Mảnh đất Thượng Hải phồn hoa, thành phố trung ương náo nhiệt, dựng nên sân khấu đẹp rực rỡ.
Ánh sáng, âm thanh, nhân viên đều đầy đủ.
Diệp Niệm Sênh mặc chiếc váy màu trắng, trang điểm nhàn nhạt, lộ vẻ tao nhã tri thức, bắt đầu từ hôm nay, “Nguyện thua cuộc chính thức bắt đầu một tháng tuyên truyền.
Trạm thứ nhất là Thượng Hải.
Cũng may phần lớn vấn đề người dẫn chương trính đều ném cho đạo diễn Bạch Khải An, Mục Tắc Thành và hai nam nữ chính, nên sau thĩ mỗi người tự giới thiệu về mình, Diệp Niệm Sênh rất an tĩnh đứng sang một bên.
Cô khiêm tốn học cách trả lời lưu loát từ các tiền bối, kỳ thật cô không hề quen nơi này, nhưng cũng không đến mức luống cuống tay chân.
Có lẽ Mục Tắc Thành phát hiện Diệp Niệm Sênh vẫn yên tĩnh đứng một bên, nên khi gần kết thúc phỏng vấn, dẫn chương trình hỏi ông: “Anh Ca có khi nào đến thăm phim trường không?”
Ông mỉm cười trả lời: “Thằng bé cũng bận nhiều việc, có đến thăm, còn khen đoàn phim chúng tôi xuất hiện nhiều nhân tài.”
Rõ ràng dẫn chương trình rất có hứng thú với đề tài mang tên Anh Ca này, nghe xong, hỏi tiếp: “Ví dụ như anh Ca khen ai?”
Mục Tắc Thành nhìn Diệp Niệm Sênh đầy ý tứ, mở miệng “Hôm đó thằng bé tới vừa đúng lúc Vũ Dương và Tiểu Diệp diễn, thằng bé khen ngợi thẳng thắn là diễn không tệ.”
Lúc này Tần Vũ Dương bên cạnh cũng nói: “Tiểu Diệp là Tiểu sư muối của tôi, tuy lần đầu đóng phim, nhưng diễn xuất tuyệt đối không thể khinh thường.”
“Tôi cũng có thể làm chúng, Tiểu Diệp diễm thực sự rất tốt.” Nữ chính Chu Dao vừa giơ ngòn cái lên, vừa nói.
Lần này mọi ánh mắt cũng nhìn lên người Diệp Niệm Sênh theo mấy diễn viên chính.
Được mọi người tán thưởng trước mặt như vậy, đôi má Diệp Niệm Sênh ửng đỏ.
Dẫn chương trình cười nhẹ nói: “Diệp Niệm Sênh lần đầu diễn xuất đã đạt được sự cổ vũ lớn như vậy, cô có gì muốn nói không?”
Diệp Niệm Sênh cầm mic, trả lời rất khiêm tốn: “Tôi chỉ có thể nói tôi rất may mắn, gặp được đạo diễn và bạn diễn tốt như vậy, học được rất nhiều điều từ họ, nên không phải tôi diễn tốt, mà là mọi người trong đoàn phim dạy tốt.”
Từ mấy lời ít ỏi này, mọi người có thể nhìn ra sự khiêm tốn và chân thành của cô gái này.
Khi tất cả mọi người vỗ tay, dưới đài có một phóng viên nam bỗng hô lên: “Giọng nói thật dễ nghe.”
Dẫn chương trình cũng gật đầu nói: “Thật sự rất êm tai, giống như đã từng quen biết vậy.”
Diệp Niệm Sênh cười đáp: “Cảm ơn đã khen ngợi.”
Sau đó đề tài lại chuyển theo hướng khác, Diệp Niệm Sênh mới thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra được nhiều người để mắt là chuyện rất mệt mỏi.
Lúc trước cô là Sênh Ca, tuy cũng có rất nhiều fan, nhưng cô ẩn thân sau bức màn, không phải đối diện với ánh mắt của nhiều người như vậy, mà bây giờ, dường như cô đang ở trên con đường Mộ Thiên Ca từng đi qua.
Nếu em đi qua con đường anh từng đi, như vậy, có phải em đã đến gần anh hơn một chút rồi không.
Tất cả diễn viên chính đều rất mệt, hiện Tần Vũ Dương đang có hai bộ phim, Chu dao vẫn còn phải đến buổi tuyên truyền phim khác, Mộ Tắc Thành còn phải quay hai quảng cáo.
Gặp mặt qua loa sau lễ tuyên truyền, mọi người liền vội vàng cáo biệt, bước lên hành trình mới.
Chỉ có Diệp Niệm Sênh cực kỳ rảnh, cô quay xong phim này, tạm thời không có việc khác.
Sau khi rời khỏi lễ tuyên truyền, Diệp Niệm Sênh lái xe không mục đích trên đường.
