Editor: Hari
Anh chớp mắt, đôi mắt u tối, môi mỏng khẽ mấp máy.
Mỗi một giây chờ đợi dường như bị kéo dài ra, giống như dao cùn cắt thịt, tuy rằng không đau, nhưng loại cảm giác ấy vẫn thật gian nan.
Lâm Kiều không thấy anh trả lời, cô xoay người lại, đôi tay mềm mại đột nhiên che hai mắt của anh lại.
Trên mặt mang theo một tia thẹn thùng, đôi môi đỏ màu anh đào chậm rãi tiến lại gần mặt anh, cả người cô quỳ trên sô pha, từ trên cao nhìn xuống Lục Chính Đông, bá đạo nói: “Không cho anh xem nữa.”
Khóe môi Lục Chính Đông gợi lên một nụ cười nhẹ, anh không nhanh không chậm hỏi: “Vậy anh xem gì bây giờ?”
Tuy rằng hai mắt anh đã bị cô che, nhưng trên mặt lại tràn ngập ý cười, giống như xuyên qua tầng tầng bóng tối, chiếu thẳng vào đôi mắt Lâm Kiều.
Cô giống như bị anh nhìn thấy rõ nội tâm e lệ, bực bội cắn cắn cằm anh, râu mới chớm mọc như lông tơ trẻ con cọ qua gương mặt cô, Lâm Kiều phất phất tay, ngứa ngứa, nhưng cũng không đau.
Cô chậm rãi mở từng ngón tay, Lục Chính Đông qua khe hở nhìn thấy cặp môi đỏ căng mọng của cô, cô có chút tò mò sờ sờ: “Đàn ông các anh có phải rất dễ mọc râu không?”
Loại cảm giác này ngứa ngứa, nhưng lại rất thoải mái. Yết hầu trượt trượt, anh nhắm mắt lại, rồi lại chậm rãi mở ra, hồi tưởng lại câu hỏi vừa rồi của cô, nhẹ trả lời: “...... Ừm.”
A. Người đàn ông này.
Lâm Kiều tránh thoát bàn tay không biết từ khi nào đã cầm lấy tay cô của anh, hơi dùng sức đánh vào tay anh: “Lúc này mà anh còn lơ đãng?”
Đáy mắt anh hiện lên một tia ủy khuất, sói trắng từ trước đến nay luôn thô bạo tham lam vậy mà cũng có lúc làm nũng: “Tại em đấy.”
Lâm Kiều nhận mệnh.
Anh chắc chắn là cố ý, Lâm Kiều bá đạo nắm lấy cằm anh, bắt anh ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn kỹ một phen.
Lang Vương mưu toan giãy giụa.
Lâm Kiều hung ác híp híp mắt, uy hiếp nói: “Đừng lộn xộn.”
Tầm mắt cô rời từ mi mắt anh xuống tới sống mũi, lại tiếp tục nhìn xuống, còn để lại bình luận: “Thì ra mũi của anh là kiểu bướu lạc đà.”
Lục Chính Đông sờ sờ mũi.
Lâm Kiều phủi tay anh ra, lại tiến gần hơn chút, sợi tóc vén phía sau tai nghịch ngợm tuột ra, quệt qua mặt anh.
Lâm Kiều hoàn toàn không chú ý đến, ngón trỏ chậm rãi lướt từ trán anh qua sống mũi: “Ở đây của anh...... ở trên sống mũi, có chỗ nhô lên.”
Cô không biết tại sao, lại nhớ tới có một nữ minh tinh, cũng là kiểu mũi bướu lạc đà, người đẹp như hoa, nhưng mà tính cách thì, nhạt nhẽo như nước.
Cô nhìn kỹ lại, cảm thấy mũi bướu lạc đà có lẽ có gen di truyền, Lục Chính Đông cũng vậy, nhìn qua nghĩ rằng dễ nói chuyện, nói năng nhẹ nhàng, nhưng trong mắt đều là lạnh nhạt.
