Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Tham Gia Gameshow Tình Yêu

Chương 27: Chương 27: Anh trai và cô có lẽ là cùng một phe




Editor: Hari

Tiết mục cuối cùng, là sau nửa đêm khi đã ăn no uống say, cũng là tiết muc mà quần chúng mong chờ nhất.

Đạo diễn phát thẻ thân phận cho sáu người, nhắc nhở bọn họ một số quy tắc của trò chơi.

Lâm Kiều đã từng nghe qua trò chơi này, hơi giống với “Chạy thoát khỏi mật thất”, nhưng có điểm khác là, mỗi một người chơi đều có thẻ thân phận tương ứng với mình, người chơi phải sắm vai nhân vật này, và phải tìm được phương pháp qua cửa tương ứng với nhân vât của mình.

Lần này kịch bản của chương trình có tên gọi là “Huyết mị cổ bảo” (bảo: lâu đài), đúng như cái tên, tổ chương trình còn cố ý vì bọn họ dựng lên một lâu đài. Cả kịch bản vừa đúng sáu nhân vật, là công tước, công tước phu nhân, thiếu gia, tiểu thư, người hầu và y sư.

Cốt truyện cũng không có gì phức tạp:

Gần đây trong lâu đài của công tước, rất nhiều người hầu đều nhiễm phải một loại bệnh kỳ quái, công tước phu nhân hiện giờ cũng đang bệnh liệt giường, các danh y nổi tiếng khắp thế giới đều bó tay không có biện pháp chữa trị. Ngay lúc công tước cảm thấy tuyệt vọng tột độ, một vị y sư đột nhiên tìm tới, nói bản thân có phương pháp có thể chữa bệnh. Mọi người nghe thấy đều cực kỳ vui mừng, nhưng lúc này công tước đột nhiên phát hiện một tia không thích hợp...

Sáu người bọn họ lần lượt sắm các vai:

Công tước: Hứa Thuận Kỳ

Công tước phu nhân: Tôn Đồng Trân

Thiếu gia: Lục Chính Đông

Tiểu thư: Lâm Kiều

Người hầu: Kỳ Kỳ

Y sư: Chu Lệnh

Trên thẻ nhân vật của Lâm Kiều viết bốn câu đơn giản ngắn gọn:

Gần đây lâu đài cổ có vẻ không được yên ổn. Là con gái của công tước, bạn mẫn cảm phát hiện ra công tước dường như có chút không thích hợp.

Nghe nói người này có phương pháp trị bệnh, không biết có phải là thật hay không? Nhìn hắn cũng không giống lừa đảo.

Bảo tàng tôi đã dựa theo mệnh lệnh cất giấu cẩn thận. Không biết khi nào thì anh ta tới lấy?

Anh trai cho tôi thuốc, nói uống vào sẽ không bị lây bệnh. Thuốc tôi để ở khe ngầm thứ hai của giá sách.

Bốn câu không đầu không đuôi. Xâu chuỗi lại dường như cũng chẳng có gì liên hệ với nhau.

Từ bốn câu này, Lâm Kiều chỉ có thể rút ra được một số tin tức:

Cảnh giác với công tước.

Thân phận của y sư tạm thời còn chưa biết.

Cô cùng người nào đó có giao dịch.

Anh trai và cô có lẽ là cùng một phe.

Trừ những điều này ra, bốn người khác đều có thể từ bối cảnh tìm được một chút liên hệ, nhưng nhân vật người hầu cô lại không hề có bất cứ một thông tin nào. Trong lòng Lâm Kiều đã viết một dấu hỏi chấm to đùng cho Kỳ Kỳ.

Sáu người bọn họ lần lượt được đưa đi các nơi. Công tước và công tước phu nhân ở trong phòng ngủ chính giữa tầng hai của lâu đài cổ. Thiếu gia và tiểu thư ở hai phòng đối diện phía cuối cùng của tầng hai. Người hầu ở tầng một. Y sư phong trần mệt mỏi đang đứng ở ngoài cửa, đang chuẩn bị gõ cửa.

Lâm Kiều nhớ tới lọ thuốc kia. Cô lục tung giá sách trong phòng của tiểu thư, cũng chưa tìm được khe ngầm. Cô nghĩ có khi nào không phải ở trong phòng mình, đang tính phải đi trao đổi một chút tin tức. Khi cô chuẩn bị bước ra khỏi phòng thì cửa phòng truyền đến tiếng đập cửa có quy luật.

“Ai đấy?”

“Là tôi.”

Cửa phòng bị Lâm Kiều kéo ra một khe hở nhỏ. Cô quay lưng về phía Lục Chính Đông, đang lục lọi khắp các ngóc ngách trên giá sách. Phía sau lưng truyền đến giọng nói lạnh nhạt: “Tin tưởng tôi như vậy sao? Không sợ tôi hố cô à?”

