Editor: Hari
Lâm Kiều liếc mắt nhìn Lục Chính Đông, hừ lạnh một tiếng. Anh buộc sợi dây bóng bay vào cổ tay cô, vòng hai vòng, thắt nút lại.
Cô nâng cổ tay nhìn nhìn, ngón tay gảy sợi dây: “Thắt nút mà cũng không biết.”
Lục Chính Đông ngước mắt, nghi hoặc: “Hửm?”
“Thắt như vậy sẽ dễ bị tuột.” Ngón út của Lâm Kiều móc lấy sợi dây, lại dùng ngón cái vòng hai vòng, “Thôi vậy, vị Lục Chính Đông không có kỹ năng sống này, hiếm khi chị đây tâm tình tốt, bỏ qua cho anh.”
Staff: “......”
Bọn họ mua vé xong rất nhanh đã đến lượt chơi.
Lâm Kiều chê cười Lục Chính Đông không biết lái xe, chân dài nhồi nhét vào trong chiếc xe bé xíu, Lục Chính Đông bị cô ép sang một bên, liếc anh một cái, sau đó ngồi vào ghế bên cạnh.
Chiếc xe nhỏ để cho hai người lớn ngồi nhìn như thế nào cũng có chút chật chội, Lâm Kiều không chút ý thức cần phải ngồi cho gọn gàng, cánh tay lái xe khuỳnh ra, Lục Chính Đông chỉ có thể dựa vào lưng ghế, khuỷu tay gác trên cửa xe, bàn tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài.
Lâm Kiều lái xe rất hưng phấn, gió thổi mái tóc đen che một nửa mặt bên phải của cô, cô duỗi tay vuốt tóc, ánh mắt quét sang phía Lục Chính Đông, trong nháy mắt nảy ra một số ý tưởng.
Cô qua loa vuốt tóc ra phía sau, dùng sức vỗ vỗ Lục Chính Đông, bất mãn hướng anh gọi lớn: “Anh đang làm cái gì vậy? Đi chơi mà còn phát ngốc à?”
Lục Chính Đông không hề có chút cảm giác muốn thể nghiệm trò chơi, anh mím môi, có chút bất đắc dĩ nhìn cô: “Cô a...”
Ở đây tiếng người ồn ào, Lâm Kiều không nghe rõ anh đang nói gì, tay đánh lái, quay sang anh nói: “Anh nói cái gì? Nói to lên chút a ——”
Cô không nhìn đường, xe đã sắp đụng, Lục Chính Đông một tay điều khiển tay lái, một cánh tay khác đẩy đầu cô quay thẳng lại: “Lái cho cẩn thận.”
“Cái gì chứ.” Lâm Kiều nhướn lông mày, “Nhà quê, chơi trò này là phải đụng! Anh nhìn tôi đây!” Ánh mắt cô lướt nhìn một vòng, chăm chú nhìn một chiếc xe màu lam ở phía trước, môi đỏ hơi mím, “Hãy xem tôi đụng cái xe kia, hây.”
Lục Chính Đông lúc bước từ trên xe xuống, bước chân còn hơi phiêu phiêu.
Lâm Kiều lại túm lấy cổ tay anh, kéo anh vào bên trong: “Tôi còn muốn chơi! Một lần chưa đã ghiền, thằng nhóc kia cũng thật quá đáng, cứ nhất định phải đối đầu với tôi, làm tôi không lái xe được, rõ ràng tôi mới là tiểu bá vương trò đụng xe này.” Đôi môi đỏ như mở đập thủy lợi, bô lô ba la mãi không ngừng, thật vất vả mới dừng lại, còn hậm hực “hừ” một tiếng.
Chơi bốn năm lần Lâm Kiều mới thấy chán, cô đi ở phía trước, ngón tay móc lấy đùa nghịch sợi dây buộc bóng bay, rồi dừng lại chờ, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Chính Đông.
Lục Chính Đông cúi đầu, Lâm Kiều làm như đương nhiên giơ tay ra, nhăn lông mày.
“Buộc như này phiền muốn chết, hai quả bóng bay cứ đập vào nhau.”
Lục Chính Đông: “?”
Lâm Kiều bĩu môi, biểu tình có chút không kiên nhẫn: “Anh ngốc muốn chết, giúp tôi cầm một quả đi.” Cô liếc mắt nhìn anh, đưa cổ tay về phía trước: “Cởi ra cho tôi.”
Lục Chính Đông thở dài một hơi.
Anh quét mắt nhìn cô, từ hàng lông mày xuống đến mũi, lại lướt qua đôi môi đỏ kiều diễm ướt át, mắt bên trái của cô viết “yêu mới”, mắt bên phải viết “ghét cũ“. Kết hợp lại thành đạo lý sống mà cô nàng cho là đương nhiên.
Chuyện này anh cũng đã sớm đoán được.
Nhưng lúc trước Lâm Kiều sợ Lục Chính Đông buộc không chắc, nên sau khi anh buộc xong chính cô lại buộc thêm một nút. Lục Chính Đông tháo mãi, cổ tay Lâm Kiều đã bị dây siết đỏ lên, hơi sưng. Anh thử nới lỏng dây, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt cô: “Thắt nút rồi.”
“Hửm? Thắt nút rồi à?” Lâm Kiều không thèm để ý cúi đầu, ngón tay gảy gảy: “Vậy cắt ra đi.”