Lục Chính Đông đương nhiên không đồng ý, anh ủy khuất phản bác: “Nội tâm anh rõ ràng là nhiệt tình như lửa.”
Lâm Kiều “xùy” một tiếng, ngón tay trượt đến bờ môi của anh, nói: “Còn không phải là trong ngoài không đồng nhất sao...... Như vậy không tốt lắm.” Tay cô vẽ hình đôi môi anh, chậm rãi nói, “Anh biết có câu nói là, người môi mỏng là bạc tình nhất...... Anh tự nhìn anh đi, chỗ nào cũng đang ám chỉ con người anh lãnh khốc vô tình?”
Lục Chính Đông bị cô sờ chỗ này, chọc chỗ nọ đến muốn rục rịch, anh bắt lấy bàn tay không ngừng lộn xộn của cô, một tay giữ chặt lấy gáy cô, kéo cô lại gần, sau đó tiến đến gần tai cô, khàn giọng nói: “Anh chắc chắn đối với em nhiệt tình như lửa......” Giọng nói khàn khàn mê hoặc, còn có một tia ủy khuất, “Không tin em sờ thử đi.”
Lâm Kiều đầu tiên vẫn mê mang, sau đó mới trừng lớn mắt: “Anh!”
Cô lại bắt đầu một vạn câu hỏi vì sao: “Đàn ông các anh đều......” Tầm mắt của cô không tự giác mà hướng xuống dưới, lại giống như mèo nhỏ đang ăn vụng thì bị bắt tại trận, lại nhanh chóng đảo mắt đi chỗ khác. Đáy mắt thậm chí còn chứa một tia thương tiếc, lời nói ra cũng ấp a ấp úng, “Đều, đều như vậy sao?”
“Đều?” Lục Chính Đông nguy hiểm nheo nheo mắt.
Lâm Kiều lại nhanh chóng ngậm miệng lại.
“Em xem trên mạng nói.” Cô thề.
“Làm nữ minh tinh nổi tiếng cố gắng kiếm chút thời gian ít ỏi đến đáng thương để lên mạng chính là để xem cái này?”
“Anh!” Cô trừng lớn hai mắt, đấm đấm ngực anh, “Anh đừng có đổ oan cho người vô tội! Em cảm thấy, em cảm thấy.” Cô thanh thanh giọng nói, “Em cảm thấy anh thế này có khi nào là có bệnh gì không?”
Anh lười biếng nâng mí mắt, đáy mắt tràn đầy suy ngẫm: “Em thử xem chẳng phải sẽ biết sao?”
Lâm Kiều phẫn hận bịt miệng anh lại: “Anh còn... còn như vậy nữa! Thì em, em sẽ!”
Lục Chính Đông rũ mắt, giả vờ ngu ngơ: “Như vậy là như thế nào?”
Lâm Kiều hít sâu một hơi ——
“Em sẽ cắt phăng nó đi!!!”
Lục Chính Đông ngả ngớn mở miệng, bình tĩnh phun ra hai chữ: “Chiu mi.”
Lâm Kiều:......
Cô lúc này thật muốn đem cái người phát minh ra hai chữ này ấn vào bồn cầu cho không ngóc đầu dậy được nữa!!!
Đêm hôm đó.
Trên một diễn đàn nào đó, có một topic ngang trời xuất thế.
Chủ lầu chỉ để lại mấy câu nói không rõ ràng rồi lặng yên biết mất.
