Lúc chúng ta trở về
trở nên vô cùng náo nhiệt, trước sau đều có thuyền nhỏ của những thiếu
niên kia bao quanh, những thiếu niên này ồn ồn ào ào, điều khiển thuyền
của bọn họ, ở quanh chiếc thuyền hoa của chúng ta, lúc nhanh lúc chậm,
truy đuổi chơi đùa nhau, làm bọt sóng bắn tóe lên. Bọn họ là nam nhân,
chèo thuyền vô cùng thuần thục.
Ta một thân một mình ngồi ở vị
trí tốt nhất trong khoang thuyền, nhưng ngoại trừ con rùa núi mà ta đặt
trên đùi kia, không có ai thân thiết với ta.
Bây giờ cả A Nam và Đặng Vân đều vây quanh nhị ca, ngồi ở một góc thuyền. Bọn họ có chút tò mò, nghe nhị ca nói về Phật pháp.
Bởi vì những chuyện nhị ca nói đều chuyện xưa về nhân quả luân hồi, A Nam
và Đặng Vân nghe rất say sưa, không rảnh mà để ý đến người không thú vị
như ta.
Thì ra là mấy năm không gặp, nhị ca lại có thêm một cái
sở thích như thế này. Hơn nữa hắn cũng không chỉ là thích hời hợt mà còn là thật sự tâm đắc. Xem ra ta mời hắn tới dựng Đại Phật là đã mời đúng
người rồi.
Phùng Yên Nhi vẫn dựa trên người ta, coi bả vai ta như gối đầu của nàng ta. Nếu như không phải trên đùi ta có con rùa núi, có
lẽ nàng ta sẽ ngồi lên đùi ta. Nhưng lúc này dường như nàng ta biết tâm
tình ta không tốt, cho nên cũng ngoan ngoãn không quấy rầy ta.
Ta và nàng ta thật ra là bằng mặt không bằng lòng, lúc này nàng ta đang
nghĩ gì ta có thể đoán được. Mà nàng ta, sợ là không biết ta đang nghĩ
cái gì đi?
Lần này du ngoạn trở về, lại một lần nữa thay đổi hình thức trong cung. Nàng ta chắc chắn lại có thêm tinh thần mà.
”Ta nguyện ý vì hoàng thượng mà san sẻ gánh nặng.” Một ngày nào đó, Phùng
Yên Nhi vừa từ chỗ mẫu hậu đi ra liền trực tiếp xông đến ngự thư phòng
của ta, nàng ta nói với ta: “Thân thể của ta đã khỏe hơn nhiều.”
Ta không nên để nàng ta vào ngự thư phòng của ta, nhưng suy xét đến việc
diễn kịch thì phải diễn đến cùng, nếu không thì khó tránh khỏi khiến
người khác sinh lòng nghi ngờ. Ta không đến Trích Tinh Các, cho nên nàng ta mới đến ngự thư phòng.
Ta đẩy chuyện này cho mẫu hậu: “Nghe
mẫu hậu nói hôm qua Thục phi còn có chút chóng mặt. Yên Nhi vẫn nên tĩnh dưỡng thật tốt đi, đừng lơ là chuyện sức khỏe của mình.” Ta thuận tiện
giả bộ quan tâm.
Bất luận như thế nào, ta không thể để cho nữ nhân này nhúng tay vào chuyện hậu cung.
Phùng Yên Nhi vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.
”Chuyện thả người ra khỏi cung, Sở Hiền phi một mình lo liệu, trong cung có
chút ý kiến. Ta cũng không có ý nói Hiền phi xử trí không kịp. Nhưng
ngay lập tức thả ra nhiều người như vậy, hiện tại các cung đều kêu la
không đủ nhân lực.” Phùng Yên Nhi vừa có cơ hội liền cáo trạng A Nam với ta.
”Ai cho rằng làm không tốt cũng có thể rời khỏi cung.” Ta
không hề khách khí. Ta không thích nghe lời này, cũng không cần nàng ta
tới đây giả bộ hiền thục. Ta thà nghe A Nam nói không cho phép ta ở cạnh nữ nhân khác, cũng không muốn nghe Phùng Yên Nhi nghĩ một đằng nói một
nẻo, nói chuyện hoang đường lừa gạt người khác.
