Ôn Tuyết Nhi trước mắt bộ dạng vô cùng đáng thương, tôi đột nhiên nhớ tới mình đã từng ghen tị với cô ta còn ghen tị phát điên.
Bởi vì tất cả dịu dàng của Cố Nam Thành đều dành cho cô ta.
Khi đó tôi không biết người đàn ông chín năm trước tôi đi theo với người sau này gặp là hai người khác nhau, tôi đem toàn bộ tình ý chứa chan của mình đặt lên người Cố Nam Thành, cũng hèn mọn cho rằng, cho dù mối quan hệ hôn nhân này không có tình yêu cũng có tôn trọng.
Càng nghĩ rằng anh ta sẽ chăm sóc tôi như một người chồng chuẩn mực.
Nhớ lại tình yêu đơn phương những năm đó, giờ phút này lại cảm thấy vô cùng mỉa mai, tôi ngồi xổm xuống hỏi:
“Cô muốn nói chuyện gì? “
Tôi đứng trên bậc thang, lúc ngồi xuống tầm mắt vừa vặn nhìn thẳng vào Ôn Tuyết Nhi, không biết tại sao bước chân cô ta lùi mạnh về phía sau một bước.
Tôi cười nghi hoặc hỏi: “Cô sợ tôi? “
Cô ta nhắm mắt lại nói:
“Cô quá rực rỡ. “
“Hả? “
Điều này có giống lời một tình địch nên nói không?
Ôn Tuyết Nhi là người phụ nữ được Cố Nam Thành xem trọng, tất nhiên xinh đẹp, dáng người cũng ở đẳng cấp cao, bản thân lại biết cách ăn mặc.
Lúc này Ôn Tuyết Nhi mặc một bộ váy màu trắng ngà thể hiện vẻ mặt thuần khiết vô hại của cô ta, tuy rằng chuyện xấu cô ta làm chất chồng thành núi.
Nhưng cho dù cô ta đẹp, tôi vẫn cao hơn cô ta vài bậc.
Tôi không phóng đại, khuôn mặt và vóc dáng của tôi tuyệt vời, vừa xuất hiện sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.
Lợi dụng ưu thế này, trước khi gả cho Cố Nam Thành, tôi ở trong giới kinh doanh như cá gặp nước, sau khi gả cho anh ta Thời gia mới dần vắng vẻ.
Nguyên nhân của sự vắng vẻ cũng bởi vì anh ta lén lút dở trò.
Nhưng cho dù như vậy, Thời gia bây giờ cũng là gia nghiệp lớn, bằng không Cố chủ tịch sẽ không luôn muốn tôi và Cố Nam Thành tái hôn.
Ông muốn Thời gia, điều này đủ để Cố gia ngang hàng ngạo mạn.
“Tôi nói thật, cô cực kỳ rực rỡ. “
Ôn Tuyết Nhi cầm một chiếc ô hoa tinh xảo, giọt nước mưa dồn dập rơi xuống ô của cô ta, lại xuôi theo rơi xuống sân.
Tôi mím môi cười, không đáp lại lời nói của cô ta, Ôn Tuyết Nhi rũ mắt xuống nói:
“Thời Thanh Vãn, ba năm trước khi cô xuất hiện trong thế giới của Cố Nam Thành tôi liền biết mình sẽ thua thảm hại, bởi vì cô rực rỡ như vậy. Đối với cô khi đó mà nói, gả cho anh ấy là hạ giá, bởi vì khi đó Cố gia còn chưa xứng với Thời gia, nhưng cô đồng ý... Thân phận của cô cũng rực rỡ như bản thân cô, không ai có thể hoàn mỹ hơn cô. “
Tôi mất kiên nhẫn hỏi:
“Vì vậy, cô đến gặp tôi ngày hôm nay chỉ để khen tôi? Nếu là như vậy, bây giờ cô có thể đi rồi. “
Ôn Tuyết Nhi sốt ruột nói:
“Cô hoàn mỹ, nhưng cô vẫn cầu mà không được, hơn nữa còn không có một cơ thể khỏe mạnh. “
Tôi từ từ đứng dậy lạnh lùng nhìn cô ta, nhắc nhở:
“Nói thêm một câu nữa, tôi khiến cô cả đời cầu mà không được. “
“Đưa tôi rời khỏi Ngô Thành sao? “ Ôn Tuyết Nhi hỏi.
Tôi im lặng, cô ta cười nói:
“Không để ý nữa, anh ấy vĩnh viễn sẽ không cưới tôi, cô đưa tôi rời khỏi Ngô Thành cũng không sao.”
Tôi không nói sẽ đưa cô ta đi...
Cô ta ngược lại rất biết tự suy tự diễn.
Bộ dạng nghĩ thông suốt của Ôn Tuyết Nhi khiến người ta chán ghét, tôi mất kiên nhẫn cau mày, nghe thấy cô ta khổ sở nói:
“Tôi không thể không thừa nhận Cố Nam Thành thích cô, cho nên tôi tình nguyện rời đi. “
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Cô điên sao? “
Ôn Tuyết Nhi tôi quen biết tuy rằng ba năm trước dưới áp lực tạm thời rời khỏi Ngô Thành, nhưng cô ta không giống một người phụ nữ dễ dàng buông bỏ, bằng không ba năm sau cô ta đã không trở về Ngô Thành.
Tôi nhìn bóng đêm xa xa không nói gì, nói cho cùng trong lòng là khinh thường, chẳng muốn cùng cô tranh luận gì.