Lâm Kiều hừ lạnh một tiếng: “Có cho tiền anh cũng không dám.”

Lục Chính Đông liếc nhìn cô: “Đang tìm gì đấy?”

“Thuốc.” Cô nhấc lên môt nắm bút lông nhét vào trong túi của mình, “Lọ thuốc anh đưa cho tôi.”

Nếu đã là thuốc do Lục Chính Đông đưa, trong thẻ nhân vật của anh chắc chắn sẽ nói tới, Lâm Kiều cũng không cần phải giấu diếm, trực tiếp quay đầu hỏi: “Đó là thuốc gì? Có tác dụng thật không? Anh còn nữa không?”

Lục Chính Đông suy nghĩ một lúc: “Chắc là còn. Tôi cũng không rõ lắm.”

“Là sao?”

“Hình như tôi giấu hết đi rồi.”

Trong lúc nói chuyện, Lâm Kiều đã đi sang phòng của Lục Chính Đông, đập vào mắt toàn bộ là một màu đen tràn ngập tử khí, trên mặt bàn hỗn độn ánh lên chút màu sáng duy nhất trong phòng, chiếc bút lông cán trắng. Cô cầm lấy chiếc bút, so qua so lại với đống bút của mình, ngoài miệng cũng không quên nói: “Giấu ở đâu rồi, khe ngầm của giá sách à?”

Lục Chính Đông “ừ” một tiếng: “Cô cũng vậy à?”

Lâm Kiều với Lục Chính Đông liếc mắt nhìn nhau: “Thật không hổ là anh em một giuộc, cũng không sợ bị người ta túm được cả ổ à.” Cô ngước mắt, “Chân thành một chút, thế nào? Chỗ anh có được tin tức gì, chúng ta trao đổi?”

Lục Chính Đông cúi đầu, ngữ khí tùy ý: “Ừm.”

“Ừm là ý gì?” Lâm Kiều nhấn mạnh chữ thứ nhất, sau đó bất đắc dĩ nắm nắm đôi tay: “Tôi thề, tôi sẽ không hố anh, thật đấy, anh trai tốt.”

“Nhưng chúng ta bây giờ còn chưa biết làm cách nào để giành chiến thắng, tôi đoán chắc anh cũng chưa biết đâu đúng không? Chúng ta trao đổi một chút tin tức, xem xem có thể tìm ra được manh mối gì hay không.”

Cô lấy ra chiếc bút lông, rồi lại rút một tờ giấy bên cạnh.

“Đầu tiên, chúng ta có thể biết được là, liên hệ giữa hai chúng ta chính là lọ thuốc kia. Nhưng chúng ta đều giấu nó ở khe ngầm. Mục đích tại sao phải làm như vậy tạm thời chưa rõ.

“Trong sáu người chúng ta, trước hết đã biết có công tước phu nhân đã bị lây bệnh.

“Tin tức mà tôi có được là phải cảnh giác với công tước. Tên y sư kia dường như còn có năng lực làm cho người khác tin tưởng, thân cận với anh ta, không biết mục đích của anh ta là gì.”

Lục Chính Đông: “Tôi nhìn thấy công tước vào hai giờ hai mươi phút đêm ngày thứ ba tới vườn hoa phía sau lâu đài cổ để gặp ai đó. Nhưng người kia rất cảnh giác, tôi không nhìn được mặt hắn.

“Người hầu ở đây chỉ nghe theo công tước, có lẽ cô ấy có nhược điểm gì đó bị công tước nắm giữ.”

Lâm Kiều ngẩng đầu, chớp chớp mắt: “Sao tin tức của anh lại nhiều như vậy? So sánh với thẻ thân phận của tôi, cái gì cũng không có...”

“Anh nói người hầu có nhược điểm ở trong tay công tước, vậy có khi nào người tới gặp mặt công tước chính là cô ấy?”

“Khó nói.”

Ngay lúc bọn họ đang phân tích, dưới lầu truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, hai người liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng bước ra khỏi phòng.

Y sư tươi cười đang đi ở phía trước, Chu Lệnh nhìn thấy hai người, duỗi tay bỏ mũ trên đầu xuống, ưu nhã cúi người chào hỏi. Sau đó khoa trương hô to: “Oh, oh my god, vị tiểu thư này thật là ưu nhã mỹ lệ, phải chăng chính là tiểu thư Porter Milo. Còn vị anh tuấn bên cạnh...”

Lâm Kiều: “......?”

Lục Chính Đông đầy mặt kháng cự, đánh gãy lời nói của anh ta: “Bỏ qua đi.”

“...Ok.” Chu Lệnh ngượng ngùng đứng thẳng lên, giả đò phủi phủi áo để che giấu tâm tình, sau đó nặng nề khụ một tiếng: “Vậy mời hai vị, dẫn đường cho lão phu.”

Mọi người:......

Thật muốn đập cho anh ta một trận, đừng ai cản tôi!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.