Phùng Yên Nhi
sững sờ, lập tức đổi thành dáng vẻ khéo léo: “Hoàng thượng nói đúng lắm, bọn họ ở trong cung đã quen nhõng nhẽo, chỉ biết oán trách, không quan
tâm đến sự khó xử của hoàng thượng.” Thật là biết ngả theo chiều gió!
Trong lòng ta cười lạnh, bây giờ nàng ta dùng bất cứ chiêu trò nào thì cũng đều vô dụng với ta.
Phía sau bình phong sau lưng ta phát ra một tiếng vang khẽ đến mức gần như không nghe thấy, tích tích tác tác.
Chỉ trong chốc lát, con rùa núi mà ta nhặt được trước hang Tân Dương chậm
chạp bò từ sau bình phong ra bên ngoài, từ từ bò đến góc bàn. Phùng Yên
Nhi nhìn con rùa núi chằm chằm.
”Ta cảm thấy con rùa này thật quỷ dị.” Nàng ta nói. Ta nghe không ra là nàng ta đang thật sự sợ hãi hay là đang làm nũng.
”Hoàng thượng xem đôi mắt nhỏ của nó vẫn nhìn ta chằm chằm. Ngày đó trên đường chúng ta trở về, nó cũng luôn nhìn ta chằm chằm.” Trên mặt Phùng Yên
Nhi lộ ra một tia sợ hãi. Giống như con rùa này dự báo cho lời tiên tri
gì đó, khiến cho nàng ta sợ hết hồn vía.
Ta ôm con rùa núi kia đặt lên bàn, Như Ý vội đưa tới một đĩa thức ăn cho rùa.
”Rùa là vật trường thọ, trẫm và con rùa này có duyên, có lẽ nó là lời cầu
chúc vận mệnh Đại Triệu dài lâu, cơ nghiệp của trẫm vững bền.” Ta cười:“Nó nhìn Yên Nhi, là bởi vì nó cũng biết Yên Nhi thường ngày xinh đẹp,
nghĩ rằng sống đến từng ấy tuổi rồi, chưa từng thấy qua người nào tuyệt
sắc như Yên Nhi.” Ta cười hai tiếng nhạt nhẽo.
Quả nhiên là tuyệt sắc, uống hoa đào lộ, tựa như yêu như quỷ, sớm đã đoạn tuyệt hơi thở nhân gian.
Thế nhưng Phùng Yên Nhi thật sự giống như hoàn toàn không biết là ta đang
châm chọc, thật sự cho là ta đang khen nàng ta: “Hoàng thượng lại đùa
thiếp.” Nàng ta cách nàng ta một cái bàn, không có cách nào cọ lên thân
thể ta, nếu không lúc này đã sớm chủ động ôm ấp yêu thương rồi.
”Thật ra thì...” Nàng ta lấy tay che mặt: “Gần đây dung nhan của ta cũng suy
giảm không ít.” Nói xong còn vụng về thở dài một cái: “Ta vẫn luôn mời
Hoa thái y đến xem. Hoa thái y lớn tuổi, trừ dài dòng ra cũng không có
phương thuốc gì tốt, chỉ hỏi thăm thói quen ăn uống và sinh hoạt hằng
ngày của ta. Hỏi mấy câu chẳng hề liên quan.” Phùng Yên Nhi bày ra một
ánh mắt đầy mê hoặc: “Ta nghĩ Hoa thái y già nên hồ đồ rồi. Về sau ta sẽ không mời hắn đến xem bệnh nữa.”
Việc này giống như tái diễn
chuyện xưa kiếp trước, Phùng Yên Nhi lại bắt đầu buông lời gièm pha Hoa
thái y trước mặt ta, nàng ta là đang muốn đuổi Hoa thái y để dễ dàng hạ
độc ta. Ta đoán là Hoa thái y cũng đã hoài nghi căn nguyên bệnh của nàng ta, nếu không cũng sẽ không cần hỏi thường ngày nàng ta ăn cái gì. Nữ
nhân này biết rõ dấu vết hành động của nàng đã bị bại lộ trước mặt A
Nam, chỉ là ỷ vào gần đây ta coi trọng nàng ta, cho nên cũng không cảm
thấy hổ thẹn.
Chuyện này cũng chỉ trách nam nhân trong thiên hạ nông cạn, nhìn nữ nhân chỉ nhìn thấy một mặt này.