【Tôi...... cái kia, bạn trai, là, anh ấy cái kia, vừa thấy tôi là thế kia.】
【Thực sự là tôi chưa làm gì cả, chỉ thỉnh thoảng kéo kéo tay, thì, anh ấy cái kia, kéo tay cũng có thể thế kia, tôi thật sự không thể hiểu được, sao lại như thế kia a?】
【Cái kia của anh ấy có phải có bệnh gì không??? 】
Comment phía dưới:
【1L: LZ (chủ lầu) rốt cuộc đang nói cái gì? Đọc nửa ngày cũng không hiểu. 】
【2L: Vừa thấy bạn là cứng hả? 】
【3L: LZ cứng hả. 】
【4L: Quá bình thường. Đàn ông đúng là cạn lời. 】
【5L: Lầu trên có chuyện cũ sao? 】
【6L: = = tôi và chồng tôi chỉ mới qua đường thôi đã có thể cứng rồi, tôi thấy nhiều thành quen rồi. 】
【7L: Ha ha, người yêu tôi xem phim ma còn có thể cứng, thật không hiểu bọn họ trong đầu đang nghĩ cái gì nữa? 】
【12L: Đội nồi rồi, trước đây tôi có hỏi người yêu tôi về vấn đề này, hắn nói hắn thật sự không nghĩ gì cả, chỉ cứng chơi chơi thôi......】
【56L: Vừa nhìn là biết đang thời kỳ cuồng nhiệt, tuổi trẻ thật tốt. 】
......
Trở lại thảo nguyên mấy ngày nay, cuộc sống của Lâm Kiều trôi qua rất có tư có vị.
Cha mẹ A Vân từ trong thành phố đã trở lại, bởi vì bệnh tình của a bà đã tốt hơn nhiều, trên mặt hai người khó được lộ ra chút tươi cười.
Bọn họ là người sinh trưởng trên thảo nguyên, cực kỳ nhiệt tình hiếu khách, mới vừa nhìn thấy bọn họ, liền mang váng sữa và rượu sữa ngựa quý giá trong nhà ra mời.
Lâm Kiều không thích uống rượu, chỉ nhấp một ngụm nhỏ.
Rượu vừa vào miệng, một mùi sữa ngọt thuần hậu quấn quanh đầu lưỡi, vừa hơi cay cay, lại cũng ngọt ngọt.
Cho dù Lâm Kiều không thích rượu, cũng cảm thấy uống rất ngon.
Cô đẩy chén rượu mới uống được một nửa về phía Lục Chính Đông, nhẹ liếc mắt nhìn anh, ý tứ kia là nói, rượu ngon đừng lãng phí.
Thùng rác Lục Chính Đông không một câu oán hận nhận lấy.
A Vân ngồi ở bên cạnh, ôm cừu con, trong mắt tràn ngập không nỡ: “Thật không muốn hai người rời đi.”
Lâm Kiều cũng luyến tiếc nơi thảo nguyên xinh đẹp này. Cô hít sâu một ngụm không khí trong lành nơi đây, đôi tay chống ở phía sau, hơi ngửa đầu cảm thán nói: “Thật không muốn rời khỏi nơi đây.”
Bọn họ tuần sau phải lên đường, điểm đến mới là một cửa hàng thú cưng quy mô vừa trong thành phố.
Hôm nay là ngày cuối cùng ở đây, Lâm Kiều ôm cừu con không chịu buông tay, cô gian nan chống đỡ mí mắt như muốn sụp xuống, ngồi với A Vân chơi oẳn tù tì.
A Vân không biết có phải buồn ngủ hay không, đầu óc đã bắt đầu không được tỉnh táo, đầu giống gà con mổ thóc gật gù không ngừng, cuối cùng, gục xuống rồi không ngẩng lên lại nữa.
Lâm Kiều chống đỡ một chút tinh thần cuối cùng trở về phòng lấy chăn đắp cho A Vân, sau đó, cô lại không thấy buồn ngủ nữa.
Lục Chính Đông dựa vào bức tường bên cạnh cô, nhắm mắt, Lâm Kiều không chắc chắn anh có phải đang ngủ hay không, nhỏ giọng gọi tên anh.
Lục Chính Đông nhắm mắt, nhẹ “ừm” một tiếng.
Lâm Kiều tiến lại gần anh: “Anh muốn ngủ à? Về phòng ngủ đi.”
