Giấc ngủ chưa đến bốn tiếng đồng hồ khiến tư duy của cô chậm chạp đến độ ngủ đông, buổi sáng đi làm thiếu chút nữa ngủ luôn trên xe buýt.
Loạng choạng xuống xe, hơi nóng cuồn cuộn.
Tháng Bảy, tháng Tám không có ngăn cách thời gian, cho nên trong mười hai tháng, chúng là những tháng duy nhất liền kề, nhưng không phân biệt là tháng đủ hay tháng thiếu. [3]
Trong radio nói Trung Quốc bây giờ như thể một cái lò lửa lớn.
Muốn rời khỏi thành phố này quá. Ý nghĩ này mới gợn lên, đã lênh láng sóng tràn.
Đã đi làm là phải đi họp. Trong phòng họp có treo mấy bộ quần áo thể thao. Một nhãn hiệu thể thao muốn tổ chức một buổi trình diễn sản phẩm cho loạt sản phẩm theo mùa Thu Đông, ông chủ muốn giành được hạng mục này. Trước thứ Tư tuần tới, mọi người đem bản thảo quảng cáo sáng tạo đặt lên bàn ông.
Cả đám khóc thét.
Phòng thiết kế có tổng cộng 6 nhân viên thiết kế quảng cáo, ông chủ làm việc dường như không thiên vị không bao che. Với mỗi hạng mục, ông sẽ không chỉ định ai là người phụ trách, vô cùng công bằng trao cơ hội cho mỗi người, sau đó lựa ra bản thảo quảng cáo tốt nhất trong số đó. Đây là điểm giảo hoạt của ông chủ. Ông giống như một vị Quân Vương, bọn họ là phi tần tranh sủng, vĩnh viễn không hiểu thấu trái tim ông, lúc nào cũng phải duy trì dung nhan đẹp đẽ nhất, trạng thái hoàn hảo nhất. Người người tự vệ, lơ là, liền rơi vào số mệnh bị biếm lãnh cung.
Một một sợi dây trong cơ thể đều kéo rất căng, cô có chút ngán ngẩm cuộc sống như thế. Giằng co giữa kỳ phùng địch thủ, là ván cờ không thể đoán trước kết cục, quan hệ giữa người với người như bước trên băng mỏng.
Mệt, chỉ một chữ thôi.
"Thần Thần!" Ở cửa phòng họp, ông chủ gọi cô lại.
Cô quay đầu lại, có hơi bất ngờ.
Một cách âm thầm, các đồng nghiệp nhiều chuyện nói ông chủ hẳn là nên diễn vai sĩ quan phe ta trong phim chiến tranh, người đàn ông này trời sinh có vẻ mặt chính khí sắt đá, mày kiếm mắt lạnh lùng, sóng mũi cao. Trên thực tế, ông bụng dạ đen tối âm trầm. Trên thực tế, ông là "Dương quỷ tử" [4] cầm hộ chiếu của đại đế quốc Anh. Thậm chí, ông cũng không lấy tên tiếng Trung. Có điều là, tiếng Trung nói rất tốt.
"Tôi hy vọng lần này cô có thể giành chiến thắng. Lần trước sáng tạo của cô trong lễ khánh thành tòa nhà thương mại ở khu nghỉ dưỡng Lệ Uyển, tôi vô cùng tán thưởng." Ông chủ nói.
Đây được coi là gì? Ám hiệu hay là khích lệ? Cô không nhúc nhích cũng không nói gì.
"Nếu lần này có thể giành được hạng mục này, từ nay về sau những buổi trình diễn trang phục bốn mùa của họ đều sẽ cùng chúng ta hợp tác. Họ đang tranh thầu để sắp tới cung cấp trang phục ra nước ngoài cho thế vận hội Olympic, khả năng thắng thầu vô cùng lớn."
Cô gật đầu. Hiểu rõ, thiết kế lần này là gánh nặng đường xa.
Về đến phòng làm việc, mười ánh mắt không hẹn mà cùng phóng tới, có tìm tòi nghiên cứu, có đố kỵ, có nghi ngờ, có đủ loại nghi hoặc.
"Thần Thần, rót cho tôi cốc cà phê!" Người nói là nguyên lão của phòng thiết kế, tên là Thẩm Úy.
Cô cười cười, mông vừa mới đặt lên ghế lại nhấc dậy.
"Tiện thể giúp tôi photo tập tài liệu!" Thẩm Úy đưa cho cô mấy tờ giấy tiếng Anh.
Cô chậm rãi nuốt nước miếng, nhận lấy, đứng dậy đi ra ngoài.
Ở phòng trà nước, gặp Ngô Diễm tựa trên cửa sổ lồi hút thuốc. Ngô Diễm là chủ quản tài vụ của công ty, áp lực dường như không nhỏ, rít thuốc rất ác liệt.
"Lại bị sai ra ngoài làm tiểu nhị à?" Ngô Diễm tao nhã gẩy gẩy tàn thuốc.
Cô nhún vai, cầm cốc giấy qua, rót đầy cà phê.
"Cô có còn là em gái mới tới nữa đâu, không cần phải nể mặt bọn đó. Loại người ấy, cho tí màu sắc đã vội mở phường nhuộm [5]. Thành tích của cô bây giờ không thua kém bọn nó, đã có tư cách ngồi ngang hàng rồi." Ngô Diễm hừ lạnh nói, giành lấy chiếc cốc giấy trong tay cô, quăng vào thùng rác.
Cô cười nhàn nhạt.
"Muốn làm một điếu nâng cao tinh thần không?" Ngô Diễm hít một hơi khói sâu, hướng về phía cô quơ quơ bao thuốc lá.
Cô lắc đầu, xoay người ngẩn ngơ nhìn rừng bê tông cốt thép ngoài cửa sổ, hỏi xa xôi: "Chị... đã gặp bạn qua mạng bao giờ chưa?"