”Vậy Thục phi muốn để cho người nào tới xem bệnh cho nàng đây?” Ta hỏi,
trong lòng đang hoài nghi không biết nàng ta muốn đề cử người nào với
ta. Nếu như nàng ta đề cử thì ta đương nhiên phải tiếp nhận, nếu không
thì làm sao nàng ta có thể yên tâm đề cử Lý Dật? Hay là nàng ta định
trực tiếp đề cử Lý Dật và Thái y viện của ta? Chuyện này cũng quá mức
trực tiếp rồi!
Nhịp tim ta đột nhiên tăng nhanh, cúi đầu nhìn tấu chương trên tay, con rùa núi kia đã ăn hết thức ăn trong đĩa, nhàm chán bò đến bên cạnh tay áo của ta.
”Ta thấy có một vị thái y mới tới Thái y viện.” Phùng Yên Nhi nhìn sắc mặt ta: “Hiền phi tìm hắn xem qua, nhưng...”
Thì ra là như vậy! Ta rất nóng lòng.
”Hôm qua ta nhìn thấy vị thái y mới tới kia và Hiền phi đứng dưới cây nho nói chuyện một lúc lâu.”
Phùng Yên Nhi tỏ vẻ ngây thơ: “Hai người họ nói gì ta không có cách nào nghe
được, nhưng ta thấy, sau khi vị thái y kia rời đi, đôi mắt của Sở Hiền
phi đỏ lên, muốn khóc nhưng không khóc, chỉ đứng ngơ ngác bất động dưới
cây nho cả buổi chiều. Ta đi qua chào hỏi nàng, nàng cũng không để ý đến ta.” Phùng Yên Nhi õng ẹo oán trách với ta.
Tay ta run rẩy, nhất định là con rùa già dưới cổ tay không yên phận.
”Ta thấy vị thái y mới tới kia nói chuyện với Sở Hiền phi xong thì liền lập tức xuất cung, dáng vẻ vội vã, cũng không biết là đi đâu. Ta vốn còn
muốn mời hắn đến xem bệnh một chút, không ngờ người ta chỉ tiếp đãi một
mình Hiền phi.” Phùng Yên Nhi giả bộ như thể nàng ta không biết lai lịch của Đặng Hương. Một trận đại náo kia của mẫu hậu khiến A Nam và nàng ta cùng lúc chịu phạt, nàng ta có thể không biết chuyện Đặng Hương?
”Đúng rồi, lời này ta vẫn chưa nói với mẫu hậu.” Phùng Yên Nhi hả hê hất mặt
lên, còn dùng tay gỡ một nắm tóc của mình. Nàng ta biết rõ trong hoàng
cung này, mẫu hậu và ta quan tâm và lo lắng tới cái gì.
”Hôm nay ta cũng không trông nom chuyện trong cung, thật không biết đã loạn đến mức này, ngay cả thái y cũng có thể...”
Sau tấm bình phong lại có tiếng động vang lên, Phùng Yên Nhi ngạc nhiên ngậm chặt miệng nhìn ta sững sờ.
Ngay tức khắc, Huyền Tử cầm một quyển sách trong tay bước ra từ phía sau tấm bình phong, biểu cảm trên mặt vô cùng nghiêm trang. Hắn không nhanh
không chậm, thong thả cất từng bước nhỏ.
Đôi mắt giống hệt A Nam
kia giống như hoàn toàn không nhìn thấy Phùng Yên Nhi: “Hoàng thượng,
cái gì gọi là trí giả chi lự tất tạp vu lợi hại*?”
*Trích “Binh
pháp Tôn Tử”, chương Tám “Cửu biến”, giải nghĩa: Tướng soái tài trí suy
nghĩ phải kiêm cố hai đường lợi hại. Khi ở trong điều kiện có lợi, phải
nghĩ đến những nhân tố bất lợi thì mới hoàn thành nhiệm vụ; trong điều
kiện bất lợi, nghĩ đến điều có lợi thì mới có thể giải tỏa họa hoạn.
Phùng Yên Nhi trợn mắt há mồm nhìn Huyền Tử, sắc mặt trở nên lúng túng.
Nàng cười khan hai tiếng, khoa trương kêu lên: “Đây không phải là đệ đệ của
Hiền phi sao? Tên là gì? Hắn không phải là con trai của Quy Mệnh hầu
đúng không? Ta có chút không rõ lắm, hắn hẳn là con trai của Sở Liệt
đế.”
