Cung Đình Huyết: Toàn Quân Thiên Hạ

Chương 30: Chương 30: Tuyết liên Thiên Sơn




Hành cung náo nhiệt một lúc cũng trở về an tĩnh.

Bạc Hề Li đứng trên hành lang chăm chú nhìn về cửa Hành cung, sau một lúc lâu, trên môi hiện lên nụ cười như có như không. Hắn biết, Hoàng Thượng hôm nay tới Hành cung chắc chắn không rảnh quản chuyện của hắn, chuyện của Mạnh Ninh chẳng lẽ còn chưa đủ làm Hoàng Thượng sứt đầu mẻ trán sao? Hắn bất giác nhìn về phòng của Thanh Nhã công chúa, sau đó dứt khoát quay người rời khỏi. Chuyện để mất ba trăm dặm ranh giới không phải hắn tình nguyện, mà chuyện cưới công chúa Đông Việt hắn càng không muốn.

Ra tới sân, Bạc Hề Li đột nhiên nghe có người gọi mình: “Thế tử.”

Bất giác quay đầu, lại thấy cửa sổ của căn phòng sườn đông mở, trong phòng ánh nến vẫn khẽ lay động, Hoàn Nhan Vũ cầm chén rượu dựa vào cửa cười nhìn. Đêm nay hắn không ngủ được, vốn định mở cửa hít thở không khí, nào ngờ lại gặp Bạc Hề Li.

Bạc Hề Li kinh ngạc, Hoàn Nhan Vũ đã nâng chén rượu lên, nói: “Thế tử có muốn tới uống mấy chén không?”

“Cái này...” Bạc Hề Li và hoàng đế Đông Việt chưa tiếp xúc nhiều, lúc này nhất thời cũng không nghĩ ra lý do hay để từ chối, chỉ đành nói: “Sắc trời đã không còn sớm...”

“Ha ha...” Hoàn Nhan Vũ cười ra tiếng cắt ngang lời hắn, híp mắt nói: “Thế tử chắc không muốn để Hoàng Thượng các người biết hai lần thế tử tới đây đều chưa gặp được Thanh Nhã chứ?”

Một câu làm Bạc Hề Li nói không ra lời. Người ngồi ở cửa sổ nhấp một ngụm rượu, cười mỹ mãn.

Tối nay không ngủ được, không ngờ hắn lại tìm được chuyện vui để làm.

.....................

Buổi triều kết thúc, bên trong Càn Thừa cung truyền ra thanh âm phẫn nộ của Tĩnh Nhi.

“Ngươi nói đêm qua Bạc Hề Li và hoàng đế Đông Việt uống rượu, còn nói cười với nhau nữa sao?”

Sắc mặt hoàng đế vô cùng khó coi, trên mặt Tô Doanh cũng không có ý cười, cẩn thận đáp: “Vâng.” Hoàng Thượng phái hắn giám thị người ở Hành cung, tin tức này hắn phải do dự một hồi mới dám nói.

Thế tử và hoàng đế Đông Việt ở chung một chỗ, điều này nói lên điều gì? Xem ra chuyện Bạc Hề Li lần này để mất ba trăm dặm ranh giới cũng trở nên khả nghi hơn.

Sắc mặt Tô Doanh ngưng trọng, cũng khó trách Hoàng Thượng tức giận như vậy.

Tĩnh Nhi vung tay áo, thanh âm lạnh lùng: “Tôn Toàn, truyền Bạc Hề Li.”

Tôn Toàn vội đáp rồi lui ra ngoài, trong chốc lát đã quay lại. Hắn có chút bối rối, tiến lên nhỏ giọng: “Hoàng Thượng, hoàng đế Đông Việt tới.”

Tĩnh Nhi nhíu mi: “Hắn tới làm gì? Nói trẫm rất bận, không gặp!” Đối với Hoàn Nhan Vũ, nàng thật sự không muốn gặp.

Tôn Toàn khó xử, nhưng nhìn bộ dáng kiên định của nàng hắn cũng không tiện nói nhiều, chỉ đành ra ngoài truyền lời.