Lục Chính Đông hơi mở mắt: “Không có.”
Lâm Kiều nhỏ giọng nói thầm: “Em thấy anh đã buồn ngủ lắm rồi......” Cô hơi nâng cao giọng, “Không sao, không sao, anh mau đi ngủ đi, một mình em cũng được.”
Lục Chính Đông bị cô lải nhải cũng tỉnh táo hơn một chút, trong mắt nhàn nhạt ý cười: “Em đó.”
“Em làm sao?” Lâm Kiều cũng bị chính mình chọc cười, đôi mắt hẹp dài quyến rũ tràn ngập ý cười, “Em chính là tiểu khả ái, tiểu bảo bối của anh, anh không được cười nhạo em.”
“Anh đâu có.” Anh giơ tay, nhẹ nhéo nhéo mũi Lâm Kiều.
Lâm Kiều nhăn mặt: “Đừng có nhéo mũi em, càng nhéo càng to, nhìn xấu muốn chết.”
“Hửm?” Lục Chính Đông chưa từng nghe thấy cách nói như vậy bao giờ, “Không phải càng nhéo càng nhỏ sao?”
“Đó là thuế IQ (thuế IQ: đầu óc thiếu phán đoán khi mua sắm, ý là tốn tiền mua mà ko dùng được, ở đây chắc chỉ LK miệng nhanh hơn não).” Lâm Kiều bất mãn nói thầm, “Mà sao anh có thể trả lời như vậy, anh phải nói, bảo bối em dù như thế nào anh cũng thích.”
“Được.”
Lâm Kiều lại nói: “Bây giờ anh học được những kiến thức mới không thể chỉ nói được.” Cô còn cố ý thanh thanh giọng nói, “Các bạn nhỏ, lúc này phải nói gì với cô giáo nhỉ?”
Lục Chính Đông lập tức hiểu ý, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn cô giáo.”
Lâm Kiều cười phì ra tiếng, nhéo hai má anh: “Ngoan quá.”
“Bởi vì đó là em.”
Anh cười nhẹ, đôi mắt không chớp nhìn cô, giống như muốn nhìn thẳng vào trái tim cô.
Anh ấy lại dùng mỹ nam kế...... Lâm Kiều yên lặng che ngực, quở mắng: “Nhắm mắt.”
Lục Chính Đông ngoan ngoãn nhắm mắt.
Chỉ là, lông mi hơi động, môi mỏng bất mãn chu lên.
Anh......
Lâm Kiều không chớp mắt nhìn chằm chằm từng động tác nhỏ của anh, tư thế này của anh thật đáng yêu, người đàn ông từ trước đến nay luôn lạnh nhạt giờ lại làm nũng với mình, có ai mà chống cự được chứ......
Phạm quy rồi. Cô khắc chế giọng nói muốn lộ ra sự vui vẻ của mình, giả giọng như không hề quan tâm, tầm mắt lại chăm chú nhìn anh: “Em lấy camera tới quay nhé.”
Trên mặt Lục Chính Đông tràn đầy ủy khuất, anh hít hít mũi, lông mi chậm rãi vén lên, lộ ra hai tròng mắt long lanh nước.
Quá đáng lắm rồi......
Anh ấy cố ý.
Nhưng cô bị anh cảm động.
Ô ô ô, Lâm Kiều thật hận bản thân không có cốt khí, trơ mắt nhìn chính mình bị mê hoặc, dường như không chống cự được ngẩng đầu, chậm rãi tới gần, gần thêm chút nữa......
Một giây cuối cùng, lý trí rốt cuộc được tìm về.
Trái tim đang đập rất nhanh, phanh phanh phanh phanh, thanh âm rất lớn, vang dội, dường như anh cũng nghe được.
Lâm Kiều ngơ ngẩn nhìn anh gần trong gang tấc, dừng lại toàn bộ động tác.
Bởi vì,
Giây tiếp theo.
Anh mạnh mẽ hôn lên môi cô.