Huyền Tử không để ý đến nàng ta, hắn giơ quyển sách lên
trước mặt ta: “Trong sách nói, lúc làm việc trước hết phải cân nhắc lợi
hại mới có thể không cái gì là không thắng. Như vậy đối với người không
biết lợi hại thì phải làm sao? Có phải là cần đón đầu đánh tới cùng hay
không? Đánh rồi thì hắn sẽ biết lợi hại sao? Hay là một trận diệt sạch,
để lợi hại trong thiên hạ không liên quan gì đến hắn nữa?”
Hôm
nay Huyền Tử mặc áo dài màu trắng, tao nhã, nhìn qua giống như thư sinh. Tóc dài lại chỉ tùy tiện thả sau gáy, lại có chút giống tiên đồng đắc
đạo. Hết lần này tới lần khác lời nói đều như kẹp lưỡi dao, ánh mắt cũng giống như mũi tên bắn về phía Phùng Yên Nhi hết mũi này đến mũi khác.
Phùng Yên Nhi liền có chút đứng ngồi không yên, cười ha hả: “Đứa nhỏ này thật không giống với đệ đệ Mại Nhi của ta. Lúc lớn bằng từng này, Mại Nhi
làm sao hiểu được mấy quyển sách cao siêu như vậy. Người miền nam quả
nhiên là thông minh hơn.” Nàng ta nghĩ ngợi một chút lại nói: “Nếu người miền nam đều giống như đứa nhỏ này thì năm nay Mại Nhi nhà ta đi thi
chắc chắn là gặp khó khăn rồi. Phí công hắn đọc sách thánh hiền nhiều
năm như vậy.”
Ta xoa xoa đầu Huyền Tử: “Huyền Tử có nghe được
lời Thục phi nói không? Sách này đối với ngươi quá mức cao siêu. Ngươi
đi xem một quyển khác đi.”
Huyền Tử không nhúc nhích, vẫn nhìn
chằm chằm Phùng Yên Nhi. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn rõ ràng viết
mấy chữ “khinh thường“.
Phùng Yên Nhi có chút phẫn nộ: “Tên của
đứa nhỏ này không tệ, là Huyền Tử sao? Tỷ tỷ của hắn cũng biết gảy đàn.
Trong Trích Tinh Các của ta cũng không có mấy người biết gảy đàn.”
Lời còn chưa dứt, Huyền Tử đã cởi cây cung nhỏ treo trên thắt lưng xuống,“bang” một tiếng đặt trên bàn của ta: “Dây cung vang tiếng nhẹ nhàng
thánh thót, tiếng máu chìm trong bùn cát. Nếu như nương nương thích
nghe...”
Rốt cuộc Phùng Yên Nhi không thể ngồi yên nữa.
Đợi nữ nhân kia rời đi rồi, ta sờ sờ đầu Huyền Tử: “Tốt lắm, ngươi đi đọc
sách đi, nếu không thì đi chơi một lúc cũng được. Đừng nói chuyện hôm
nay cho tỷ tỷ của ngươi biết.”
Huyền Tử nhìn ta chằm chằm, trong ánh mắt không hề giấu diếm cảm xúc, có ủy khuất, còn có - dĩ nhiên là tức giận.
Ánh mắt này khiến cho ta bất an, cũng là hàng lông mi dài, cũng là con
ngươi đen láy. Giống hệt như người kia. Ta ước chừng đã mấy ngày không
gặp nàng. Có chút nhớ nhung cặp mắt kia. Nhưng vào lúc này ta không thể
kiếm củi ba năm đốt một giờ, thật vất vả Phùng Yên Nhi mới chủ động đưa
tới cửa.
”Tỷ tỷ của ngươi thật sự đã khóc sao?” Ta nhỏ giọng hỏi thăm Huyền Tử, trong lòng có chút chột dạ.
Dĩ nhiên là Huyền Tử không để ý đến ta. Hắn buồn buồn dựa vào người ta, tay tiếp tục lật từng trang sách.
Đứa nhỏ này dường như có chút dính người, cho dù giận dỗi cũng là dựa lên
người ta mà tỏ vẻ bực mình. Có lẽ là bởi vì mới nhỏ như vậy đã bị ta đưa đi rời xa quê nhà, một mình không có bạn bè. Đối với đứa nhỏ như vậy,
trong lòng ta càng thêm không yên tâm.
