Cùng Em Đi Hết Quãng Đời Còn Lại

Chương 40: Chương 40




Cố Lan Chi à...

Có phải Cố Lan Chi chín năm trước không?

Tôi suy nghĩ rất lâu, rất rất lâu.

Lâu đến nỗi người đó tưởng tôi không thể nói nữa, tôi mới nói:

“Phải. “

Phải, cũng không phải.

Quý Noãn nói không sai, bên cạnh tôi ba năm là Cố Nam Thành.

Dây dưa với tôi ba năm cũng là Cố Nam Thành.

Còn Cố Lan Chi chín năm trước chẳng qua chỉ là một bóng lưng tôi âm thầm đi theo, một dư quang của tuổi trẻ.

Tuy nói như vậy, nhưng tôi thực sự không cam tâm.

Vừa nghĩ đến vấn đề này, trong lòng liền đau đớn muốn chết, tôi đặt bàn tay trước ngực, mang theo nghẹn ngào nói:

“Đúng vậy, tôi thích anh ta, anh ta là vầng sáng duy nhất tôi theo đuổi thời niên thiếu. Nhưng vầng sáng này của tôi là anh trai của chồng cũ tôi! “

Trong lòng quá bi thương, tôi không kiềm được khóc nói:

“Lòng tôi tràn đầy hạnh phúc lưu giữ tình yêu này, lặng lẽ đi theo phía sau anh ấy, bất luận anh ấy đối xử với tôi như thế nào, chỉ cần tôi nghĩ tới anh ấy từng mang lại ấm áp cho tôi đã đủ an ủi chính mình rồi! Nhưng bây giờ có người nói với tôi, người tôi từng thích đi theo từ đầu đến cuối đều do tôi nhận nhầm người, anh nói chuyện này buồn cười biết nhường nào? “

Có lẽ vì phát bệnh, tôi tạm thời quên mất người bên cạnh là ai, cuối cùng trả lời câu ngày hôm nay anh ta hỏi tôi nhiều lần.

Sau đó, trong xe là thời gian dài im lặng, tôi dường như nghe thấy tiếng khóc nhẹ, bởi vì tinh thần quá mệt mỏi tôi không thể không ngủ thiếp đi, thức dậy một lần nữa đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Mí mắt của tôi rất nặng nề, chậm rãi mở mắt ra vươn tay xoa xoa, hồi lâu mới phát hiện nơi này không phải là căn phòng quen thuộc của tôi.

Tôi kéo chăn ra phát hiện quần áo của tôi cũng đã bị cởi ra, tôi vội vã xuống giường tìm quần áo của mình để mặc.

Lúc này, cánh cửa từ bên ngoài mở ra.

Trên tay Cố Nam Thành bưng ly nước và thuốc.

Tôi cau mày hỏi:

“Tại sao tôi lại ở đây? “

Anh ta bình tĩnh:

“Tối qua cô ngủ thiếp đi trong xe tôi. “

“Không phải tôi bảo anh đưa tôi về nhà sao? “

Anh ta ung dung nhướng mày:

“Tôi không có chìa khóa nhà cô. “

Lúc này tôi mới nhận ra chìa khóa bị tôi để trong xe.

Tôi ngồi bên giường nắm lấy mái tóc rối bời của mình, Cố Nam Thành đưa nước và thuốc cho tôi giải thích:

“Đây là thuốc tối qua tôi đã tìm thấy bác sĩ điều trị của cô kê, giúp giảm nhẹ bệnh tình của cô. “

Tôi ở Ngô Thành có bác sĩ điều trị chính, không ngờ anh ta tìm được, tôi hỏi anh ta tiếp:

“Anh có biết tôi mắc bệnh gì không? “

Tôi ngửa đầu uống một ngụm nước rồi bỏ thuốc vào miệng, thấy tôi uống thuốc Cố Nam Thành mới điềm đạm nói:

“Ừm, tuy chuyện giữa tôi và cô tôi đã quên, nhưng bố tôi lúc trước đã nói qua với tôi. “

Quên là quên, nhưng là ai đó đã nhắc.

“Anh có biết vì sao tôi mắc bệnh không? “

Nghe vậy, sắc mặt Cố Nam Thành phút chốc liền u tối.

Có vẻ như tôi đã hỏi một câu hỏi không nên hỏi.

Tôi nhếch mép cười nói:

“Có vẻ như anh biết. “

Đôi mắt Cố Nam Thành đen như mực, tôi đứng lên định rời đi, anh ta đột nhiên nắm chặt cổ tay tôi rồi ôm tôi vào lòng.

Quả thực không hiểu nổi.

Tôi giãy giụa nói:

“Mau buông tôi ra. “

Ngay sau đó, môi tôi đột nhiên bị đôi môi lạnh lẽo của anh ta chặn lại, tôi kinh ngạc mở to hai mắt nhìn Cố Nam Thành không tin nổi.

