Tĩnh Nhi định rụt tay về, Nhan Vũ đã dùng sức bắt lấy, nhíu mày kêu: “Còn cử động sao? Chờ ta một chút!” Nói rồi, hắn xoay người đẩy cửa ra ngoài.
“Này!” Tĩnh Nhi bất giác đứng lên, thân ảnh trước mặt đã biến mất trong màn đêm.
Thời gian rất nhanh, bên ngoài lại truyền tới tiến bước chân. Tĩnh Nhi ngước mắt, thấy Nhan Vũ bưng chậu nước đi vào. Đặt chậu nước trước bàn, hắn duỗi tay kéo bàn tay Tĩnh Nhi qua, Tĩnh Nhi rất nhanh đè tay hắn lại, trầm giọng hỏi: “Làm gì vậy?”
Nhan Vũ nhìn nàng, nghiêm túc mơt miệng: “Phi tiêu của ta có độc.”
“Ngươi nói cái gì?”
Tĩnh Nhi chấn động, bàn tay đã bị hắn kéo qua đi, nhẹ nhàng nhúng vào nước.
“Độc gì?” Nàng nhìn chăm chú hắn.
Giờ phút này biểu tình của Nhan Vũ nghiêm túc hẳn lên, cẩn thận thay nàng rửa sạch miệng vết thương, lain từ trong người lấy ra một lọ thuốc, đem bột bên trong rắc lên tay nàng. Tĩnh Nhi chịu đau đến nhíu mày, lập tức bật thốt lên hỏi: “Kim sang dược?”
“Ha ha ha...” Nhan Vũ đột nhiên cười ha hả, chỉ vào Tĩnh Nhi, “Tiểu tử thúi, ngươi thật dễ bị lừa!”
Nào có độc dược gì, chẳng qua là Nhan Vũ nhất thời nói bậy.
Tĩnh Nhi xấu hổ, nàng thật là không để ý, cư nhiên lại tin chuyện ma quỷ của hắn. Nàng nâng một tay lên rồi vỗ xuống, Nhan Vũ theo bản năng ngăn cản, vội vã kêu: “Ngươi gạt ta một lần, ta lừa ngươi một lần, mọi người coi như huề nhau.”
“Huề nhau?”
“Không phải sao?” Hắn còn vô sỉ nói, “Ngươi xem ta còn giúp mgươi rửa miệng vết thương, thuốc trên đó, tiểu tử thúi ngươi vẫn kiếm lời rồi.”
Kiếm lời?
Tĩnh Nhi bất đắc dĩ nhìn người cợt nhả trước mặt, hắn tựa hồ còn không rõ ràng tình huống hiện tại, nếu không phải hắn lập bẫy đối phó nàng, nàng sao có thể lại bị thương?
“Ha ha, đừng nóng giận, ngươi xem hiện tại chúng ta không quen biết người bản địa, ngươi và ta còn phải chiếu cố lẫn nhau, không phải sao? Tới đây, bổn thiếu gia đưa Phật đưa tới Tây Thiên.” Nói xong, hắn từ cổ tay áo lấy ra một chiếc khăn, cẩn thận quấn lên vết thương của Tĩnh Nhi, tấm tắc nói: “Đây là khăn tự tay mẫu thân ta làm, không cần khách khí, không cần khách khí.”
Người này...
Người này hình như so với khi đó ở Biên Tái còn tự đại và vô sỉ hơn.
Chẳng là không biết vì sao... Tĩnh Nhi lại cảm thấy buồn cười? Ở trong cung, bởi vì thân thể phụ hoàng không tốt, nàng cơ hồ chưa từng cười như thế, chỉ là giờ phút này, đối mặt với tên Nhan Vũ vô lại, nàng thật sự muốn cười.
“Tiểu tử thúi, sao ngươi còn cười? Không đau sao?” Nhan Vũ khẽ cười nhìn nàng, sau một lúc lâu, tựa như lain nhớ tới gì đó, “Người trong giang hồ da tay đều như vậy sao? Tiểu tử thúi, ta phát hiện tay ngươi thật nhiều vết chai sần.”
Tĩnh Nhi theo bản năng dùng tay còn lại lướt qua lòng bàn tay bị thương, khoé miệng khẽ động. Nàng từ nhỏ tập võ, bàn tay tự nhiên sẽ có vết chai. Ánh mắt nàng theo đó dừng trên mặt Nhan Vũ, cười nói: “Cha ta nói đây mới là tay của nam nhân, hiểu chưa?”
Nhan Vũ nghẹn lời, đỏ mặt nhảy dựng lên: “Nói bậy!”
Tĩnh Nhi thoải mái cười: “Sao lại là nói bậy? Một chút quyền cước cũng không biết, ngay cả chính mình còn không bảo vệ được cũng coi là nam nhân sao?” Thời điểm nàng nói, ánh mắt sắc bén nhìn người trước mặt.
Nhan Vũ xanh tái mặt, kêu lên: “Tiểu tử thúi, ngươi ngươi ngươi...”
“Ta cái gì?”
“Ngươi còn nhỏ, ta không tranh luân với ngươi.”
“Ta thật ra lại muốn nghe ngươi tranh luận.”
Nhan Vũ làm như tức giận không nhẹ, một chân đạp lên trường ghế, cắn răng nói: “Cư thiên hạ rộng cư, lập thiên hạ chi chính vị, hành thiên hạ chi đại đạo (1), đây mới gọi là đại trượng phu. Ngươi cho rằng kẻ kêu đánh thì đánh mới là anh hùng sao? Nông cạn!”
(1) Trích trong bài Đại trượng phu của Mạnh Tử.
Nguyên văn
Cư thiên hạ chi quảng cư
Lập thiên hạ chi chính vị
Hành thiên hạ chi đại đạo
Đắc chí dữ dân do chi
Bất đắc chí độc hành kỳ đạo
Phú quí bất năng dâm
Bần tiện bất năng di
Uy vũ bất năng khuất
Thử chi vị đại trượng phu
Dịch nghĩa
Sống nơi thiên hạ rộng lớn
Đứng vị trí chân chính trong thiên hạ
Đi theo con đường lớn của thiên hạ
Đạt được chí mình thì cùng mọi người hành đạo
Khi không toại chí thì một mình hành đạo
Giàu có không dâm ô
Nghèo hèn không thay đổi tính cách
Uy lực không khuất phục
Như vậy mới là người trượng phu
Từ miệng Nhan Vũ nói ra những lời ra những lời này, thật sự khiến Tĩnh Nhi kinh hãi, nàng không nhịn được mà đứng lên, yên lặng nhìn hắn.
“Nhìn cái gì?” Hắn trừng mắt nhìn nàng.
Tĩnh Nhi bất giác hỏi: “Ngươi cũng đọc sách sao?”
Hắn như nghe được chuyện hài nhất trong thiên hạ, cười nói: “Cái gì mà kêu ta cũng đọc sách? Bổn thiếu gia đọc sách còn nhiều hơn ngươi ăn cơm. Người đời có câu, đọc sách cũng có thể an thiên hạ!”