Nữ tử trước mặt xoay người lại, ánh mắt lặng lẽ dừng trên người Tĩnh Nhi. Cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới, ẩn ẩn bên trong cặp mắt đã ngậm nước, đôi môi nàng run rẩy: “Hoàng Thượng... Hoàng Thượng đã lớn như vậy...”
Tĩnh Nhi khó hiểu mà nhíu mày, đã nghe Thiếu Huyên lên tiếng: “Tĩnh Nhi, qua đây gặp Lục bá mẫu của con.”
Một câu làm Tĩnh Nhi kinh hãi.
Bà ấy... Là Hiện Vũ Vương phi!
Nội loạn Tây Lương năm đó tuy Tĩnh Nhi không tự mình trải qua, nhưng cũng nghe Tôn tướng quân đề cập. Năm đó phụ hoàng chỉ dựa vào sức mình xoay chuyển càn khôn, tất cả Vương gia đều không đứng cùng chiến tuyến với ngài. Nếu đã như vậy, quan hệ giữa phụ hoàng và Hiện Vũ Vương có lẽ không tốt như vậy. Nhưng tại sao Hiện Vũ Vương phi lại ở đây?
Nhìn thần sắc của phụ hoàng, Hiện Vũ Vương phi ở đây quả thật là khách, giữa bọn họ dường như không hề xa cách bởi một tầng quan hệ hoàng thất.
Nàng ngây ngẩn cả người, đã thấy Hiện Vũ Vương phi tiến lên, cung kính hành lễ. Sau đó, bà quay đầu cười nói: “Chủ tử, thời gian trôi qua thật nhanh. Năm đó thiếp thân rời kinh, Hoàng Thượng chỉ mới như vậy.”
Thiếu Huyên cười cười: “Đúng vậy, thời gian trôi qua thật nhanh. Tư Vân, lại ngồi đi.”
Hiện Vũ Vương phi đáp lời, sau đó quay đầu nói: “Vẫn là thỉnh Hoàng Thượng ngồi trước.”
Tĩnh Nhi qua ngồi cạnh Thiếu Huyên, nhỏ giọng hỏi: “Phụ hoàng, đây là chuyện gì?”
Thiếu Huyên nhấp môi cười: “Lục bá mẫu con vốn là tỳ nữ bên cạnh mẫu hậu con, trên danh nghĩa các nàng tuy là chủ tớ, nhưng tình như tỷ muội.”
Nghe vậy, Tĩnh Nhi không khỏi nhíu mày, vấn đề mấu chốt chính là, đang êm đẹp lại nhảy ra một tỳ nữ có quan hệ với tỷ muội với mẫu hậu sao?
Bà ấy tới đây, là vì cầu tình cho thế tử sao?
Tĩnh Nhi không nói lời nào, chỉ yên lặng ngồi nghe.
Tô Hạ tiến lên rót trà cho nàng, nàng cũng không uống. Thiếu Huyên tới: “Ta biết vì sao con tới, vì chuyện ta phái Trường Dạ tới thiên lao đúng không?”
“Phụ hoàng...” Tĩnh Nhi lập tức hoàn hồn.
Y vẫn thong dong cười nói: “Cũng không phải đại sự gì, Tư Vân nhớ nhi tử, cho nên ta lệnh cho Trường Dạ đi thăm. Không nói với con là sợ con nghĩ nhiều, nghĩ ta muốn can thiệp vào quyết định của con.”
Tĩnh Nhi giật mình, vội đáp: “Nhi thần không dám.” Ánh mắt nàng dừng trên mặt Hiện Vũ Vương phi, thấy bà vẫn hiền lành cười nhìn mình, đáy lòng Tĩnh Nhi lại không nghĩ như vậy, mở miệng, “Theo trẫm biết, thế tử không phải thân sinh của Lục bá mẫu, không ngờ Lục bá mẫu lại lo lắng như vậy.”
Quả nhiên, trên mặt Hiện Vũ Vương phi hiện lên một tia xấu hổ.
Thiếu Huyên nhíu mày quát: “Tĩnh Nhi!”
Tĩnh Nhi hít vào một hơi, vỗ bào đứng lên: “Nhi thần còn có chuyện quan trọng, không quấy rầy phụ hoàng và Lục bá mẫu ôn chuyện nữa. Nhi thần cáo lui trước.”
“Chủ tử, việc này...”
Hiện Vũ Vương phi định đứng lên, lại bị Thiếu Huyên đè tay lại, cúi đầu uống trà, thấp giọng: “Cũng không phải chuyện quan trọng gì, ta và mẫu hậu nó không thể ở cạnh sớm chiều, cho nên tính tình từ nhỏ đã đa nghi như vậy.”
Thần sắc Hiện Vũ Vương phi trầm xuống, đột nhiên nhớ tới Tiên hoàng hậu. Sau một lúc lâu, bà mới nói: “Thiếp thân hiểu. Chỉ là chủ tử truyền thiếp thân vào kinh là vì muốn thiếp thân bảo mật chuyện thế tử bị nhốt vào thiên lao với Vương gia sao?” Nhưng nàng thật không hiểu, nếu vì chuyện này thì không nhất thiết phải truyền nàng vào kinh, bởi vì chuyện thế tử bị nhốt vào thiên lao căn bản không hề truyền tới đất phong. Nàng cũng tin Hoàng Thượng sẽ phong tỏa việc này thật tốt.
Thiếu Huyên khẽ cười, không nói chuyện nữa.
Tĩnh Nhi ra tới bên ngoài, Tôn Toàn liền vội chào đón. Thấy sắc mặt nàng không tốt, hắn cũng thức thời không lên tiếng. Bất giác quay đầu nhìn căn phòng phía sau, Tĩnh Nhi nghi hoặc mà nhíu mày. Tuy phụ hoàng nói để Mạnh Trường Dạ tới thiên lao là vì được Hiện Vũ Vương phi gửi gắm, nhưng phụ hoàng cũng không nhất thiết phải đem ân tình của bà và mẫu hậu nói với nàng.
Không, phải nói là lý do hôm nay của phụ hoàng thiên y vô phùng. Nhưng vì sao nàng lại cảm thấy có gì không đúng, chẳng lẽ phụ hoàng có chuyện gạt nàng sao?