Tô Doanh chần chờ một lát, rốt cuộc cũng lên tiếng: “Hoàng Thượng, đối phương tốt xấu gì cũng là hoàng đế Đông Việt, ngài làm như vậy sợ là...”

“Sợ cái gì?” Nàng liếc mắt nhìn hắn, cười lạnh, “Tô ái khanh cũng muốn cùng hắn uống rượu nói chuyện sao?”

Tô Doanh sợ hãi, lập tức quỳ xuống: “Vi thần không dám!”

Tĩnh Nhi nhìn hắn, thấp giọng: “Không dám thì tốt.”

Vừa nói xong, Tôn Toàn từ bên ngoài lại chạy vào. Lúc này hắn đi lên trước, nói nhỏ mấy câu bên tai Tĩnh Nhi, nàng giật mình hỏi lại: “Thật sao?”

Tôn Toàn gật đầu: “Ngài ấy còn nói, nếu không ngài ấy tự mình tới làm gì.”

Nghe vậy, Tĩnh Nhi bất giác đứng lên, đáy mắt hiện lên một tia vui sướng nhưng sau đó lập tức bình tĩnh trở lại. Nàng nghĩ nghĩ, mới nói: “Mời bọn họ tới thiên điện, nói một lát trẫm sẽ tới.” Tôn Toàn nhận lệnh, Tĩnh Nhi lại nói: “Trẫm nhớ mấy ngày trước hình như lúc Hiện Vũ Vương phi tới có mang theo mấy món đặc sản đúng không?”

Tôn Toàn ngẩn ra, sau đó gật đầu: “Dạ vâng, có một ít, sao Hoàng Thượng lại hỏi việc này?”

Ánh mắt Tĩnh Nhi nhìn xuống Tô Doanh bên dưới, cười nói: “Tô ái khanh hãy tới Hành cung một chuyến tặng cho Thanh Nhã công chúa đi, cứ nói là thế tử mang đặc sản tới.”

Tô Doanh nhíu mi, nhưng chỉ đành đồng ý. Hắn lui ra ngoài, xa xa đã nhìn thấy bóng lưng của Hoàn Nhan Vũ và Từ Nhất Thịnh, không khỏi giật mình. Tô Doanh không khỏi quay đầu, hắn thật không rõ hoàng đế Đông Việt đã nói cái gì lại khiến Hoàng Thượng thay đổi chủ ý như vậy.

Chẳng qua giờ phút này, hắn phải tới Hành cung, không kịp suy nghĩ nhiều.

Để Tôn Toàn đưa Hoàn Nhan Vũ tới thiên điện, Tĩnh Nhi một mình ngồi trong tẩm cung một lát. Sau đó Liên Vũ và Tương Tầm vào giúp nàng thay y phục, nàng mới đứng dậy ra ngoài.

Ngự giá sớm đã chuẩn bị, Tương Tầm vén màn giúp nàng. Tĩnh Nhi nâng bước vào trong, đột nhiên quay đầu: “Các ngươi không cần đi theo.”

Hai cung nữ gật đầu, cung kính lui qua một bên.

Ngự giá dừng trước Hành đài, Tôn Toàn bên ngoài liền tiến lên đỡ nàng. Tĩnh Nhi khẽ ngước mắt đã nhìn thấy Từ Nhất Thịnh, Tôn Toàn vội giải thích: “Hoàng Thượng, hoàng đế Đông Việt muốn nói chuyện riêng với ngài.”

Tĩnh Nhi “Ừ” một tiếng, cũng không nói nhiều.

Các cung nhân đều đứng ngoài chờ.

Bên trong có chút an tĩnh, ngọn gió thổi theo cửa sổ đang mở thổi vào, làm rèm châu phát ra tiếng vang rất nhỏ. Tĩnh Nhi nâng bước vào trong, sau màn lụa đã thấy Hoàn Nhan Vũ dựa lưng vào ghế, hơn nữa lại còn đang ngủ.

