Edit: Hoàng Ngọc Tử Băng
Bận rộn, bận rộn, bận rộn...
Tình trạng gần đây của anh và cô đều như vậy.
Kết thúc chương trình tuyên truyền “Nguyện thua cuộc”, Diệp Niệm Sênh và Mục Tắc Thành ngồi máy bay đến Thượng Hải, đương nhiên là vì hôm nay có concert của Mộ Thiên Ca ở đây.
Vừa xuống máy bay, bật điện thoại di động, một đống tin nhắn lập tức hiện lên.
Lý Tuyết Vi, Lãnh Băng, Đường Tâm, Hồ Lượng, Viên Lực,... Tin nhắn của bọn họ lên đến con số trên một trăm. Cô không kịp xem kĩ, nhưng lướt xuống dưới thấy Mộ Thiên Ca gửi vài tin nhắn riêng tư.
“Tiểu Sênh, có mệt lắm không?”
“Theo cha anh tới đây, vị trí sắp xếp cho hai người như nhau.”
“Nhớ em!”
Nhắn vài tin ngắn ngủi, cũng không gọi điện, cho nên khi những tin nhắn này xuất hiện trên màn hình dễ dàng thu hút sự chú ý của Diệp Niệm Sênh. Ngón tay cô nhanh chóng bấm một hàng chữ: “Em đến nơi rồi.”
Trời mới biết lúc này cô muốn chạy như bay đến trước mặt anh như thế nào. Bọn họ đã hai ngày chưa gặp nhau, nhưng cảm giác đã qua rất lâu. Cảm giác sống một ngày bằng một năm đại khái là như vậy.
“Tiểu Diệp, lát nữa lên xe tôi, chúng ta đến thẳng địa điểm concert.” Mục Tắc Thành nhìn Diệp Niệm Sênh hóa ngốc ngồi bên cạnh, mỉm cười nói.
“Vâng.” Cô lập tức phục hồi tinh thần: “Cảm ơn chú Thành.”
“Người một nhà cả, còn khách sáo như vậy à?” Mục Tắc Thành nghiêm túc trả lời.
'Vụt' một cái, đỏ mặt như quả cà chua: “Người một nhà!!!”
Mục Tắc Thành nhận ra cô ngại ngùng, cười sang sảng, đi về phía bãi đỗ xe. Sênh Sênh lập tức đuổi theo.
Trước đây chỉ cần nghe đến concert, Diệp Niệm Sênh sẽ đăng status lên blog của mình. Ngồi trên xe, đột nhiên có cảm giác tâm tình phức tạp. Chờ mong có, hưng phấn có, trong lòng không yên cũng có, mà đa số là một loại cảm xúc không thốt nên lời cũng không thể tả rõ.
Cô nhìn bìa album mới của Mộ Thiên Ca, thấy sườn mặt đẹp trai của anh, mở blog, đăng lên: “Em tới rồi, ánh sao sáng nhất trong lòng em.”
Ánh sao sáng nhất trong lòng tôi, sau khi bài hát này ra mắt lập tức chiếm đầu bảng xếp hạng các trang web nghe nhạc lớn, đi khắp phố lớn ngõ nhỏ đâu cũng nghe thấy.
Số người follow blog của Sênh Ca tăng vọt lên mấy triệu, hiển nhiên độ nổi tiếng của bài hát này rộng rãi không thể tưởng tượng nổi.
Từ khi đăng status, điện thoại của Diệp Niệm Sênh chưa từng ngừng reo. Mở blog mới phát hiện Mộ Thiên Ca đã comment status của cô: “Anh chờ em.”
Đám người kia không chỉ xem, mà còn cập nhật blog, cùng nhau bình luận: 'Chân ái' kèm theo rất nhiều trái tim.
Trời ạ, mình đúng là tự đào hố để nhảy, blog sắp sập rồi, tin nhắn cũng không ngừng nghỉ:
Lý Tuyết Vi: Đây là giai điệu lưu luyến công khai tình cảm a!
Hồ Lượng: Chỉ còn chưa nói Sênh Ca chính là Tiểu Sênh thôi.
Đường Tâm: @DiệpNiệmSênh thật hâm mộ nha. Nếu có đại thần ngôi sao bày tỏ với chị, chắc chắn chị sẽ hạnh phúc muốn chết.
Hồ Lượng: Cả đời này em cũng không có khả năng. Bằng không để tôi làm biên kịch diễn sâu với em một hồi, để em thỏa nguyện trong kịch.
Đường Tâm: @Hồ Lượng Anh đi chết đi, chết ngàn ngàn vạn vạn lần.
Hồ Lượng: Cắt, ai thèm để ý đến em! Anh và Lucy đến rồi, bọn em ở đâu?
Đường Tâm: Đồ mù, bản cô nương ngồi ở sát ghế của anh.
Hồ Lượng: Ai hỏi em? Đồ tự đa tình.
Đường Tâm: Cút cút cút cút cút cút cút cút cút cút cút cút.
Lý Tuyết Vi: Im lặng, trọng tâm câu chuyện bị hai người ném đi nơi nào rồi?
Viên Lực:Tôi và Lãnh Băng đang ghi âm, hôm nay không đến được.
Diệp Niệm Sênh: Em và chú Thành mới xuống xe, lát nữa là đến.
Lý Tuyết Vi: Nữ chính đến rồi. Nam chính đâu?
Lãnh Băng: @DiệpNiệmSênh, hôm qua Mộ Thiên Ca nói với anh là bọn anh đi hay không cũng được, ngược lại anh ấy chỉ quan tâm em có đi hay không. Bọn anh phối hợp diễn... Ài, nếu anh không phải nhạc sĩ thì cũng sẽ không tới, hừ!”
Lý Tuyết Vi: Hình như tôi ngửi thấy mùi chua?
Đường Tâm: Đã nói chỉ có Lãnh Băng ghen tị không đến.
Hồ Lượng: Ha ha ha, Tiểu Băng Băng, tôi cũng ngửi được mùi chua nữa nha.
Lãnh Băng: *icon ba vạch đen* Đám người các người, chúng ta không cùng một phe, còn dám khôn lỏi.
Đường Tâm: Chưa bao giờ biết khôn lỏi là cái gì.
Lý Tuyết Vi: ME TOO.
Viên Lực: ME TOO.
Hồ Lượng: ME TOO.
Lãnh Băng: ...
Diệp Niệm Sênh: @AnhCa đùa thôi, anh đừng cho là thật.
Mộ Thiên Ca: Anh nghiêm túc.
Giết người chớp nhoáng, có tin hay không?
Cả đám lập tức hoàn toàn yên tĩnh.
Bước vào một hội trường với hàng ngàn hàng vạn lightstick phát sáng, cho dù xung quanh rất ồn ào, Diệp Niệm Sênh vẫn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh như trước.
“Bịch bịch.”
“Bịch bịch.”
Chân thực và sôi nổi.