Bàn tay của anh ôm lấy lưng tôi, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, mà ở tư thế này tôi nhìn thấy đôi mắt anh ta nhắm lại.

Lông mi vừa dày vừa dài, run rẩy nhẹ nhàng.

Dường như đang sợ điều gì...

Tôi băn khoăn, Cố Nam Thành có gì phải sợ?

Nếu là tôi, anh ta không phải mất trí nhớ sao?

Dựa theo logic, anh ta đáng lẽ chỉ để ý Ôn Tuyết Nhi, mà anh ta lại không để ý tới cô ta, trực tiếp mang tôi về căn hộ của anh ta.

Tôi dùng răng cắn mạnh vào môi anh ta, lúc này anh ta mới chậm rãi buông tôi ra, dùng lưỡi như tham lam liếm môi tôi.

Tôi giật minh, anh ta thở hổn hển nói:

“Bố nói rằng tôi đã từng làm rất nhiều điều có lỗi với cô, tôi muốn bù đắp cho cô. “

Tôi cười như không, đánh vào tâm lý hỏi:

“Trên đời này có thuốc hối hận không? Nếu có, tôi muốn quay trở lại ba năm trước, nếu tôi không kết hôn với anh, tôi sẽ không bị ung thư tử cung! “

Ánh mắt anh ta nghiêm túc, ánh mắt bình tĩnh xem xét tôi, sau đó hơi khom lưng dùng trán của mình áp lên trán tôi.

Sao cảm giác cái này giống một chú chó trung thành...

Sao tôi cảm thấy Cố Nam Thành đang dỗ dành tôi?!

Tôi rút tay anh ta ra ngồi lại giường, lúc này điện thoại của tôi reo lên, là tin nhắn wechat mà Sở Hành gửi cho tôi.

Anh ấy hỏi tôi:

“Em có cần giúp gì không? “

Tôi nghĩ anh ấy chắc biết chuyện tôi đến đồn cảnh sát...

Tôi vội trả lời: “Không. “

Đối phó với Ôn Tuyết Nhi tôi vẫn có khả năng.

Ngay sau đó thông qua màn hình điện thoại, tôi phát hiện ra rằng lớp trang điểm trên khuôn mặt tôi đã được tẩy sach.

Một gương mặt tái nhợt thanh tú mang theo vết sẹo hiện lên trước mắt.

Tôi xấu hổ ngẩng đầu lên hỏi:

“Anh tẩy trang à? “

Cố Nam Thành lại đây ngồi bên cạnh tôi, nắm chặt bàn tay và mười ngón tay tôi, giọng trầm thấp nói:

“Ừ, sợ em ngủ không thoải mái. “

Thấy hành động này của anh ta, tôi rất không vui, rút tay ra cảnh báo:

“Tôi không thích ai chạm vào lớp trang điểm của tôi, đặc biệt là anh, bởi vì vết sẹo này là anh để lại cho tôi! “

Nghe vậy Cố Nam Thành trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài:

“Xin lỗi, chuyện đã qua... là tôi không đúng. “

Trên mặt anh ta bình tĩnh, thấy anh ta như vậy tôi vô cùng tức giận, đứng dậy quát lớn:

“Anh bây giờ ở đây giả bộ đứng đần gì? Cố Nam Thành, tất cả những gì tôi có bây giờ đều là nhờ anh ban cho, đặc biệt là căn bệnh ung thư chết tiệt này, anh cho rằng một câu xin lỗi của anh là tôi có thể tha thứ cho anh sao? Tôi nói cho anh biết, cả đời này cũng không thể! Anh còn muốn tái hôn à? Sao anh không nghĩ thử tôi còn sống được bao lâu nữa? Anh nghĩ tôi vẫn còn thời gian để lãng phí với anh sao? “

Trước đêm giao thừa, trong khoảnh khắc tôi phải chết, tôi đã nói rằng tôi không trách anh ta, sau tất cả, tôi không thể khiến anh ta yêu tôi.

Huống chi đều đã phải chết rồi, càng không muốn trách cứ anh ta.

Nói cho cùng cũng là trong lòng không nỡ trách anh ta.

Bởi vì khi đó tôi nghĩ rằng anh ta là người đàn ông mà tôi đã yêu trong chín năm.

Nhưng bây giờ anh ta không phải!

Vì vậy, tôi không cần nhượng bộ anh ta lại càng không cần phải tha thứ cho anh ta.

Tính khí tôi có chút nóng nảy, Cố Nam Thành thấy tôi hiện giờ không tiện nói chuyện, dứt khoát đứng dậy rời khỏi phỏng.

Đợi anh ta đi tôi mau chóng rời khỏi đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.