Tĩnh Nhi nhíu mày, lập tức tiến đến trước mặt hắn, duỗi tay quơ quơ vẫn không thấy hắn mở mắt. Tĩnh Nhi trầm giọng: “Hoàn Nhan Vũ, ngươi đừng giả bộ với ta.” Là hắn chủ động tới gặp nàng, hiện giờ tới rồi lại còn ngủ sao?”

Người trước mặt đột nhiên tỉnh giấc, đợi thấy rõ Tĩnh Nhi, hắn cười rộ lên, ngồi thẳng người dậy: “Giả bộ cái gì, đêm qua ta không chợp mắt, không phải ngươi sớm biết rồi sao?” Thái giám tới theo dõi hắn còn ít sao? Bây giờ nàng còn nói hắn giả bộ?

Tĩnh Nhi nghẹn lời, nàng cũng không muốn nhiều lời với hắn, trực tiếp đi vào vấn đề: “Chuyện đó ta tính sổ với ngươi sau. Vừa rồi ngươi nói với Tôn Toàn trong tay ngươi có tuyết liên Thiên Sơn đúng không?” Hai năm trước nàng tự mình lên Thiên Sơn nhưng đáng tiếc không tìm được tuyết liên. Mấy năm nay thân thể phụ hoàng vẫn luôn không tốt, nàng lại không có thời gian đi tìm lần nữa.

Trên mặt Hoàn Nhan Vũ lộ ra thần sắc kinh ngạc, sau một lúc lâu mới nói: “Vậy sao? Ta chỉ nói là ta muốn hỏi ngươi đã tìm thấy tuyết liên Thiên Sơn chưa, chẳng lẽ người của ngươi truyền lời sai sao?”

Tĩnh Nhi vừa ngồi xuống, nghe xong nhịn không được liền đứng lên, phẫn nộ nhìn nam tử trước mặt: “Ngươi gạt ta!”

Tôn Toàn theo nàng nhiều năm như vậy, trước nay làm việc luôn cẩn thận, sao có thể nói bậy chứ? Rõ ràng là Hoàn Nhan Vũ giở trò, hắn biết chỉ cần là chuyện liên quan tới tuyết liên Thiên Sơn, nàng nhất định sẽ gặp hắn. Nhưng đúng lúc nàng lại ngốc như vậy, thật sự để hắn lừa mình! Nàng nên sớm nghĩ tới, trong tay Hoàn Nhan Vũ làm gì có tuyết liên Thiên Sơn?

Xoay người định ra ngoài, Hoàn Nhan Vũ lập tức chạy tới chắn trước người nàng, cười cười: “Lão bằng hữu muốn ôn chuyện cũng khó vậy sao? Sao thế, ngồi xuống uống ngụm trà cũng không được hả?”

“Ta và ngươi không có gì để nói!” Hắn làm nhiều chuyện khiến nàng tức giận như vậy, hiện giờ còn dám lấy tuyết liên Thiên Sơn ra đùa giỡn, chỉ cần bất cứ sự tình gì liên quan tới phụ hoàng nàng đều không thể tha thứ!

Hoàn Nhan Vũ vẫn cười: “Làm hoàng đế rồi, tính tình của ngươi càng ngày càng không tốt.” Xem ra mấy năm nay, ngôi vị hoàng đế này cũng không dễ làm.

Tĩnh Nhi cười lạnh: “Ta còn có việc, không tiếp.”

Hoàn Nhan Vũ cũng không cản nàng, tùy ý để nàng đi tới cửa, thong dong nói chuyện: “Là vội đi gặp Bạc Hề Li sao?”

Bàn tay vừa chạm tới chốt cửa, Tĩnh Nhi lại nghe người phía sau tiếp tục: “Chẳng qua là uống mấy chén thôi, có thể gây ra chuyện gì? Nếu ngươi không chê, tối nay ta cũng có thể cùng ngươi uống rượu.”

Tĩnh Nhi cảm thấy nàng và hắn thật sự là ông nói gà bà nói vịt, chẳng lẽ hắn cho rằng nàng chỉ bực bội chuyện hắn và Bạc Hề Li uống rượu thôi sao? Sao hắn không nghĩ hắn và Bạc Hề Li đang có thân phận gì hả?