”Gần đây Huyền Tử có gặp
Mính Hương tiên sinh không? Hắn có khuyên tỷ tỷ ngươi vài câu không? Nếu không thì Huyền Tử về cố gắng khuyên nhủ tỷ tỷ ngươi, có một số việc
đừng suy nghĩ nhiều, trước hết chăm sóc tốt cho sức khỏe của mình. Mính
Hương tiên sinh kê thuốc cho tỷ tỷ ngươi, nàng có uống đầy đủ không? Hai hôm nay thời tiết ấm áp, nhưng vẫn còn là đầu xuân, ngươi và tỷ tỷ đừng vội ăn mặc mỏng manh, coi chừng bị cảm lạnh. Hiện giờ việc trong cung
chủ yếu do tỷ tỷ ngươi trông coi, ngươi nhớ nói với nàng đừng quá mệt
mỏi.”
”Những lời này tại sao hoàng thượng không tự mình đi nói
với tỷ tỷ?” Huyền Tử đột nhiên chất vấn ta, khiến mấy lời cằn nhằn của
ta đều phải nuốt ngược vào bụng.
Ta dùng tay áo chùi mồ hôi. Đứa nhỏ này hỏi rất đúng!
Ta thật sự cảm thấy đã một thời gian dài ta không gặp A Nam rồi.
Có lẽ, ta có thể gặp được Đặng Hương? Từ lần trước ghé thăm hắn đến giờ,
mấy lần hắn vào cung nhưng đều chỉ gặp A Nam, không gặp được ta. Thật ra thì ta còn muốn nhờ hắn thông qua việc qua lại với Quy Mệnh hầu mà giúp ta để ý Phùng phủ. Mặc dù ta không nói rõ, nhưng nhất định là hắn hiểu
được. Lâu như vậy, chẳng lẽ hắn không có chút tin tức nào sao?
Ta cũng muốn gặp hắn.
Chuyện trong thiên hạ chính là kỳ lạ như thế, nhắc đến người khác sau lưng rất linh nghiệm. Ta đang nghĩ làm cách nào để gặp Đặng Hương một lần, bên
ngoài đã có người thông báo: “Mính Hương tiên sinh cầu kiến!”
”Mau cho vào!” Ta vui mừng còn không kịp, vội vàng đứng lên. Tình nghĩa giữa ta và Đặng lão tướng quân có lẽ sẽ khiến Đặng Hương có phần không tiện
cự tuyệt lời nhờ cậy của ta. Nhưng hắn có thể chủ động đến tìm ta cũng
khiến cho ta hết sức vui mừng. Hắn đến nhất định là có chuyện lớn. Chỉ
mong không phải là chuyện liên quan đến A Nam. Nếu Đặng Hương đến tìm
ta là để nói chuyện A Nam, thậm chí là để hỏi tội, ta thật sự không biết phải ứng phó như thế nào.
Có lúc, ta rất khó hiểu vì sao người
miền nam lại thích mặc đồ trắng như vậy. Nghe nói, quý tộc ở Giang Nam,
trong rương mỗi người đều có mấy bộ đồ trắng. Mỗi lần ta thấy Đặng
Hương, hắn đều mặc áo trắng, áo dài chấm gót, bước đi khoan thai nhẹ
nhàng, dáng vẻ ung dung nhàn nhã.
Đặng Hương đi theo phía sau Như Ý bước vào. Hôm nay hắn lại mặc đồ trắng, trái ngược hoàn toàn với ta toàn thân áo đen.
”Trời đang mưa sao?” Ta hỏi Đặng Hương đang đưa cây dù cho Như Ý. Trên cây dù giấy nhỏ nước, làm ướt nền điện lát đá xanh của ta.
”Vừa mới bắt đầu đổ mưa.” Đặng Hương quay đầu nhìn ta, lại nói thêm một câu: “Một cơn mưa xuân tốt lành! Đến rất đúng lúc.”
Như Ý vội đi mở cửa sổ của ngự thư phòng.
Quả nhiên, lá cây xanh biếc bên ngoài đình viện đã ướt. Ta vùi đầu trong ngự thư phòng, hoàn toàn không phát hiện ra.
Ta thấy lần này bên hông của Đặng Hương còn mang theo một chai hồ lô. Vừa
vào cửa đã mang theo mùi rượu vào ngự thư phòng của ta.
