Edit: Thố Lạt (Cỏ Chymte)
“Không phải em đóng phim sao, sao lại không có ai nhận ra em.” Hoắc Phàm kéo vali đen, nhởn nhơ vênh váo đi bên người Diệp Niệm Sênh, một tay lười biếng khoác trên bờ vai nhỏ xinh của cô.
“Phim của em vẫn chưa tuyên truyền mà!” Diệp Niệm Sênh tức giận trả lời, thuận tay đẩy móng vuốt đang khoác lên vai cô ra. Cuối cùng đi đến bãi đậu xe, Diệp Niệm Sênh mới chợt nhớ ra: “Lần này anh về ở đâu?”
“Nhà em.” Hoắc Phàm nhún nhún vai, trả lời rất nhanh.
“Tại sao lại đến nhà em, em không đồng ý.” Nếu để anh ở lại nhà cô, Diệp Niệm Sênh có thể tưởng tượng những ngày sau này mình phải trải qua sẽ là chuỗi ngày phải làm bảo mẫu miễn phí cho anh, đáng thương biết nhường nào. “Hay là anh đến chỗ ba bẹ em ở.”
“Lần này về nước trước tiên tạm thời không muốn để ba mẹ anh biết. Nếu ở nhà cô chú, em biết đấy...” Hoắc Phàm hiếm khi trả lời thật nghiêm túc, khiến Diệp Niệm Sênh sửng sốt. Nhưng ngay sau đó anh lập tức cười giảo hoạt nói: “Tiểu Sênh Sênh, chẳng lẽ em muốn anh ở khách sạn?”
“Anh ở khách sạn không phải là chuyện thường như cơm bữa sao.” Diệp Niệm Sênh bác bỏ.
Hiếm khi Hoắc Phàm mang bộ dáng nghẹn họng, đi theo sau lưng cô, không nói lời nào. Anh không trả lời như vậy, trái lại khiến Diệp Niệm Sênh sợ hãi đầy mình, cô đi vài bước liền ngừng lại, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn phải quay đầu lại, căm hận nói: “Tạm thời để cho anh ở vài ngày. Nói hay lắm, chỉ mấy ngày thôi.”
Hoắc Phàm như thực hiện được gian kế, lười biếng bế Diệp Niệm Sênh lên từ phía sau, Diệp Niệm Sênh lại bị dọa sợ hết hồn, cô giãy dụa hai chân, thét lớn: “Thả em xuống.”
Lúc này Hoắc Phàm mới thỏa mãn cười, thả cô xuống, sờ sờ tóc cô nói: “Trên đời này chỉ có em gái tốt. Sao lại nhẹ vậy, phải bồi bổ thật tốt vào.”
“Hoắc Phàm, anh có chút không bình thường nha.” Diệp Niệm Sênh cảm thấy lần này trở về Hoắc Phàm có chút khác, nhưng lại không biết khác ở chỗ nào, chỉ là trực giác của phụ nữ.
“Sao em lại lái một chiếc xe như vậy, không xứng với thân phận cao quý của anh một chút nào.” Hoắc Phàm nói những lời này, trái lại rất ăn khớp với phong cách trước sau như một của anh.
“Khiêm tốn, hiểu không?” Diệp Niệm Sênh làm mặt quỷ với anh, “Không muốn ngồi thì thuê xe khác đi, em không có khóc lóc cầu xin anh ngồi xe của em.”
Hoắc Phàm cướp lấy chìa khóa trong tay Diệp Niệm Sênh, sau khi mở cốp xe dọn hành lí vào, vỗ tay nói: “Hôm nay anh lái xe.”
“Tự em sẽ lái.” Diệp Niệm Sênh muốn lấy lại chìa khóa, thế nhưng Hoắc Phàm ỷ vào lợi thế chiều cao, giơ chìa khóa lên thật cao, Diệp Niệm Sênh nhảy lên nhưng hoàn toàn không với tới.
Cách nơi hai người cười đùa không xa, một chiếc xe doanh nghiệp cao cấp đang đậu.
“Cô gái kia hình như là Diệp Niệm Sênh trong đoàn phim của chú Thành.” Bên trong xe, người đại diện Na Na cố ý nói với Mộ Thiên Ca. Lúc trước, khi ở đoàn phim Nguyện Thua Cuộc, cô đã phát hiện Mộ Thiên Ca đối với cô gái này không bình thường, hơn nữa anh còn theo dõi cô trên weibo, thân là người đại diện của anh, cô không cần Mộ Thiên Ca dặn dò, đã sớm tra xét tất cả tài liệu của Diệp Niệm Sênh, sau đó đặt trước mặt anh.
Giờ đây sắc mặt anh bình tĩnh như nước hồ, nhưng ánh mắt chăm chú khóa lại bên bóng dáng nhỏ xinh kia. Anh cười nhàn nhạt, chuyển đề tài: “Tôi đã nói lần này đến Thượng Hải phải kín đáo, cuối cùng vẫn có nhiều người hâm mộ và ký giả như vậy.”
“Phải đó, không ngờ có thể có nhiều người đến đón như vậy.” Na Na trả lời đầy kinh nghiệm, nhưng bộ dáng rõ ràng là đã có chuẩn bị.
