Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Tham Gia Gameshow Tình Yêu

Chương 17: Chương 17: “Anh thật phiền!”




Editor: Hari

【Chúng ta sẽ xếp hạng sáu bức tranh, chấm điểm theo cặp, cặp nào có điểm thấp nhất sẽ không có quyền lựa chọn phòng ký túc xá nha~

ps: Cặp đôi có thể dùng chung màu với nhau】

Thôi được rồi, ai bảo ở đây là gameshow tình yêu chứ, làm cái gì cũng phải có đôi có cặp.

Không biết trong hai người bọn họ ai số nhọ hơn, Lâm Kiều rút được màu đen và đỏ, Lục Chính Đông rút được xanh lá cây và tím. Cả bốn màu này có vẻ chỉ có màu xanh lá cây là còn có thể dùng, nhưng bức tranh hoa cải dầu này, màu xanh lá cây đều bị màu vàng che phủ hết, kiểu như “một chấm xanh trong một rừng hoa vàng“.

Lâm Kiều cầm tờ giấy nhỏ, đầu ngón tay chọc chọc camera, mặt không biểu tình: “Tổ chương trình là tiểu vương tử sao.”

“Có thể nhìn thấy con rắn ở dưới con voi thì mới nhìn được màu xanh trong một rừng màu vàng này?”

Lục Chính Đông lười nhác mở miệng: “Cô có thể như phi hành gia sao?”

Lâm Kiều dừng một chút, đôi mắt đẹp liếc qua, hừ một tiếng: “Anh đang nghi ngờ khả năng hội họa của tôi?”

“Không dám.” Anh nâng mí mắt, “Bút đây, Lâm Kiều ca ca, hãy mang tôi đi nằm.” (mình nghĩ ý ảnh là bảo đừng xếp cuối để còn được chọn ktx)

Lâm Kiều:......

Nôn nôn nôn.

Sao anh ta cũng bắt đầu tởm như vậy?

“Hai người bọn họ đang nói gì vậy? Cái gì mà tiểu vương tử?” Chu Lệnh nhỏ giọng hỏi đồng đội.

“Hình như là quyển truyện đó?” Kỳ Kỳ lắc đầu, “Đây chắc là cách nói chuyện của người văn hóa.”

Người văn hoá · Lâm Kiều cầm giấy, tầm mắt lười nhác đối diện với Lục Chính Đông. Từ trong khoang mũi hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo: “Không linh cảm.”

Lục Chính Đông có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Không linh cảm thì đi tìm đi.”

Leo núi cả một buổi sáng, chân sắp nổi cả mụn nước, bắp chân mỏi nhừ, Lâm Kiều nhướn lông mày, nửa thật nửa giả nói thầm: “Đi bộ lâu như vậy, người ta mệt lắm rồi.”

“......” Lục Chính Đông tiến lại gần. Anh ý vị thâm trường nhìn cô, sau đó quay lưng, tay để ở sau lưng, bày ra tư thế muốn cõng người.

Lâm Kiều đang cảm thấy có chút không thú vị, thấy vậy nháy mắt bị kinh sợ, cô nhanh chóng lui về phía sau một bước, sau đó nhướn mày, bộ dáng kia như vừa phải chịu sự kinh hách cực lớn: “Anh làm gì vậy?”

Lục Chính Đông đứng lên, quay đầu lại: “Cõng cô a, không phải cô kêu mệt sao?”

Nôn! ——

Cõng tôi???

Lâm Kiều nhảy cao ba thước!

“Gió mùa xuân thật mát mẻ, thổi đến toàn thân không đau mỏi. Haiz, có vài cái bước chân, tôi cần gì anh cõng?” Ánh mắt Lâm Kiều không chỉ có kinh ngạc, còn có ghét bỏ, cô dùng tốc độ ánh sáng tuôn ra một tràng, sau đó cảnh giác nhìn anh.

Lục Chính Đông cong cong môi, cười nhẹ, tiếp theo anh nhún nhún vai, cánh tay vươn về phía trước: “Vậy mời! Lady first.”

Bị trúng phép khích tướng, Lâm Kiều không tình nguyện đá mấy hòn đá dưới chân, có chút rầu rĩ không vui đi sâu vào trong rừng.

Lục Chính Đông tay đút túi quần đi theo phía sau cô.

“Này.” Anh tùy ý gọi cô.

“Sao!?” Cô hậm hực quay đầu lại.

“Cô định lấy đầu mình đi đốn cây đấy à?” Lục Chính Đông cười như không cười.

Lâm Kiều lúc này mới nhìn đằng trước, một thân cây cổ thụ cứng cáp ở ngay trước mặt, cách cô chỉ còn vài bước.

Lâm Kiều đang bực mình, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, khóe miệng xị xuống, muốn dậm chân vài cái, sau đó lại bực bội thở dài một hơi, lại tiến lên phía trước.

Ách —— lại quên. Khi sắp đụng phải cây, cô mới giật mình nhớ ra, không nhịn được, căm giận quay về phía sau hướng Lục Chính Đông rống lên một câu: “Đã biết!” Càng nghĩ càng giận, đi chưa được mấy bước, lại quay đầu rống: “Anh thật phiền!”

Lục Chính Đông mới chỉ nói được một câu:?

Nhìn mặt nhỏ nhăn nhó kìa, nay mình đành nhịn một chút vậy ——

Lục Chính Đông chậm rì rì đi ở phía sau, đuôi lông mày nhiễm chút ý vui mừng như vừa đạt được thắng lợi, đột nhiên cười ra tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.