Trong đầu bỗng nhớ lại câu nói Mộ Tắc Thành lén nói với cô khi ở dưới sân khấu: “Tiểu Diệp, hy vọng lần sau gặp lại, con sẽ đến cùng Thiên Ca.”
Lúc ấy cô thực sự ngẩn người, chú Thành biết gì rồi sao? Cô có cảm giác căng thẳng như làm chuyện xấu bị ba mẹ phát hiện, nhưng nghĩ đến Mộ Thiên Ca, đáy lòng lại xuất hiện cảm giác hạnh phúc không nén nổi.
Bởi vì nhớ lại chuyện đó, tốc độ lái xe của cô không nhanh, bỗng cảm thấy trước mắt sáng lên, một chiếc xe buýt vượt qua cô.
Ảnh chụp chàng trai mặc vest đen, trên mặt nở nụ cười lập tức cướp đi tất cả ánh mắt của cô.
Giữa tháng sau đã diễn ra buổi mở màn concert lưu động của Mộ Thiên Ca tại Thượng Hải, Diệp Niệm Sênh nghĩ: Khi nào anh ấy sẽ đến Thượng Hải đây.
Trong lúc vô tình, bản thân Diệp Niệm Sênh cũng không ngờ, suốt một buổi trưa, cô đã ma xui quỷ khiến làm sao lái xe theo chiếc xe buýt có poster Mộ Thiên Ca.
Poster của anh Ca cứ chạy trong thành phố như vậy, có thể hình thành một tuyến đường có phong cảnh tuyệt đẹp.
Bỗng tiếng chuông vang lên, Diệp Niệm Sênh mở bluetooth nghe điện thoại.
“Tiểu Sênh, đang làm gì vậy?” Giọng nói của Mộ Thiên Ca xuyên qua điện thoại tạo nên một từ trường độc đáo.
“Em...em...” Diệp Niệm Sênh bỗng có chút căng thẳng, cô đang làm chuyện như vậy, phải nói sao đây, nhưng miệng đã nhanh hơn não trả lời: “Em đang đuổi theo anh.”
“Không không không không, em đang đuổi theo anh trên xe buýt.”
o(╯□╰)o Diệp Niệm Sênh dừng xe ven đường, nhìn chiếc xe buýt kia từ từ biến mất khỏi tầm mắt.
“Nhớ anh vậy sao.” Sao Diệp Niệm Sênh lại cảm thấy giọng nói bên đầu dây bên kia có chút kiêu hãnh, lại mê người như vậy chứ.
“Đúng vậy.” Cô thật sự rất nhớ anh.
Tiếng cười khe khẽ của Mộ Thiên Ca truyền đến, thật sự quá...mất...hồn...rồi.
Bỗng cửa kính xe bị người gõ vào, sau khi thấy người đến, cô vội xuống xe.
Kinh ngạc vui mừng, kích động, còn có chút hồi hộp không rõ.
“Anh Ca, sao anh lại ở đây.”
“Vừa xuống máy bay, đúng lúc thấy xe của em.” Mộ Thiên Ca giải thích như vậy, thực sự rất đúng, anh vừa xuống máy bay, người đại diện nana đã phát hiện ra xe của Diệp Niệm Sênh, anh mỉm cười gọi điện thoại cho cô.
Diệp Niệm Sênh nhìn nam thần phong độ dịu dàng đang đứng trước mặt, bỗng không biết nên nói gì.
“Xe của anh bị họ lái đi rồi, không phiền anh ngồi xe em chứ.”
“Không phiền, nhưng anh phải lái xe.” Diệp Niệm Sênh nói xong, nghỉ một lát rồi chạy sang bên kia xe, mở cửa ghế phụ, bây giờ cô cũng không dám lái xe, nam thần ở bên, tâm tình không yên, cô nhất định không thể lái xe tốt.
Ngoài xe là nắng chói ấm áp, trong xe là trái tim sôi sục.
Trái tim nhỏ của Diệp Niệm Sênh như con nai đập loạn, hồi hộp đến nỗi lòng bàn tay toát đầy mồ hôi, mặt cũng vô cùng nóng.
Cô cầm lấy nước mới phát ở buổi tuyên truyền, vẩn còn hơi lạnh, cô liền cầm cọ cọ lên mặt, cảm giác rất thoải mái.
Hai bên đều không nói gì, nhưng không lúng túng.
Khó trách người ta nói tình yêu chính là sự im lặng thoải mái mà không lúng túng, lúc này Diệp Niệm Sênh hiểu rất rõ.
Trên mặt mang theo nụ cười hạnh phúc, luôn khôn nén nổi nhìn trộm sang anh đang nghiêm túc lái xe bên cạnh.
làm sao bây giờ, cô cảm thấy, cô hạnh phúc đến nỗi nếu giờ chết đi cũng không còn gì tiếc nuối.