Lục Chính Đông mượn staff chiếc bấm cắt móng tay, ngón tay móc lấy sợi dây bóng bay, cầm bấm chuẩn bị cắt, anh lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lâm Kiều.
Trên mặt cô biểu tình đạm mạc, dường như rất là nhàm chán, tầm mắt xuyên qua anh nhìn về phía vườn hoa bên cạnh. Không chút để ý.
“Cô tự cắt đi.”
Anh đột nhiên lạnh mặt, cầm bấm móng tay nhét vào trong tay cô.
Lâm Kiều bị động tác thô bạo của anh làm giật mình hồi phục lại tinh thần, trong tay đã nhiều thêm một chiếc bấm móng tay nhỏ màu bạc.
Cô chớp chớp mắt thăm dò nhìn biểu tình trên mặt Lục Chính Đông, móng tay sơn đỏ chọc chọc cổ áo anh. Cô cong mắt, cười tủm tỉm: “Lại nổi cơn gì vậy?“. Chắc là do cô đang tâm tình tốt, cô cong ngón tay cầm lấy chiếc bấm, một bên tay kia thì móc lấy sợi dây, cắt đứt, sau đó thở dài, “Tự cắt thì tự cắt.”
Ngữ điệu kéo dài, thanh âm tràn ngập đáng tiếc, giống như việc được cởi dây cho cô là một việc vinh hạnh hiếm có đến thế nào.
Bóng bay sau khi đã cắt dây được cô cầm trong tay, cô duỗi tay giơ giơ lên, nhìn về phía Lục Chính Đông: “Vốn muốn cho anh.” Ngón cái của cô vuốt ve sợi dây, sau đó, nắm tay mở ra.
“Nhưng thôi bỏ đi.”
Cô nhún nhún vai. Quả bóng bay không còn bị kìm giữ, lập tức bay lên trời, đầu Lâm Kiều cũng không ngẩng lên, cong mắt hướng Lục Chính Đông cười, rồi bước về phía trước.
Tay phải cô chọc chọc má, lông mày hơi nhướn lên: “Chơi xe laser trước hay chơi quả cầu ma thuật trước đây ta...”
Cô không ngẩng đầu, cũng không quay đầu lại, nên không thấy được, Lục Chính Đông vẫn đứng tại chỗ.
Anh ngẩng đầu nhìn trời.
Quả bóng bay kia chầm chậm bay lên, không hề hay biết người con gái một giây trước vừa mới vui mừng hớn hở mua nó, một giây sau đã không hề lưu tình mà vứt bỏ nó.
Mà nguyên nhân đơn giản là bởi vì phiền toái.
*
Buổi tối, mọi người tụ tập ở dưới vòng quay khổng lồ.
Nơi này giống như đã trở thành tiêu chí cho các cuộc hẹn hò của các cặp đôi, ví dụ như, khi vòng quay quay đến điểm cao nhất thì ước một nguyện vọng.
Lục Chính Đông và Lâm Kiều là cặp đôi lên sau cùng.
Huênh hoang từ sáng đến tối, Lâm Kiều đã mệt không chịu nổi. Bàn chân cô vừa sưng vừa đau, mỗi bước chân cảm giác như đang chịu hình, sau khi bước vào trong buồng, cô lập tức ngồi xuống, đấm đấm bắp chân mình.
Lục Chính Đông ngồi xuống đối diện cô.
Sau khi Lâm Kiều đấm chân xong, ngẩng đầu nhíu mi. Ngón tay cô chỉ hướng một chiếc ghế khác, làm như đương nhiên mà nói: “Anh chắn tầm mắt của tôi rồi, anh ngồi sang bên kia đi.”
Lục Chính Đông cùng cô chạy một ngày, hiện tại cũng có chút mệt. Anh liếc mắt nhìn cô, sau đó cúi đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lời của Lâm Kiều giống như gió thoảng bên tai, Lục Chính Đông một chữ cũng lười để ý.
Lâm Kiều nghiến răng nghiến lợi, sau đó tự nhích mông dịch sang bên kia, “xí” một tiếng.
Nơi này vốn thích hợp cho những cặp đôi dựa sát vào nhau ngọt ngào âu yếm, hai người này lại ai cũng không thèm để ý đến ai.
Tổ chương trình sớm đã đoán trước được, trước khi chơi đã dặn bọn họ khi vòng quay sắp lên đến điểm cao nhất thì lấy phong thư mà tổ chương trình đã chuẩn bị trước đặt ở trong khe cửa lấy ra.
Lâm Kiều chống khuỷu tay lên đùi, ngón tay gõ gõ má, buồn chán ngắm phong cảnh.
Đường phố phía dưới thu nhỏ lại, đầu ngón tay Lâm Kiều hơi hơi động, sau đó ngước mắt, hơi nhếch khóe miệng.
“Anh xem.”
Cô nâng mí mắt, trong mắt ánh lên thân ảnh lười nhác của Lục Chính Đông, cô duỗi tay nghịch nghịch lọn tóc, giữa đầu ngón tay và lọn tóc có một mạt huyễn sắc sáng lên.
Giây tiếp theo, pháo hoa nở rộ trên bầu trời, trong tiếng ồn ào huyên náo, đủ màu sắc bừng lên phía sau lưng cô.
Không biết từ khi nào cô đã lấy ra phong thư, miệng phong thư dùng nến đỏ dính lại, cô dùng ngón tay cạy ra, vật trong phong thư cũng thuận thế rơi xuống dưới nền.
Bọn họ đều sửng sốt.