của Bạc Hề Hành, sao lại tới nơi này của hắn?

Chần chờ chút, vẫn mở miệng: “Mời nương nương tiến vào.”

Cung nữ đẩy cửa phòng ra, muốn theo vào, lại bị Lam nhi cản lại: “Nương nương chúng ta muốn thể hiệ chút tâm ý với Vương gia, ngươi lui xuống trước đi.”

Đi xuyên qua tấm bình phong, Huệ phi đã mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh nam tử. Nàng không chần chờ, bước đi vào, vừa lúc nhìn thẳng vào mắt hắn.

Đôi mắt trong sáng, so với dáng vẻ suy yếu hiện giờ của hắn hình thành nên sự đối lập rõ ràng. Huệ phi thấy tay hắn vịn mép giường, chỉ tiến lên hỏi: “Vương gia đây là……”

“Bổn vương……” Đã mở miệng, hắn mới nao nao, sao đã quên hỏi nàng tới làm gì, đã đáp ứng nàng hỏi chuyện? Khẽ ho một tiếng, hắn mới nói: “Nương nương tới chỗ này của bổn vương, hình như không tốt lắm.”

Huệ phi chỉ khẽ cười, ngồi trước giường hắn: “Bổn cung là tới tạ ơn vương gia đã cứu Hoàng thượng một mạng, Vương gia hiện giờ có khá hơn chưa?”

“Đa tạ nương nương quan tâm.” Lãnh đạm mà đáp, không biết vì sao, đối với nữ tử này, Tấn Huyền Vương như là có loại xấu hổ khó có thể nói nên lời. Ánh mắt hắn có chút tự do, lặng lẽ lướt qua khuôn mặt Huệ phi.

Giờ phút này lại nhìn, vẫn rất giống.

Huệ phi làm như chưa từng chú ý tới sự khác thường của hắn, chỉ khẽ nói: “Vương gia không có việc gì thì bổn cung an tâm rồi, Hoàng thượng cũng sẽ yên tâm. Lần này Vương gia vì cứu Hoàng thượng bị thương, huynh đệ tình thâm như thế, thật khiến bổn cung bội phục.”

Ngay khi nàng nói, hắn hoàn hồn, trong lòng Tấn Huyền Vương cười lạnh, lại không vạch trần ra. Nàng có biết sự tình hay không, hắn không biết.

Huệ phi hào phóng nhìn chăm chú vào hắn: “Đúng rồi, bổn cung mang theo chút linh chi và nhân sâm lại đây, để cung nữ lấy xuống, nấu canh cho Vương gia bồi bổ thân mình. Hàng năm bổn cung ốm đau, xưa nay Hoàng thượng ban thưởng đồ vật nhiều.” Nói xong, lại che mặt ho khan vài tiếng.

Lần đầu tiên thấy nàng, cũng chỉ thấy nàng luôn bệnh. Nhỏ giọng hỏi nàng: “Ngay cả thái y đều bó tay không có biện pháp sao?”

Huệ phi lại không cho là đúng: “Có được tất có mất, bổn cung đến có đuọc sự sủng ái của Hoàng thượng…” Trong lời nàng nói, hỗn loạn một tia bất đắc dĩ, có sự sủng ái của đế vương, như vậy mới khiến cho nàng một thân thể tàn.

Lúc trước chưa vào kinh, Tấn Huyền Vương đã nghe nói về vị sủng phi của Bạc Hề Hành không ít. Nữ tử như, hắn cho rằng nhất định là tâm tư tranh đấu mạnh mẽ hơn người. Qua hai lần tiếp xúc, lại cho hắn cảm giác giống như hoàn toàn là một người không tranh.

Lúc này, có thanh âm thái giám từ trong viện vang lên: “Hoàng thượng giá lâm ――”

Huệ phi trong lòng chấn động, nàng đột nhiên đứng lên. Tấn Huyền Vương cũng nhìn thoáng qua nàng, lại thấy thân mình nàng nhoáng lên, không biết có phải là đứng không vững hay không, thế nhưng lại lập tức té ngã xuống, ngã lên người hắn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.