Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi

Chương 116: Chương 116: Ta nguyện ý bảo vệ ngươi




Edit: Subo

Bàn tay Tô Phi đang nắm cằm nàng đột nhiên nâng tay, khẽ đỡ nàng đứng dậy. Đóa hoa diên vỹ đang nắm trong tay rơi xuống, Toàn Cơ chỉ liếc nhìn không nói thêm gì.

Nàng ta xoay người đưa lưng về phía Toàn Cơ, khẽ nói tiếp: “Bằng tài trí của ngươi mà phải ở lại Tường Bình cung làm một cung nữ, chẳng phải là thiệt thòi cho ngươi quá sao?” Lòng bàn tay khẽ lướt qua hoa văn tinh xảo thêu trên y phục: “Chẳng lẽ ngươi không muốn cuộc sống cẩm y ngọc thực[1] ư?“.

[1]Cẩm y ngọc thực: Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc. Nghĩa bóng: Cuộc sống giàu sang. Cũng nói “hoa y mĩ thực” 華衣美食 hay “tiên y mĩ thực” 鮮衣美食. Tương phản: “bố y sơ thực” 布衣蔬食 hay “thô y ác thực” 粗衣惡食.

Ý của nàng ta đương nhiên nàng hiểu rõ, nàng nhỏ nhẹ đáp: “Nô tỳ chỉ muốn tận tâm hầu hạ chủ tử, trong lòng không còn nghĩ tới hắn.”

Không còn nghĩ tới hắn.

Trong lòng Tô phi thầm nghĩ, Toàn Cơ không muốn làm một trong ba ngàn giai lệ của Hoàng đế. Xem ra trực giác của nàng ta là không có sai, vậy...

Đột nhiên những suy nghĩ như một trận cuồng phong kéo tới cuồn cuộn, những thứ hỗn loạn, dường như Tô Phi đã tìm được ngọn nguồn. Bỗng dưng Tô Phi xoay người, chăm chú nhìn vào cung nữ thấp kém trước mặt, thật lâu sau lại không nói một lời nào.

Toàn Cơ nhìn thấy rõ ràng đáy mắt nàng ta trong suốt, hoảng hốt thêm chút bi ai, lại mang theo một chút vui sướng. Nhưng, đó chung quy là cái gì, nàng lập tức không thể nói được.

Chỉ một tiếng “Nương nương”, gọi tam hồn sáu phách Tô phi trở về, nàng ta có chút xấu hổ cúi đầu ngồi xuống, khẽ cười, rồi mở miệng nói: “Hôm nay bổn cung cứu ngươi, không phải vì bán cho Hoa phi một chút mặt mũi.”

Cái này đương nhiên Toàn Cơ biết, tuy rằng hiện giờ phân vị nàng ta không cao hơn Hoa phi nhưng Hoa phi nói đến cùng cũng không động vào nàng được. Lời nói vừa rồi kia cũng là nói cho Phó Thừa huy nghe một chút thôi.

Tô phi quả nhiên lại nói: “Toàn Cơ, bổn cung thích ngươi.”

Nàng ta muốn lôi kéo nàng, đây là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Toàn Cơ. Ngay sau đó nàng kính cẩn nghe theo cúi đầu: “Lúc Thất Vương gia còn ở đây, ngài còn muốn đánh chết nô tỳ.”

Nàng ta “Phốc” cười: “Ngươi vẫn còn mang thù với bổn cung sao?”

“Nô tỳ không dám.”

“Chuyện kia, bổn cung đã quên.” Nàng ta nhìn nàng: “Hiện giờ Vương gia đi rồi, bổn cung nguyện ý bảo vệ ngươi.”

Trong lòng Toàn Cơ càng thêm kinh hoảng, những lời này của Tô Phi tuy không trực tiếp nói cho nàng biết, ngày đó ở Tường Bình cung, lúc nàng nói mộng nói những lời không nên nói Tô Phi đã nghe được gì đó. Nếu không, Tô phi luôn luôn ghét nàng, sẽ không có chuyển biến lớn với nàng như vậy.

Nàng không nói lời nào, Tô phi tiếp tục nói: “Hoa phi bảo vệ ngươi, bởi vì một thân kỳ hương của nàng ấy không thể không có ngươi. Nếu ngày nào đó, nàng ấy có thể tự mình điều chế hương, tất sẽ không cần đến ngươi nữa.” Cái này, Toàn Cơ đương nhiên cũng biết.

“Nhưng bổn cung không giống nàng ta. Bổn cung, sẽ giống Thất Vương gia bảo vệ và che chở cho ngươi.”

Tứ chi nàng có chút run rẩy, hôm nay Tô phi nói những lời này, khiến cho nàng qua mức kinh ngạc. Hít sâu một hơi, liều mạng làm cho mình bình tĩnh trở lại, nàng mở miệng nhưng lời nói vẫn mang theo chút run rẩy: “Nô tỳ sợ hãi.”

Tô Phi yên lặng nhìn nàng hỏi: “Ngươi không tin sao?”

Là không biết nên tin thế nào hay không dám tin?

Tô Phi cũng không để ý, âm thanh nhẹ nhàng nói: “Ngày ấy Vương gia lưu lại từng nói với bổn cung. Sau này, không cho bổn cung động vào ngươi. Chắc Vương gia chưa từng nói cho ngươi một chuyện, Tiên Hoàng hậu từng có ân với Tô gia. Nếu Vương gia đã thích ngươi, bổn cung cũng nên hoàn trả Vương gia một ân tình.”

Lời nàng ta nói, thật giả khó phân biệt, Toàn Cơ chỉ biết là, dù cho Tô Phi muốn bảo vệ mình, chắc cũng có điều kiện. Nghĩ nghĩ, cuối cùng nàng hỏi nàng ta: “Nương nương muốn nô tỳ làm gì?”

Nàng ta bật cười: “Ngươi nói xem trong hậu cung này, bổn cung còn có thể muốn cái gì? Đương nhiên là, trái tim Hoàng thượng.”

Trái tim Hoàng Thượng…

Trong lòng nàng đột nhiên đau đớn, Toàn Cơ lại cười: “Nương nương cho rằng trái tim Hoàng thượng đang nằm trên người ai?”

Nàng ta lại không trả lời, chỉ nói: “Ở trên người ai không quan trọng, bổn cung chỉ muốn trở thành người đứng đầu hậu cung Tây Lương.”

“Nương nương muốn hậu vị sao?”

Tô phi cười rộ lên: “Nếu lời này để cho người khác nghe được, thì đây chính là tử tội.” Toàn Cơ cũng không sợ, nàng ta lại nói: “Hậu vị này không phải dành cho bổn cung, cũng sẽ không phải là Hoa phi. Danh lợi chẳng qua là vật ngoài thân, thứ khó có được chính là trái tim một người.”

Toàn Cơ bắt đầu kính nể nữ tử này, nàng ta nhìn rất thấu triệt. Chẳng qua, muốn có trái tim người kia, lại không phải điều dễ dàng như vậy. Nếu nàng ta đối với Tấn Huyền vương, chỉ đơn thuần là báo ân, với Toàn Cơ mà nói thì cũng không có gì đáng ngại. Như vậy, sự lo lắng của nàng ta lúc trước với Tấn Huyền vương, cũng có thể giải thích dễ dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.