Ánh mắt kinh ngạc tôi nhìn anh ta:
“Anh không biết tôi sao? “
Anh ta lãnh đạm nhìn tôi một cái, sau đó xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng anh ta rời đi, trong lòng tôi tràn ngập sự khó hiểu, vội vàng gọi điện cho Cố chủ tịch.
Người đó nhận được điện thoại của tôi rất kinh ngạc nói:
“Thanh Vãn, không ngờ con còn liên lạc với bố... “
Đối với chuyện tôi còn sống, Cố chủ tịch chẳng có gì kinh ngạc, dù sao trước khi tôi trở về Ngô Thành, Sở Hành đã công bố tin tức của tôi, Cố gia là đại gia tộc đối với những chuyện này rất nhạy cảm.
Huống chi, Thời gia còn không thực sự đến tay bọn họ.
“Con vừa mới gặp Cố Nam Thành. “ Tôi nói.
Ông hỏi trong sự ngạc nhiên:
“Các con đã gặp nhau? “
Tôi bối rối nói:
“Vâng, anh ấy không nhận ra con. “
Cố chủ tịch suy nghĩ một chút mới giải thích:
“Sau khi nó trở về từ đám tang của con đã ở trong bệnh viện một thời gian, sau đó có người nhắc tới cái tên Thời Thanh Vãn trước mặt nó, nó sẽ nghi hoặc hỏi là ai, bọn ta nhận thấy có gì đó không ổn liền dẫn nó đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói tình trạng hiện tại của Nam Thành là mất trí nhớ chọn loc. “
Vì vậy, quên một mình tôi, phải không?
Ba năm trước, tôi nhận nhầm người vốn là một trò đùa.
Giờ đến Cố Nam Thành đã quên tôi...
Tôi chỉ đơn giản là một trò đùa.
Có quan tâm không?!
Không quan tâm, tôi thực sự không quan tâm.
Nhưng đáy lòng lại mơ hồ có sự mất mát.
“Vâng, con biết rồi. “
Tôi đang chuẩn bị cúp máy, chủ tịch Cố vội vàng nói:
“Chúng nó chưa kết hôn. “
Tôi vô thức hỏi: “Cái gì? “
Ông sốt ruột nói:
“Nam Thành và Ôn Tuyết Nhi chưa kết hôn. “
Họ có kết hôn hay không chẳng liên quan nhiều gì đến tôi.
“Vâng, con muốn hỏi thăm tin tức một người. “
Chủ tịch Cổ hỏi: “Ừm, con muốn hỏi ai? “
“Cố Lan Chi ở đâu? “
“Tung tích của Lan Chi bố không rõ lắm, bởi vì nó chưa bao giờ liên lạc với bố. “
Cố chủ tịch giọng buồn bã, đột nhiên tò mò hỏi:
“Tại sao con lại hỏi thăm tung tích của Lan Chi? “
Tôi đột nhiên nhớ tới Cố Nam Thành ở thị trấn nhỏ Nam Kinh nói với tôi, tính tình Cố Lan Chi lãnh đạm, trong lòng chướng mắt Cố gia, dần cắt đứt liên lạc với Cố chủ tịch.
Nghe vậy trong lòng tôi có chút chán nản, bởi vì Sở Hành chỉ tra được Cố Lan Chi vẫn ở Ngô thành, cụ thể tung tích vẫn chưa tra được.
Tôi rơi vào bất lực, Cố chủ tịch gọi tôi qua điện thoại, hoang mang hỏi:
“Con tìm Lan Chi là... “
Tôi ngắt lời ông nói qua loa:
“Mẹ con khi còn sống thích đàn piano, trước đây con nghe qua buổi hòa nhạc của Cố Lan Chi, sức truyền cảm rất lớn, con muốn mời anh ấy tham gia ngày giỗ kỷ niệm 9 năm ngày mất của mẹ con.
Lý do này rất giả, nhưng Cố chủ tịch thấy tôi không muốn nói cũng không truy vấn nữa, mà nói cho tôi biết tung tích của Cố Lan Chi.
Ông nói: “Nam Thành chắc chắn biết tin tức của anh trai mình. “
“Vậy Cố chủ tịch có thể giúp con hỏi được không? “
Tôi hỏi rất dứt khoát, ông khó xử từ chối tôi nói:
“Chuyện của Lan Chi bố chưa từng để ý, cho nên... Thanh Vãn, con tự mình tìm Nam Thành hỏi tung tích của Lan Chi đi. “
Cố chủ tịch lão già gian xảo, tôi hiểu suy nghĩ của ông, ông trực tiếp bảo tôi đi tìm Cố Nam Thành là muốn tạo cơ hội cho chúng tôi.
Phải, trong lòng ông vẫn là hi vọng chúng tôi ở bên nhau.
Bởi vì Thời gia đến giờ vẫn còn trong tay tôi.
