“Em có muốn đi bệnh viện không? “
“Không cần, không nghiêm trọng lắm. “
Răng rắc.
Cố Nam Thành đột nhiên kéo thẳng chân tôi, tôi đau đến sắp kêu ra tiếng, nhưng lại bởi vì cố nén nên cuối cùng chỉ rít vài tiếng.
Thấy tôi như vậy, Cố Nam Thành chợt vui vẻ nhếch khóe môi, cười trêu ghẹo tôi nói:
“Quả nhiên vẫn còn là một đứa trẻ. “
Tôi hừ lạnh nói: “Tôi trẻ hơn anh 10 tuổi. “
Anh đột nhiên hỏi: “
“Em tròn 23 tuổi rồi sao? “
“Tròn rồi, tròn vào đêm giao thừa. “ Tôi nói.
Đêm trước giao thừa, tôi nghĩ mình sắp chết nên cảm thấy rất thanh thản, lúc đó tôi đã tha thứ cho anh.
Trong lòng không thể nói là bi thương cỡ nào.
Bởi vì đã không có thời gian cho nỗi buồn.
“Những gì em vừa nói là thật sao? “
Anh hỏi một cách khó hiểu.
Ánh mắt tôi khó hiểu nhìn anh:
“ Cái gì? “
Anh thấp giọng nhắc nhở:
“Vừa rồi em nói với Cố Lan Chi là em không còn thích anh ấy nữa, lời này có thật không? “
Tôi bất lực nói:
“Tôi vừa trả lời anh rồi. “
Hiếm khi anh không tức giận nói:
“Anh nói cho em biết... Anh hy vọng những gì em nói là sự thật. “
Tôi: “... “
Một giây trước chúng tôi còn tranh đấu, nhưng bây giờ lại bình tĩnh nói chuyện phiếm, kỳ thật trong lòng chúng tôi hiểu rõ mối quan hệ của chúng tôi, cuối cùng anh ấy hạ thấp bản thân mà nhường nhịn tôi.
Cố Nam Thành đang cố gắng hết sức để kiềm chế tính nóng nảy của mình.
Anh ấy lấy chìa khóa xe từ tay tôi, mở cửa ghế lái và nói với chính mình:
“Anh đưa em về nhà. “
Tôi muốn từ chối, nhưng tôi biết bây giờ tôi không thể lái xe, vì vậy tôi đơn giản đồng ý và ngồi ở phía sau mà không nói một lời.
Về tới Thời gia đã trễ, Cố Nam Thành lái xe vào gara, không hỏi tôi một lời mà lấy tư thế quen thuộc bế tôi vào Thời gia.
Thành thật mà nói, trái tim tôi có một chút không được tự nhiên.
Tôi không nghĩ chúng tôi nên quá gần gũi.
Cố Nam Thành đi ra khỏi thang máy tìm phòng ngủ của tôi, anh ôm tôi đi vào đặt tôi trên giường, tôi ngồi bên giường nói:
“Cám ơn anh đã đưa tôi về nhà. “
Mặc dù tôi ngã, bị đau chân là do anh gây ra.
Nhưng ngoài mặt khách sáo vẫn là cần thiết.
Cố Nam Thành đứng ở vị trí tôi bình thường thích đứng nhìn xuống dưới lầu, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, đột nhiên hỏi tôi một câu:
“Em sống trong căn nhà to lớn như vậy không cô đơn sao? “
“Vẫn tốt, quen rồi. “ Tôi nói.
Cố Nam Thành thu hồi tầm mắt, đảo mắt lên trên bàn trang điểm, nơi đó đặt rất nhiều thuốc, tất cả đều chống ung thư.
“Em bình thường có phải trị liệu không? “
Giọng nói của Cố Nam Thành đanh lại, tôi ngạc nhiên khi anh ấy đột ngột hỏi về tình trạng của tôi, anh ấy trước đây chưa bao giờ quan tâm đến tôi.
“Sao anh lại đột nhiên quan tâm đến tôi? “
Nghe vậy, anh liền cau mày nhìn tôi, giọng hơi khàn hỏi:
“Chẳng lẽ trước đây anh không đủ quan tâm đến em sao? “
Tôi lắc đầu nói:
“Chưa từng quan tâm. “
Cố Nam Thành: “... “
Anh thu hồi ắnh mắt nói: “Xin lỗi. “
Lời xin lỗi của anh đối với tôi không có ý nghĩa gì, tôi trả lời câu hỏi vừa rồi của anh:
“Tôi chưa bao giờ hóa trị, chủ yếu là sợ rụng tóc, rụng tóc sẽ rất xấu, anh biết đấy tôi thường thích trang điểm và ăn mặc đẹp. “
Đó chỉ là cái cớ của tôi cho anh.
Dù sao lúc ấy bác sĩ nói cho dù tôi phẫu thuật cũng chỉ là kéo dài thời gian tử vong mà thôi, hơn nữa lúc ấy Cố Nam Thành và tôi ly hôn khiến lòng tôi như tro tàn.
Nói cho cùng tự trách mình không quý trong chính mình.
“Vậy bệnh tình của em dựa vào uống thuốc áp chế? “
Cố Nam Thành dường như rất quan tâm đến vấn đề này của tôi, tôi không giấu giếm giải thích:
“Máy tháng trước đã phẫu thuật cắt bỏ một phần khối u, mặc dù kéo dài thời gian, nhưng chỉ là tạm thời. “
A44mvo knh hỏi: “Bác sĩ nói sẽ ổn không? “
Tôi nói: “Có lẽ có, có lẽ không. “
“Có thể cứu được mạng sống không? “
Giọng anh căng thẳng, những câu anh hỏi đều ngu ngốc, tôi nhìn anh như một tên ngốc và hỏi:
“Anh có nghĩ rằng thuật ngữ ung thư giai đoạn cuối có thể cứu được mạng sống không? “
Hôm nay Cố Nam Thành tính tình vô cùng tốt, dù tôi có nói lạnh lùng thế nào thì anh cũng đều thể hiện sự khoan dung tuyệt đối.
Ví dụ, bây giờ rõ ràng tôi đang mỉa mai, nhưng anh vẫn quan tâm hỏi:
“Em có muốn anh tìm giúp em một bác sĩ hàng đầu trong và ngoài nước không? “
Tôi: “... “
Tôi im lặng, anh thấy tôi im lặng cũng không nói nữa.
Đợi không quá lâu, anh rời đi.
Không thể ở đây mặt dày mày dạn.
Tôi đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, cách lan can sắt tôi nhìn thấy Cố Nam Thành đang đứng dưới ánh đèn đường trước cửa biệt thự, ánh đèn kéo dài bóng anh, cảm thấy anh thật cô đơn và bi thương.
Cố Nam Thành làm sao lại cho tôi một loại ảo giác bi thương?
Dựa nhẹ trán vào cửa sổ, nhìn người đàn ông ở tầng dưới, tôi không biết cảm giác như thế nào, tôi càng không rõ vì sao tôi lại từ chối Cố Lan Chi.