Edit: Subo
Một bên khuôn mặt hắn ẩn trong ánh nắng, nửa bên nhá nhem, tâm tư lãnh đạm. Gió bên đỉnh núi đối diện thổi sang như sóng lăn tăn lành lạnh thổi tới, như vuốt phẳng ánh mắt đang do dự.
Đây hai ngọn núi một trước một sau, giống như trong hai người trong trời đất, đắm chìm trong ánh mặt trời, xa xa tương vọng[1].
[1] Tương vọng: hy vọng + gặp gỡ.
Khiếp sợ qua đi, tâm tư Toàn Cơ thoáng chuyển.
Từ trước, nàng chỉ biết bên phía tây vách núi Huyền Nhai có người nàng yêu, cả trái tim hoàn chỉnh của nàng đặt cả trên người kia, cũng sẽ không bị lường gạt như hiện tại. Lại là không biết, chỉ cần nhìn về phía đối diện phía tây núi Huyền Nhai, thì ra trên đời này, có một nơi khác thay đổi cả người lẫn phong cảnh.
Bởi vì chưa từng chú ý, mới không hiểu được.
Khóe môi lộ ra một nụ cười lãnh diễm[2], ở một khắc kia lại hết sức ôn nhu, chậm rãi, nói câu: “Cám ơn“.
[2] Lãnh diễm: lạnh lùng xinh đẹp.
Thanh âm mềm nhẹ nghe vào tai Tấn Huyền vương, chỉ cho rằng nàng bị cảnh đẹp trước mắt làm cho chấn động. Hắn chỉ đạm nhiên cười không ra tiếng. Khi Tiên đế còn tại vị, ngẫu nhiên lúc hắn rảnh, sẽ đến nơi này ngồi một lúc. Nơi này rất tuyệt, mỹ lệ, thanh u, khép hai mắt lại, bên tai tiếng gió vi vu hòa quyện vào nhau như tiếng hát, cuốn hết những buồn bực trong đi hết.
Vén y phục, nghiêng người ngồi xuống phía dưới, những mảnh cỏ non mềm mại.
“Vương gia...” Nàng vốn muốn ngăn cản hắn nhưng lại chậm một bước. Nam tử mở hai mắt nhìn nàng, trong đáy mắt là một mảnh trong suốt. Khẽ động môi, nàng chỉ nói: “Giờ này còn sớm, trên mặt đất còn rất ẩm ướt.” Ánh mặt trời chưa lên trong không khí xung quanh thậm chí còn khá lạnh run.
Hắn lại không thèm để ý, chỉ kéo nàng cùng ngồi xuống, dựa lên người nàng, tiếng hít thở vững vàng: “Bổn vương vẫn là người mà ngươi cần phải đề phòng sao?”
Chợt nghe tiếng nói khiến Toàn Cơ giật mình. Xung quanh từng khóm hoa hải đường, hương thơm mang theo một chút hương vị của “Bách Hoa Tửu“. Không khí nơi đây thanh lãnh trong, chậm rãi hiện lên, tản ra, dung nhập vào bên trong miệng mũi nàng cùng hắn. Khuôn mặt hắn an tĩnh, trong mắt là một chút ánh sáng lãnh đạn nhu hòa, chỉ yên lặng nhìn như vậy.
Toàn Cơ dường như đột nhiên hoàn hồn, lắc đầu: “Vương gia vừa nói cái gì?”
Hắn cười cười, lúm đồng tiền nhỏ xíu hiện ra, là đích tử của Tiên hoàng, nỗi hận đoạt vị, mối thù giết mẹ. Những người bên cạnh hắn trung can nghĩa đảm luôn vì hắn mà liều mình, hai năm, hắn không còn là một Vương gia tươi cười thân thiết nhàn tản, dù cho hắn muốn thế, cũng không thể. Bởi vì quá nhiều người cùng nhiều chuyện, khiến hắn thân bất do kỷ. Đương nhiên, chỉ có nơi này là nơi bình yên cuối cùng, phảng phất trong nội tâm hắn cực kỳ muốn thuộc về nơi này. Tại đây, bỏ qua hận nước thù nhà một bên, hắn cái gì cũng không phải, chỉ là Bạc Hề Diễm. Giang sơn như họa,với hắn đều không quan hệ.
Chỉ là tất cả mọi thứ, trong lúc hắn nhắm mắt, chung quy đã thành kết cục đã định.
Chung quy hắn không thể trở thành thế ngoại cao nhân được, trốn không thoát, trận chiến này chỉ có thể đón nhận. Điều hắn mơ ước, không phải là vạn dặm giang sơn kéo dài không dứt này sao?
Phần hận kia, tình yêu kia, nói đến cùng, người kia còn còn phải khởi sao?
Ba ngày, đêm không thể ngủ, hắn đã hạ quyết tâm.
Hắn cùng Toàn Cơ có quan hệ.
Đây có lẽ là trời cao ban ân cho hắn, biện pháp tốt nhất để quên một người, là yêu một người khác. Với hắn mà nói, bởi vì là Toàn Cơ, cũng sẽ không quá khó khăn. Bởi vì nàng giống nàng, bởi vì nàng không phải nàng.
Từ nay về sau, người kia, cùng hắn không hề có bất kỳ liên quan gì.
Nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của nữ tử, sức lực hắn lớn làm cho Toàn Cơ cảm thấy đau tay, gật đầu nhìn về hướng người bên cạnh, lời nói kia phảng phất như trong u cốc, từ trong miệng hắn nói ra: “Cùng ta hồi đất phong đi, mối thù của ngươi, ta sẽ ghi nhớ. Ngươi muốn hắn sống không bằng chết, ta cũng sẽ làm.”
...........
Lời nói ngoài lề của tác giả: Ngại quá ngại quá, ta bố trí cái tự động làm mới rồi đi ra ngoài làm việc. Kết quả lãng thúc nổi điên, không làm xong được!! Thực xin lỗi các vị!!