Về đến nhà, Minh ôm một bụng tức giận liền tìm một nơi giải toả, cậu nhóc liền gọi một dãy số quen thuộc: dãy số của Long – người bạn học cùng trường trước kia, hai cậu vẫn hay liên lạc với nhau. Tuy nhiên, đây lại là cuộc gọi đầu tiên từ khi Minh chuyển trường. Tiếng “tút.. tút..” vang lên đều đều, sau đó, một cậu bé bắt máy:“A lô...”Giọng nói này có vẻ như đang ngái ngủ, nghe thấy bạn nghe máy, Minh vui vẻ hẳn lên:“Long, tớ đây! Cậu lại ngủ trong lớp nữa à.”Không phải là câu hỏi mà là câu trần thuật, Minh tất nhiên hiểu rõ cậu bạn mình, trong giờ học không ngủ gật thì cũng sẽ ăn vặt hoặc nói chuyện riêng, nói chung không phải là thói quen tốt đẹp gì cả! Thế nhưng cậu ta nói chuyện lại rất có duyên, không nhàm chán, thỉnh thoảng còn đưa ra vài lời tâng bốc đúng lúc nên ai cũng thích nói chuyện cùng Long. Tất nhiên là Minh cũng không nằm ngoài số đó.Thế mới biết bạn Minh bé nhỏ vẫn ưa nịnh lắm...“A! Minh à? Có chuyện gì không?”Ý là không có chuyện gì thì đừng có gọi cho bổn thiếu gia, ông đây bận lắm!Minh vội vàng tìm một chỗ giải toả nên cũng không chú ý đến hàm ý trong lời nói của Long, à mà kể cả cậu có chú ý đi nữa thì cũng chẳng thể nhận ra rằng cậu không được chào đón cho lắm. Quá ngây thơ không biết là tốt hay xấu đây...“Hôm nay tớ chuyển đến trường mới, không vui tẹo nào cả...”Oa! Có chuyện để tám rồi! Ánh mắt Long sáng quắc như đèn pha. Có lẽ dưa lê là một loại trái cây giàu dinh dưỡng nên ai ai cũng muốn buôn bán, không ngoại trừ trẻ con!“Không vui chỗ nào? Cậu nói chi tiết một chút đi mà! Cậu có biết là tớ và các bạn nhớ cậu lắm không hả?”Để săn được tin nóng mà Long không ngại khua môi múa mép bịa chuyện mọi người trong lớp nhớ Minh ra sao: ví dụ như vì nhớ Minh nên cậu A “lỡ tay” làm đổ mực lên váy của bạn B, vì nhớ Minh mà bạn C “vô tình” đi vào nhà vệ sinh nữ, hoặc là việc Long “ngủ quên trong lớp” cũng là vì nhớ Minh!Minh nghe xong nước mắt hai hàng, nước mũi chứa chan, trên mặt bốn dòng nước thẳng tắp tạo thành một biểu cảm... rất nghệ thuật. Sau đó cậu kể một mạch những gì cậu gặp phải ngày hôm nay, những việc nào khiến cậu thấy cực kì tức giận. Thế nhưng, điều làm cho cậu không thể chấp nhận được nhất là việc gặp phải Khánh!“Cậu nghĩ mà xem, tại ‘nó’ mà tớ phải nhảy cóc, tớ lại còn phải xin lỗi ‘nó’, cũng vì ‘nó’ mà tớ phải đứng nghiêm, đã thế ‘nó’ còn đẩy ngã tớ rồi chê tớ yếu! Không thể không tức!”Long tò mò:“Lúc nó chê cậu yếu thì cậu trả lời thế nào?”Hỏi đúng đoạn cậu tự hào nhất, Long đúng là người bạn tốt để tâm sự mà! Minh hất cao cằm, giọng cao hơn hai, ba phần:“Cậu không biết đâu! Lúc trước mẹ tớ cũng từng hỏi bố tới câu hỏi đó, may mà tớ nhớ rõ nên đã trả lời giống bố như đúc. Thế là ‘nó’ im luôn!”“Oa! Cậu giỏi quá! Cậu nói câu nào vậy?”“Tớ bảo là: tớ không yếu, cả ngày cũng được luôn! Thế là cậu ấy không nói được gì luôn!”“Ồ!” Nó giỏi ở đâu vậy nhỉ?Long khá thắc mắc rằng không biết câu đó có chỗ nào cao siêu mà lại có thể làm cho cô bạn kia hết đường chối cãi, nhưng mà lời người lớn nói chắc chắn là không sai đâu nhỉ?Vài chục phút sau, khi “cháo” đã được ninh rất nhiều lần, hai cậu mới cúp máy. Minh rất nhẹ nhõm khi có người tâm sự, còn Long thì cực kì thoải mãn lòng hóng chuyện của mình...