“Tốt nhất không phải là cô khiến người ta để lộ tin tức.” Trong lời nói của Mộ Thiên Ca hoàn toàn không có ngữ điệu trách cứ, “Tham gia buổi biểu diễn thương mại tối nay xong, tôi muốn ở lại Thượng Hải một ngày, ngày mai đi.”
“Nhưng mà album mới không phải vẫn còn một bài chưa thu xong sao?” Na Na có chút nghi ngờ, bình thường Mộ Thiên Ca chưa thu xong album mới thì tuyệt đối không thể nói muốn nghỉ ngơi một ngày, tuyệt đối sẽ đi cả đêm để về Bắc Kinh.
“Chính vì thu bài hát này, tôi phải nán lại thêm một ngày.”
“Hả, được.” Na Na gật đầu, cái hiểu cái không. Sau đó nói vơi tài xế: “Lái xe đi.”
Xe doanh nghiệp chạy nhanh qua chỗ Diệp Niệm Sênh và Hoắc Phàm đang đùa giỡn.
“Được rồi, anh lái thì anh lái.” Cuối cùng Diệp Niệm Sênh cũng ngưng chống cự, tự quay người mở cửa xe bên ghế phụ, lên xe.
Hoắc Phàm cũng lên xe thắt chặt dây an toàn, đạp chân ga, vù một cái, lái nhanh về nhà trọ của Diệp Niệm Sênh.
Khi Diệp Niệm Sênh và Hoắc Phàm cùng ra khỏi xe, tình cờ gắp bác gái nhà đối diện đi mua đồ ăn về, bác gái kia tỉ mỉ quan sát Hoắc Phàm từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, thấy dáng dấp anh khôi ngô khác thường, liên tục giơ ngón tay cái nói: “Tiểu Diệp, chả trách dì muốn giới thiệu đối tượng cho con con đều không chịu, thì ra đã tìm được bạn trai tốt, tiểu tử có vẻ rất khéo.”
“Dì à, đây là anh họ con.” Diệp Niệm Sênh vội vàng giải thích.
“À, thì ra là anh họ.” Bác gái như mới tỉnh mộng, lại hỏi Hoắc Phàm: “Chàng trai trẻ tên gì, có bạn gái chưa, có muốn dì giới thiệu bạn gái cho con không. Trên tay dì có rất nhiều cô nàng tốt đấy.”
Diệp Niệm Sênh nghe xong, không nhịn được bật cười, bác gái luôn bình dị gần gũi, bây giờ lại khiến cô nghĩ đến “tú bà” của thanh lâu cổ đại, nhìn thấy khách quan tuấn tú lịch sự, vội chào hỏi, chỉ chưa la lên: “Các cô nương, gặp khách.”
Mà Hoắc Phàm rõ ràng không bị bác gái nhiệt tình làm kinh hãi, vươn tay ôm Diệp Niệm Sênh, lạnh nhạt mở miệng: “Dì à, con thích em họ con, những cô gái khác con đều thấy chướng mắt.”
Một câu giết người trong nháy mắt, có bản lĩnh.
Bác gái mang theo ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Hoắc Phàm và Diệp Niệm Sênh, Diệp Niệm Sênh nghe xong lại càng không thể tin nổi nhìn chằm chằm Hoắc Phàm. Miệng vẫn vội vàng giải thích: “Dì à, dì đừng nghe anh ấy nói bậy.”
“Dì còn có việc, đi trước đây.” Bác gái kia chưa kịp nghe được câu nói của Diệp Niệm Sênh, vội vàng đi ra ngoài.
“Anh có bệnh à.” Diệp Niệm Sênh đỏ mắt, tức giận mắng. Đấm mạnh vào ngực Hoắc Phàm.
“Anh giúp em giải quyết một chuyện phiền phức, em còn không đội ơn anh.” Hoắc Phàm nghênh ngang kiêu ngạo đi vào nhà trọ, vẫn không quên quay đầu lại nói: “Cầm vali giúp anh.”
“Rõ là kiếp trước em nợ anh.” Diệp Niệm Sênh tức giận giậm chân, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn giúp anh kéo vali, Hoắc Phàm nói rất đúng, anh vừa nói như vậy, chắc chắn bác gái kia sẽ không còn cứ hai hoặc ba ngày thấy cô, liền ầm ĩ giới thiệu đối tượng cho cô nữa, nhưng mà lí do này cũng thật sự khiến người ta khó có thể chấp nhận.
Cô và Hoắc Phàm, bọn họ là anh em họ, sao có thể... Càng nghĩ càng cảm thấy quá ác, không được, Diệp Niệm Sênh thấy mình mà nghĩ tiếp nữa, cô sẽ nổi đầy da gà, liền vội vội vàng vàng đẩy vali, đi theo sau lưng Hoắc Phàm, không chút kiêng nể kêu lên: “Hoắc Phàm, anh có phong độ đàn ông không vậy hả.”
“Phong độ đàn ông của anh chỉ dành cho phụ nữ của anh, ai bảo em là em gái anh, cả đời này cũng không nhận được đối xử cao cấp như vậy đâu.” Hoắc Phàm hất cằm trả lời.
Diệp Niệm Sênh hoàn toàn không còn gì để nói, trợn trắng mắt, tội nghiệp kéo va li, theo sau lưng anh, vào thang máy. Mà Hoắc Phàm vênh mặt đi phía trước.