Thấy tôi không đáp lời, sắc mặt Ôn Tuyết Nhi có chút khó coi, cô ta do dự trong chốc lát nói:
“Anh ấy thật sự rất yêu cô. “
Tôi hỏi thẳng.
“Cô đang lấy lùi làm tiến? Chạy tới chỗ tôi tỏ ra yếu thế, trở về lại nói với Cố Nam Thành tôi không thân thiện với cô, làm bộ như mình yếu đuối, đóng vai người cần an ủi? “
Ôn Tuyết Nhi tức giận: “ Cô! ”
Sắc mặt của cô ta trong đêm mưa có vẻ vô cùng nhợt nhạt, tôi cười lạnh nói:
“Từ trước đến nay cô đều không biết nhìn sắc mặt người khác, bằng không mấy tháng trước cũng sẽ không bị Sở Hành xỉ nhục trước mặt mọi người. “
Tôi dừng một chút sửa lại nói:
“Tôi nói nhầm rồi, cô lúc trước chẳng qua chỉ là ỷ vào Cố Nam Thành tùy ý làm bậy mà thôi! Hiện giờ Cố Nam Thành không cưới cô, cô lại chạy đến chỗ tôi thấp giọng hạ tông... Tôi lại không đoán ra cô nghĩ gì sao? Để tôi đoán xem, gần đây có thể có người nào đó lén ghi lại video tôi và cô đối chọi, trong phim truyền hình có rất nhiều cảnh như vậy, cô yếu thế muốn chọc giận tôi để tôi đánh cô hoặc làm chuyện gì quá đáng, sau đó đem lên mạng đúng không? “
Ôn Tuyết Nhĩ thật sự coi tôi như một tờ giấy trắng.
Một tờ giấy trắng không biết gì cả!
Một tờ giấy trắng để cô ta bắt nạt.
Nhưng tôi trước giờ có thù ắt báo!!!
Chắc bị đoán trùng tim đen, sắc mặt Ôn Tuyết Nhi đỏ lên vì giận, không giữ miệng nhục mạ tôi nói:
“Thời Thanh Vãn, cô đừng vọng tưởng, cô chính là một người sắp chết, Cố Nam Thành cả đời cũng sẽ không thích cô! Đúng, Cố Lan Chi cũng sẽ không thích côi. Đời này cô là một người phụ nữ ngu ngốc không ai yêu! “
Tôi kinh ngạc đi xuống bậc thang, nằm lấy cổ tay cô ta hỏi:
“Làm sao cô biết tôi thích Cố Lan Chi? Ai đã nói với cô điều đó?! “
Ôn Tuyết Nhi vẻ đáng thương nhìn chằm chằm vào tôi, cô ta đột nhiên buông ô trong tay ra, hai chúng tôi đều đứng dưới mưa to, người phút chốc ướt đẫm, cực kỳ nhếch nhác.
Nhưng tôi không thèm để ý, tôi chỉ muốn biết vì sao cô ta biết chuyện tôi thích Cố Lan Chi, hơn nữa từ khi tôi trở về Ngô Thành, Cố Nam Thành đã biết, rốt cuộc là ai tiết lộ bí mật này!
Ôn Tuyết Nhi liên tục giãy dụa trong lòng bàn tay tôi, đương nhiên tôi không dùng nhiều sức giữ cô ta, cô ta cũng không dùng quá nhiều sức lực giãy dụa, trong lòng tôi rất rõ cô ta đang diễn kịch, đang gài bẫy tôi.
Nhưng tôi căn bản không để vào mắt những thủ đoạn này của cô ta.
“Trong đám tang của cô, luật sư bảo Cố Nam Thành chơi đàn dương cầm cho cô, nhưng tôi hiểu anh ấy, Cố Nam Thành chưa từng học đàn dương cầm! “
Ôn Tuyết Nhi cười đen tối nói:
“Cố Nam Thành không biết, nhưng Cố Lan Chi biết, hai người bọn họ là song sinh, là cô ngay từ đầu đã yêu nhầm người, là cô ngay từ đầu đã cướp đi người đàn ông của tôi! “
Tôi ngẩn người buông cô ta ra, Ôn Tuyết Nhi lập tức ngã xuống đất khóc, tôi không để ý đến cô ta, xoay người trở về phòng.
Tôi run rẩy cầm điện thoại nhắn tin cho Quý Noãn:
“Biết mình nhận nhầm người thích Cố Lan Chi còn có ai nữa không? “
Đây là bí mật của riêng tôi.
Tại sao làm cho ai nấy đều biết?
Quý Noãn nhắn tin giải thích:
“Thanh Vãn, hôm đó ở đám tang người chơi đàn dương cầm là Cố Lan Chi, những vị khách khác không rõ mối bất hoà giữa hai người cho nên sẽ không biết chuyện này, nhưng người hiểu Cố Nam Thành sẽ rõ... Luật sư đọc di chúc của cậu trước mặt tất cả những người đến viếng, cho nên người biết chuyện này chắc chắn có Cố chủ tịch và Ôn Tuyết Nhi, lúc ấy mình còn khá mơ hồ, bởi vì mình ở bên cạnh Cố Lan Chi, cho nên nghe thấy một câu ngày đó anh ta nói với Cố Nam Thành... “
Tôi gửi tin nhắn hỏi: “Câu gì? “
“Ừm, người cô bé thích là anh. “