Bình
ngọc, ở trong nhà tranh, xung quanh trồng khóm trúc, hạc trắng bay theo, có tiếng đàn gảy suối reo, bên trên còn có thác nước. Mấy ngày này Đặng Hương tốt hơn ta nhiều.
Huyền Tử vui vẻ chạy tới trước mặt Đặng
Hương, vốn định hành lễ với Đặng Hương lại lập tức bị Đặng Hương ôm
người giơ cao lên: “Hai ngày nay Huyền Tử không xao nhãng học hành chứ?”
”Không có, tỷ tỷ vẫn giám sát ta chặt chẽ. Ta còn ở chỗ này của hoàng thượng đọc rất nhiều sách.”
Đặng Hương thả hắn xuống, quay đầu nhìn ta: “Tạ ơn hoàng thượng chỉ bảo cho Huyền Tử.”
Ta quýnh lên, ta nào dám chỉ bảo người khác. Chỉ là ở trước mặt đứa nhỏ
này nói một chút binh pháp thôi. Lại nói, ta dạy Huyền Tử thì tại sao
cần hắn tới cám ơn ta!
Đặng Hương cúi đầu nói với Huyền Tử:“Ngươi đi chơi đi, Hương ca ca muốn nói chuyện quan trọng với hoàng
thượng, trẻ con nghe được không tốt.” Hắn nói chuyện với đứa nhỏ này lại vô cùng thẳng thắn.
Huyền Tử gật đầu, đến bên cạnh ta cầm lại
cây cung nhỏ của hắn. Suy nghĩ một chút, hắn lại nói với Đặng Hương:“Trong cung có người nói xấu tỷ tỷ.”
Đặng Hương sửng sốt, lập tức hiểu ra: “Không sao, Huyền Tử đừng để ý đến bọn họ.” Vừa nói vừa nhìn ta một cái.
Lúc này ta quả thật là không đất dung thân. Cũng không phải là sợ Đặng
Hương nghĩ ngợi gì, dù sao sau một lần đại náo kia của mẫu hậu, hắn chắc chắn đã sớm hiểu chuyện này. Ta khó xử chính là: đứa nhỏ Huyền Tử mới
bao nhiêu tuổi, thậm chí ngay cả hắn cũng hiểu chuyện này.
Đợi Huyền Tử ra ngoài, Đặng Hương mới quay đầu lại nhìn ta.
Ta nghiêm túc ngồi thẳng người, hết sức giả bộ như mặt không biến sắc.
Đặng Hương thoải mái tìm chỗ ngồi xuống, cởi hồ lô ra đặt bên cạnh.
Hắn hơi trầm ngâm: “Ta không thể hỏi tới chuyện yêu ghét trong hậu cung của hoàng thượng, nhưng do Sở Hiền phi chuyển lời, ta không thể tự mình tới đây. Ta luôn không biết cách nói chuyện, cho nên trước hết trình xin ý
kiến hoàng thượng. Nếu hoàng thượng nghe thấy lời ta nói không lọt tai,
xin thứ tội.”
Lời của Đặng Hương trong mềm có cứng, làm sao ta có thể nghe không hiểu.
Nhưng ở trước mặt hắn, ta cũng không thể yếu thế: “Thứ cho ngươi vô tội, mời nói.” Ta không dài dòng với hắn.
Đặng Hương cũng rất phóng khoáng, không hề vòng vo, cần nói liền nói, đi
thẳng vào chuyện chính: “Ta trở lại như thế này là muốn tới hỏi hoàng
thượng, hoàng thượng muốn dụng binh đối với phía nam sao? Tại sao mấy
ngày nay luôn có quan quân đi về phía nam? Bọn họ đi ngang qua chỗ ở của ta ở chân núi Y Khuyết, ta không thể giả bộ như không biết chuyện.”
Sau đó, hắn lại cười: “Nếu không thì chính là hoàng thượng chuẩn bị có hành động đối với tám doanh phía nam, khiến cho có người nóng lòng, vội vàng phái người bắt đầu động thủ?” Ánh mắt của hắn híp lại: “Hoàng thượng có thể tiết lộ một phần kế hoạch của người cho ta nghe không? Mặc dù ta
ngu độn, nhưng rất sợ hoàng thượng đuổi hổ cửa trước, rước beo cửa sau.
Cho dù như thế nào đi nữa, ngàn vạn lần không thể lại tin lời người
khác, dễ dàng dụng binh ở phía nam.”