Editor: Hari
Nội dung tập tiếp theo chủ yếu tập trung vào các cặp đôi, nghề nghiệp mà mỗi người chọn cũng không giống nhau, cho nên tổ chương trình cũng không cố sắp xếp cho mọi người ở cùng một chỗ, cuối cùng nơi ở của ba cặp đôi cách nhau cũng có chút xa.
Nơi bay đến là Hồi Hột, nghề nghiệp mà những người khác chọn dù ở đâu cũng tương đối dễ làm, chỉ có Lâm Kiều chọn nghề chăn dê —— đây cũng là nguyên nhân mà tổ chương trình sắp xếp quay ở đây.
Trừ việc phải ở cùng với Lục Chính Đông, còn lại Lâm Kiều rất hưởng thụ chuyến du lịch này.
Kỳ Kỳ thì làm ở một tiệm quần áo ở khu vực ven thành phố, Chu Lệnh thì bày sạp ở trước cửa tiệm —— đúng vậy, anh ta làm nghề bán hàng rong.
Hứa Thuận Kỳ với Tôn Đồng Trân đều làm ở cùng một con phố, một người làm ở tiệm cafe, một người làm ở tiệm bán đàn.
Tạm biệt nhau xong, mỗi người bước lên con đường của riêng mình.
Lâm Kiều đã nghỉ ngơi một tuần, ngay cả việc phải dậy sớm ra sân bay cũng không hề bực tức.
Nhưng Lục Chính Đông vừa ngồi vào xe là nhắm mắt, bộ dáng hết sức mệt mỏi. Lâm Kiều đành phải quay đầu chống cằm ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, xe càng đi phong cảnh càng hoang sơ, hai bên dãy núi sâu hun hút, sương mù lượn lờ, cô đứng trước cảnh thiên nhiên hùng vĩ này cảm thấy thật thoải mái.
Dãy núi chầm chậm được thay thế bởi một mảng lớn lều Mông Cổ, đi thêm mười mấy phút, đã tới điểm đến.
A Vân lau lau nước trên tay lên vạt áo, cười khanh khách ra đón khách. Cô bé mặc trang phục Mông Cổ cách tân, trên tóc cài một bông hoa nhỏ màu vàng, eo thắt đai lưng hai màu đỏ vàng.
Lâm Kiều được sắp xếp vào ở nhà của A Vân.
Cô và Lục Chính Đông đầu tiên về phòng ngủ sắp xếp lại quần áo, đồ dùng. Xong xuôi đã là 8 giờ tối.
“Không khí nơi này thật tốt.” Cô nhìn không trung, nhịn không được cảm thán.
A Vân buộc hai bím tóc, đáng yêu ló đầu ra hỏi: “Mọi người đã đói chưa? Em làm chút đồ ăn nhé.”
Cô bé đơn giản xào vài món, có chút ngại ngùng nói: “Hôm nay muộn quá, không có thời gian chuẩn bị, hơi sơ sài một chút ha ha.”
Lâm Kiều thấy cả nhà này chỉ có một mình cô bé bận bịu qua lại, nhịn không được có chút tò mò nói: “Những người khác đâu?”
A Vân nói: “Ba mẹ vào thành phố chăm sóc bà rồi, anh trai thì đi khắp nơi, hiện tại trong nhà chỉ có một mình em.”
“Vậy à.”
“Vâng.” Cô bé thẹn thùng cười cười.
Lâm Kiều đã lâu không ăn cơm nhà, món súp lơ xanh trộn này là món hồi nhỏ ba thường làm cho cô ăn, sau khi ăn no, trong lòng cô sinh ra một loại cảm giác thân thiết với A Vân.
A Vân kể cho bọn họ nghe cuộc sống ở nơi này, còn mời bọn họ uống thử rượu Mông Cổ. Rượu quá ba tuần, ai ai mặt cũng đỏ bừng, A Vân ôm một con thỏ nhỏ màu trắng từ trong phòng ra cho Lâm Kiều xem, giới thiệu, trong nhà còn có hai con chó, một con chó con, một con chó to, đều là chó bản địa, biết giúp chủ chăn thả gia súc.
Lâm Kiều rất thích những loài động vật lông xù xù như thế này, đáng tiếc thảo nguyên không có mèo. Nhưng nhìn mặt cỏ xanh bạt ngàn này, bầu trời sâu thẳm, vừa ngẩng đầu lên là có thể thấy đầy trời sao lấp lánh, cô thoải mái cảm thán một câu: “Đây mới là cuộc sống a.”
A Vân nằm trên cỏ, trên mặt ửng hồng, chống người, có chút say nói với Lâm Kiều: “Chị.”
“Sao thế?”
Biểu tình của cô bé có chút si mê, cười ha hả tiến gần đến bên tai Lâm Kiều, nói đứt quãng: “Chị thật xinh đẹp.”
Lâm Kiều không khỏi bật cười, cô giơ tay chạm vào mặt A Vân, bật cười: “Em say rồi?”
“Em không say!” A Vân khịt mũi lầm bầm, “Anh kia cũng đẹp…… Nhưng không đẹp bằng chị.”
Cô bé thật đáng yêu. Lâm Kiều cười ra nước mắt, xoay người lại đắc ý hướng Lục Chính Đông giơ lên ngón út: “Say rượu nói lời thật lòng a.”
Cô nói: “A Vân, em đúng là có mắt nhìn.”
A Vân dùng sức “Ừm!” một tiếng, lại nói: “Nhưng, hai anh chị nhìn rất xứng đôi.”
Lâm Kiều: “……”
Lục Chính Đông cười khẽ một tiếng: “A Vân, em thật có mắt nhìn.”
Lâm Kiều:...Vô vị.