Nhưng vấn đề là hiện tại Cố Nam Thành cũng không nhận ra tôi, tôi tùy tiện đi tìm anh ta, anh ta chắc chắn sẽ không nói cho tôi biết tung tích của Cố Lan Chi.
Tôi nhờ Cố chủ tịch giúp tôi việc này, nhưng ông ta lại trực tiếp cúp điện thoại của tôi, chỉ chốc lát sau đã gửi địa chỉ hiện tại của Cố Nam Thành cho tôi, tôi ấn vào thẳng tay xoá luôn tin nhắn này.
Tôi có thể nghĩ cách khác đi tìm Cố Lan Chi, tôi tuyệt đối không thể dây dưa với Cố Nam Thành nữa, bởi vì ngay từ đầu tôi và anh ta đều là một sai lầm, huống chi bây giờ anh ta đã quên tôi.
.....
Khi tôi kéo vali về nhà, mọi thứ ở đây không thay đổi, ga trải giường vẫn là màu trắng tôi thay vào đêm đó.
Tôi đặt vali xuống, lấy mấy lọ bên trong để lên bàn, nhìn những loại thuốc này trong lòng cảm thấy rất áp lực.
Nhưng bây giờ đối với tôi, thời gian là tài sản lớn nhất.
Sở Hàng đã dành rất nhiều tiền để thuê đội ngũ y tế tốt nhất trên thế giới nghiên cứu tình trạng của tôi, họ đang đẩy mạnh nghiên cứu và phát triển các loại thuốc mới để điều trị ung thư cho tôi.
Bây giờ nếu tôi có thể chống đỡ được một hai năm, nói không chừng sau này còn có tiến triển tốt.
Có thể là chết một lần, trong lòng nhìn nhận thoáng hơn, đối với sinh tử cũng không để ý như vậy nữa, ngược lại là tình cảm này của tôi...
Dường như đã trở thành chấp niệm lớn nhất trong cuộc đời tôi.
Tôi không thể chấp nhận thực tế là tôi yêu nhầm người.
Càng không chấp nhận được chuyện anh ta biết rõ tôi nhận nhầm người lại không nói cho tôi, như trời quang mây tạnh từ từ rời đi...
Chín năm qua tôi cẩn thận giữ gìn ký ức duy nhất của hai người chúng tôi, trong thế giới của tôi sóng lòng trào dâng, ngổn ngang nháo loạn.
Nhưng anh ta lại vững như kiềng ba chân trong thế giới của anh ta.
Có vẻ như tình yêu mà tôi đã dành cả cuộc đời mình theo đuổi chỉ là một trò đùa.
Nghĩ đến đây, trong lòng tràn ngập bi thương.
Tôi muốn tìm Cố Lan Chi.
Tôi muốn một câu trả lời.
Càng nghĩ càng cảm thấy khổ sở, tôi lắc đầu đứng dậy đi vào phòng tắm rửa, sau khi đi ra cầm khăn lau mái tóc dài.
Vô tình ngẩng đầu, thấy người đàn ông đứng dưới nhà tôi.
Mặc dù đã là tháng ba, nhưng bầu trời ở Ngô Thành vẫn lạnh lẽo, người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng.
Anh ta không phải đã quên tôi rồi sao?
Sao anh ta lại ở đây?
Tôi buông khăn mặt xuống đứng trước cửa sổ rũ mắt nhìn anh ta, bây giờ là ban ngày, anh ta cũng có thể nhìn thấy quang cảnh trong phòng tôi.
Tôi đứng trong phòng do dự một lúc, sau đó quay lại bàn trang điểm ngồi xuống cẩn thận trang điểm lại.
Từ trước đến nay tôi thích trang điểm, một là thói quen sống cẩn thận, hai là muốn che đi những vết sẹo nhàn nhạt trên gương mặt.
Tôi bôi son màu đỏ thẫm lên môi, lại uốn mái tóc dài gần đến thắt lưng, thay một bộ quần áo lộng lẫy, mang giày cao gót mới xuống tầng mở cửa, đi tới đứng đối diện anh ta.
Cố Nam Thành và Cố Lan Chi tuy rằng giống nhau, nhưng Cố Lan Chi chưa bao giờ đứng dưới tầng nhà tôi, cho nên vừa xuống dưới tôi theo bản năng gọi tên Cố Nam Thành.
Giờ phút này Cố Nam Thành mặt đầy lạnh lùng, đường nét sắc bén lạ thường, giống như mang theo nghi hoặc với tôi cũng mang theo cảnh giác.
Tôi mím môi hỏi anh ta:
“Anh làm gì ở đây? “
Anh ta không trả lời, tôi lại nói:
“Đây là nhà tôi. “
Anh ta lặp lại hỏi: “Nhà cô? “
Ánh mắt của anh ta mang theo hoang mang nghi hoặc.
Tôi khẳng định: “Đúng, đây là nhà tôi. “
Anh ta đột nhiên hỏi tôi: “Cô là ai? “