Cung Đình Huyết: Toàn Quân Thiên Hạ

Chương 15: Chương 15: Xin tha cho hắn




Tôn Toàn đẩy cửa lớn tấm cung ra, thiếu niên thiên tử kia nào có thật sự nghỉ ngơi, chẳng qua là đang ngồi nhợt nhạt phẩm trà.

“Hoàng Thượng, sắc trời không còn sớm nữa, ngài nên nghỉ ngơi đi.” Thái giám có ý tốt nhắc nhở.

Tĩnh Nhi khẽ cười: “Trẫm cũng nên nghỉ ngơi rồi. Sáng mai Thừa tướng còn vào cung gặp trẫm.”

Tôn Toàn kinh hãi: “Tô đại nhân nói Thừa tướng đại nhân ngày mai lâm triều sao?

Tôn Toàn đẩy ra tẩm cung đại môn, kia thiếu niên thiên tử nơi nào thật sự ở nghỉ ngơi, bất quá ở tự cố bưng trà nhợt nhạt mà phẩm trà.

Lại không ngờ, người trước mặt lắc đầu. Tôn Toàn càng thêm khó hiểu, Thừa tướng đã cáo bệnh nhiều ngày, nếu đã như thế, sao Hoàng Thượng lại biết sáng mai ông ấy tới gặp? Nhưng thấy vẻ mặt nàng kiên định, Tôn Toàn cũng không định hỏi nhiều.

Tương Tầm, Liên Vũ hai cung nữ tiến vào hầu hạ nàng nghỉ ngơi.

Nhiều năm như vậy vẫn luôn là hai nhà đầu này hầu hạ Tĩnh Nhi, bắt đầu từ lúc nàng theo Tôn tướng quân tới biên cương. Trong cung này, ngoại trừ Thái Thượng Hoàng và Mạnh Trường Dạ ở ngoài, chỉ có hai người các nàng và Tôn Toàn biết thân phận thật của Tĩnh Nhi. Cho nê Tĩnh Nhi vô cùng tín nhiệm bọn họ.

....................

Hôm sau vừa mới hạ triều, Tĩnh Nhi còn chưa kịp trở về tẩm cung đã nghe cung nhân tới báo, nói Thừa tướng sớm đã ở bên ngoài Ngự thư phòng chờ. Tôn Toàn đưa mắt nhìn nàng, thấy khóe miệng Tĩnh Nhi lộ ra mạt cười thoải mái, chỉ lười biếng nói: “Vậy nói với Thừa tướng, trẫm về cung thay xiêm y trước rồi qua gặp ông ấy.”

Thay bộ triều phục nặng nề ra, Tĩnh Nhi lại không có ý đứng dậy. Tôn Toàn cả gan khuyên: “Hoàng Thượng, Thừa tướng đại nhân vội vã gặp ngài nhất định là có việc quan trọng, ngài vẫn là qua đó đi.”

Tĩnh Nhi liếc xéo hắn, ý vị sâu xa mà mở miệng: “Quả thật là có chuyện quan trọng.”

Ngoài miệng nói là chuyện quan trọng, nhưng cánh cửa tẩm cung cách nửa canh giờ sau mới mở ra.

Thừa tướng nóng lòng chờ ở Ngự thư phòng mới thấy ngự giá khoan thai tới muộn, ông vội tiến lên hành lễ: “Thần tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Thiếu niên một thân mình hoàng từ ngự giá chậm rãi đi xuống, tiến lên đỡ Thừa tướng đứng dậy, cười nói: “Đây không phải trên triều, Thừa tướng không cần đa lễ.” Nàng lại buông lỏng tay, xoay người đi lên bậc thang, lời nói thong dong, “Hôm qua trẫm nghe Tô ái khanh nói bệnh của Thừa tướng đã không còn đáng ngại. Trẫm hôm nay nhìn thấy, cũng an lòng.”

Thừa tướng nghe vậy, vội đáp: “Thần đáng chết, để Hoàng Thượng nhọc lòng.”

Tĩnh Nhi lắc đầu cười: “Thừa tướng nói vậy là có ý gì? À, Thừa tướng hôm nay vội vã tìm trẫm là có ý gì?”

Giờ phút này, hai người đã đi vào Ngự thư phòng, cánh cửa phía sau được cung nhân khép lại. Thừa tướng thoáng chần chờ, tiến lên một bước, quỳ xuống phía sau Tĩnh Nhi: “Doanh Nhi tư lịch còn thấp, khó đảm đương nhiệm vụ thầy của Hoàng Thượng, thần khẩn cầu Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh.”

Khóe miệng Tĩnh Nhi giường lên, xoay người nhàn nhạt nhìn lão Thừa tường phía dưới, cười nói: “Trẫm còn tưởng là chuyện gì, chỉ là việc này thôi sao? Nhưng trẫm lại cảm thấy chức quan này rất hợp với y, Thừa tướng là đang sợ trẫm khó xử hắn sao?”

“Việc này...” Thừa tướng xấu hổ.

Thiếu niên trước mặt lại cười ha hả, nàng khom người xuống, mở miệng: “Thừa tướng là nguyên lão tứ triều, cần gì phải ở trước mặt trẫm ấp a ấp úng như vậy chứ? Ngươi không phải sợ trẫm gây khó dễ hắn, ngươi là sợ cả triều văn võ bá quan khó xử hắn!”

“Hoàng Thượng!” Sắc mặt Thừa tướng thay đổi.

Tĩnh Nhi lại không tức giận, vẫn tươi cười nói: “Không phải trên dưới triều đình đều nói vậy sao? Nếu trẫm giữ Tô ái khanh bên cạnh, chẳng phải là không hợp tâm ý mọi người sao?”

“Thần không dám!”

Ánh mắt Tĩnh Nhi dừng trên sống lưng Thừa tướng thật lâu, nàng mới dìu ông đứng dậy, thở dài: “Tô ái khanh là một nhân tài, trẫm cũng không định giữ hắn bên cạnh rồi hủy hoại thanh danh một đời của hắn. Trẫm hiểu khổ tâm của Thừa tướng, nhưng lúc này trẫm chưa nghĩ tới chuyện nạp phi.

Bên ngoài sớm có người đồn đãi Hoàng Thượng thích nam tử, nếu Tô Doanh thật sự ở bên cạnh Hoàng Thượng, rốt cuộc là lời người đáng sợ! Tô Doanh là tôn tử duy nhất của ông, con ông không vào quan trường, đứa tôn tử này là kỳ vọng lớn nhất của ông, ông không thể...

Thừa tướng nghĩ nghĩ, Tĩnh Nhi lại nói: “Thừa tướng cứ nói với bên ngoài, việc nạp phi, chờ trẫm qua Nhược quán rồi nói.”

Ngay cả lý do cũng thay ông nghĩ kỹ rồi, trong lòng Thừa tướng thầm than, Thái tử năm đó đã thật sự trưởng thành, lúc này đã biết cò kè mặc cả với người khác rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.