Hoàng đế Đông Việt và thế tử Tây Lương há có thể tùy tiện uống rượu nói chuyện riêng với nhau sao?

Tĩnh Nhi không trả lời, lập tức mở cửa phòng ra.

Hoàn Nhan Vũ vẫn duy trì nụ cười trên mặt: “Ta biết ngươi kêu thế tử tới Hành cung làm gì, ta dùng ba trăm dặm ranh giới làm sính lễ cho Thanh Nhã, chẳng lẽ không đủ để ngươi cho muội ấy hậu vị sao?

Cánh cửa nửa mở ra rốt cuộc cũng dừng lại, Tĩnh Nhi nhịn không được quay đầu nhìn, Hoàn Nhan Vũ liền tiếp tục: “Đặc biệt là sau khi nhìn thấy hoàng đế Tây Lương, ta càng cảm thấy Thanh Nhã gả cho ngươi sẽ được hạnh phúc.”

“Một người có thể tận tâm tận lực với phụ hoàng như vậy, sao có thể không đối tốt với thê tử của mình chứ?”

“Ngươi chưa thấy Thanh Nhã đó thôi, nếu ngươi gặp muội ấy nhất định sẽ rất thích. Thanh Nhã của chúng ta không chỉ tinh thông cầm kỳ thi họa, hơn nữa tính tình còn dịu dàng như ngọc, là đệ nhất mỹ nhân có tiếng ở Đông Việt đó.”

...

Hoàn Nhan Vũ càng nói càng hăng say, hoàn toàn không để ý sắc mặt Tĩnh Nhi đã xanh mét.

“Ngươi thật sự cảm thấy ta có thể cho muội muội ngươi hạnh phúc sao?”

Hoàn Nhan Vũ sửng sốt, hắn rõ ràng không ngờ nàng sẽ trả lời như vậy, đột nhiên nói qua chuyện khác: “Nhắc tới vị Mạnh tiểu thư kia, ta thật sự rất thích nàng, ta sẽ cho người tới Mạnh phủ cầu hôn.”

Tĩnh Nhi giật mình: “Ngươi nói cái gì?”

“À, ta nói ta sẽ tới Mạnh phủ cầu hôn, ngươi không nghe rõ sao?” Hoàn Nhan Vũ đắc ý nhìn nàng, “Hơn nữa, Mạnh tướng quân sẽ đồng ý.”

Tĩnh Nhi cũng không biết những lời này của hắn là thật hay giả, nàng chỉ tức giận mở miệng: “Ngươi cho rằng làm như thế ta sẽ cam tâm tình nguyện cưới Thanh Nhã công chúa sao?”

Hoàn Nhan Vũ đột nhiên cảm thấy yên tâm, lui lại mấy bước, thong dong ngồi xuống ghế, cười nói: “Sẽ.”

“Mơ tưởng!” Hắn đã nói như vậy, Tĩnh Nhi cũng không định che giấu suy nghĩ, nàng tin Hoàn Nhan Vũ cũng biết vì sao nàng không muốn cưới công chúa Đông Việt.

Hoàn Nhan Vũ chăm chú nhìn nàng, bâng quơ lên tiếng: “Nếu ta nói sẽ dùng tuyết liên Thiên Sơn trao đổi với ngươi thì sao?”

“Ngươi gạt ta!” Vừa rồi hắn còn nói căn bản không có tuyết liên Thiên Sơn, Tĩnh Nhi tin trí nhớ của hắn sẽ không kém như vậy.

Hoàn Nhan Vũ vẫn nhìn nàng, cười nhẹ: “Có đôi khi, ta sẽ nói thật. Tỷ như, lần này.”

Sắc mặt Tĩnh Nhi lập tức thay đổi, trầm giọng: “Ta không tin!”

Hoàn Nhan Vũ đứng dậy, tiến tới cửa, nói nhỏ bên tai nàng: “Ngươi sẽ tin, bởi vì ngươi không cam tâm hai năm trước bản thân không tìm được tuyết liên Thiên Sơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.