Edit: Subo
Trước cửa cung, quả nhiên lượng xe ngựa còn đó, nàng chưa kịp tới gần, liền nghe được thanh âm Mục
Chước truyền đến: “Tỷ tỷ!.”
Chuyện hôm nay, nàng ta cho đến giờ vẫn chưa phản ứng kịp, đối với Tấn Huyền vương, lòng nàng có chút sợ hãi, cũng không dám hỏi loạn. Lúc này thấy Toàn Cơ đi tới, sao Mục Chước không khẩn trương bắt lấy cây rơm cứu mạng này không chịu thả?
Toàn Cơ chỉ lãnh đạm cười, đôi tay phủ lên tay nàng run rẩy không thôi, nhẹ giọng: “Nha đầu ngốc, gấp cái gì, đây là chuyện tốt.”
“Ta thật sự phải cùng Vương gia rời khỏi Dĩnh Kinh sao?” Nàng ta vẫn không thể tin tưởng.
“Đương nhiên là thật sự. Ở trong cung, có gì tốt? Chẳng qua làm nô tỳ cho người khác thôi, ngươi cùng Vương gia rời đi, Hoàng thượng tự mình đồng ý, đâu kém gì trắc phi.” Đây là khi nàng tìm nàng ta làm muội muội đã lường trước được, hứa cho nàng ta, trừ vị trí trắc phi của Tấn Huyền vương, quan trọng nhất là tự do.
Vì, một câu kia của nàng ta: “Làm người tốt“.
Mặt Mục Chước đỏ lên, ngay sau đó lại rối rắm lên: “Vậy tỷ tỷ thì sao?”
Câu hỏi này, Toàn Cơ không trả lời.
Nàng có chuyện cần thiết phải đi làm, nàng cần có lý do để lưu lại.
Mục Chước còn muốn nói chuyện, thấy nàng buông lỏng tay, lập tức cúi người đi về phía xe ngựa. Nàng chần chờ, không tiến lên.
Thái giám cùng cung nữ đi hộ tống các vị Vương gia còn chưa trở về, lúc Toàn Cơ đi qua, đúng lúc thấy một vị công công tiến lên cởi dây cột cương ngựa ở trên cây bên cạnh xuống. Nàng lập tức nói với người trong xe ngựa cách một tấm mành, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ phụng mệnh Hoàng thượng, tới tiễn Vương gia.”
Gió nhẹ thổi qua, từng đàn chim bay qua giữa bầu trời đêm phát ra âm thanh “phành phạch”, chỉ có chiếc mành màu xanh lá trước mắt, rũ xuống, bất động. Đôi mắt nàng buông xuống, không hỏi thăm.
Không được Hoàng đế đáp ứng, nàng và hắn lại lần nữa lui về vị trí của mình. Nàng là cung nữ, hắn là Vương gia, giữa bọn họ có sự ngăn cách thiên sơn vạn thủy, khó có thể thu hẹp.
Trong mắt Toàn Cơ nhất thời thanh minh, nàng với hắn chỉ có chung mối thù, càng hơn này lanh lảnh càn khôn hạ hành đài nam tử một câu sai chỉ (câu này ta nghĩ không ra, ai biết chỉ ta với). Không thể tiến, chỉ có thể lui, sau này trên trời dưới đất, khả năng gặp lại nhau cũng chỉ có lúc này thôi. Nếu hắn không muốn gặp thì thôi vậy.
Làm bạn tại Hoàng Tử sở, Hành Quán tương tùy, cũng chỉ như là một giấc mộng hoàng lương[1].
[1]giấc mộng hoàng lương: “Hoàng lương” có nghĩa là kê vàng.
Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn hai mươi năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi.
Là mộng, thì phải có lúc tỉnh.
Phía trước, như cách nhiều lớp tơ lụa, chậm rãi hơi đổi, thân ảnh tinh tế thoáng hiện lên, cùng với âm thanh gấp quạt âm lãnh. Ngơ ngẩn trong chốc lát, cuối cùng nàng xoay người, màn xe đột nhiên vén lên, đúng lúc đập vào trong mắt, là những ngón tay thon dài trắng như ngọc.
Nàng không kịp lảng tránh, biểu tình cực kỳ bi ai của nàng rốt cuộc như sương mù trong đáy mắt. Xung quanh bóng đêm càng sâu, tiếng đồng hồ nước từ nơi xa truyền đến từng hồi, thế nhưng lại không rõ ràng bằng tiếng hít thở nặng nề của hai người!
Rốt cuộc hắn mở miệng, âm sắc trầm xuống, lời nói trong ngoài, không có chỗ nào mà không phải là chỉ trích cùng bi ai. Chỉ còn lại đáy mắt kia, chút tia sáng: “Bổn vương yêu, ngươi có thể không cần nhưng ngươi không thể tùy tiện bố thí cho người khác.”
Lời này, không ôn nhu không tức giận, lại khiến cho Toàn Cơ như nghẹn ở cổ, nửa chữ cũng không phun ra được. Biết rõ chỉ là một tuồng kịch, người xem diễn hãy còn đó, hắn cùng nàng cùng lắm chỉ là người hát tuồng. Chỉ là, mới vừa rồi hắn nói, quá dễ dàng làm người khác nhập diễn. Nàng muốn cảm thán tâm tình, đều không thể ở bày ra.
Màn xe ngay lập tức rơi xuống, lại là một trận gió, so với trước đó, càng thêm lạnh lẽo.
Khoảnh khắc tối tăm, biểu lộ trên gương mặt bi thương, như ngấm vào trong lòng lại đau.
Tấn Huyền Vương nhợt nhạt thở hổn hển hít thở khó khăn, trong ngực có loại cảm giác đau đớn làm hắn chợt nhíu mày. Hành trình tới Dĩnh Kinh lần này, tóm lại chỉ là, vui buồn đan xen nửa nọ nửa kia!
Tác giả Đề Ngoại lời nói: Ha hả, hỉ chính là hắn muốn thử thăm đều thử tới rồi, ưu chính là hắn tâm giống như kia gì.....