Ta không biết A Nam cùng Tiễn Bảo Bảo và Lâm mỹ nhân nói chuyện như thế nào, dù sao thì sau đó ở trong cung mỗi người một vẻ, có người trước cửa đông như trẩy hội, có người trước cửa lại vắng tanh.
Tối hôm đó ta đã biết, A Ô đã làm vỡ một cái chén mã não chạm trổ hoa hồng ở trong cung Vinh An của Tiễn Bảo Bảo. Còn biết lúc mấy phi tần đi qua Trích Tinh Các để đến chỗ Tiễn Bảo Bảo thì bị một cung nữ bất cẩn trong Trích Tinh Các hắt một bát nước. Còn biết mấy vị ma ma của Thượng y cục bị Lâm mỹ nhân mắng, nghe nói là bởi vì mẫu thiết kế lễ phục mới vẽ khiến nàng ta có vẻ mập, Lâm mỹ nhân thoạt nhìn còn không yểu điệu bằng Tiễn Đức phi.
Nghe đến mấy chuyện phiếm trong cung này, ta đều chỉ âm thầm cười một tiếng trong lòng, ở ngoài mặt chỉ có thể giả bộ thờ ơ không quan tâm. Nói thật, phần lớn nữ nhân đều hẹp hòi, chuyên tiêu tốn tâm tư cho những chuyện nhỏ nhặt như thế này, khiến cho người khác không cách nào hiểu được. Sau khi Lâm mỹ nhân sinh đứa bé đã mập lên rất nhiều, so với Tiễn Bảo Bảo cũng là không hơn không kém bao nhiêu, nàng ta cho là nàng ta vẫn còn dáng vẻ như khi chưa làm mẹ sao?
Ta cảm thấy mập lên một chút cũng tốt, ít nhất là nhìn có sức sống hơn dáng vẻ tái nhợt đáng sợ lúc trước. Hiện giờ tinh thần nàng ta đã tốt hơn, còn có thể ghen tuông tranh đoạt với người khác.
Phùng Yên Nhi cũng không tỏ vẻ đắc ý lắm, cho dù A Nam đến cửa báo cho nàng ta biết tất cả mọi sắp xếp, nhưng thực tế thì người quản lý mọi chuyện trong cung là A Nam. Mẫu hậu nói rằng chính người trông coi, nhưng thật ra thì người đã lớn tuổi nên lực bất tòng tâm, người thực sự lo liệu mọi chuyện là A Nam. Mẫu hậu chỉ cần giúp ta trông chừng Phùng Yên Nhi một chút cũng đã khiến ta cảm kích.
Chuyện này mọi người ở trong cung đều hiểu. Nghe Như Ý nói, lúc A Nam đi lại trong cung, nàng đi đến đâu thì các nô tài đều đồng loạt quỳ xuống: “Không nhìn ra, Sở Hiền phi ăn nói nhẹ nhàng cũng có thể uy phong như vậy.” Như Ý nói.
Thật ra sự uy phong của một người không liên quan đến vẻ ngoài của người đó, từ trước tới nay một người trở nên uy phong đều là do những người xung quanh làm nổi bật lên. Đại khái là Như Ý không hiểu điều này.
Đến chiều, ta đã xem được một chồng lớn tấu chương, vừa day day huyệt thái dương vừa hỏi Như Ý: “Hôm nay bên Trích Tinh Các như thế nào?”
Như Ý vẫn ngồi chờ bên cạnh ta lập tức cung kính đáp lại: “Đóng cửa, kể từ sau khi Sở Hiền phi đi ra thì vẫn luôn đóng cửa.”
Ta tiếp tục xoa huyệt thái dương: “Cũng không ai đến thăm sao?”
“Có, Tiễn chiêu nghi có đến.”
Ta gật đầu một cái, điều này không ngoài dự đoán. Có thể làm mấy chuyện này ở trong cung đều là người có bản lĩnh. Lâm mỹ nhân về mặt này có vẻ quá ngu ngốc. Nàng ta còn muốn mẫu bằng tử quý sao? Sợ là khó!
Ta đứng lên: “Hôm nay chúng ta đến Trích Tinh Các.” Ta nói.
Như Ý kinh ngạc há hốc mồm.
Ngày hôm sau, Lý Uyển Ninh yên ắng rời đi. A Nam quay lại báo cáo với ta.
“Lúc rời đi nàng ta nói cái gì?” Ta hỏi.
“Không hề nói cái gì, chỉ là sau khi cắt tóc, nàng ta đạp lên tóc mình, đột nhiên cười lớn một tiếng.” A Nam báo lại chi tiết.
Ta cố gắng tưởng tượng một chút, nữ nhân từng núp sau lưng mẹ không dám ngẩng đầu kia, sau khi cắt tóc cười lớn một tiếng là dáng vẻ như thế nào, đáng tiếc ta lại hoàn toàn không thể tưởng tượng ra. Ngay cả diện mạo nàng ta như thế nào ta cũng không còn nhớ rõ.
Lý Uyển Ninh vừa rời đi, trên triều khí thế của Phùng Ký hơn hẳn Lý Tế. Phùng Ký thừa cơ hỏi ta chuyện điều động tám doanh phía nam, ta nói tạm thời không cần điều động, thoạt nhìn hắn cũng không tin.
Ta ném cuốn sổ ghi chép phương án giao thương nam bắc đã được A Nam sửa lại ra trước mặt triều thần. Lần này, những người phản đối không còn nhiều như trước nữa, ta thấy thời cơ đã chín muồi, quyết định lập tức thi hành lệnh thu thuế mới.
Cuối cùng, ta tuyên bố: “Bởi vì suy tính đến chuyện khoa thi năm nay có ý nghĩa đặc biệt, chỉ có hai vị chủ khảo và phó khảo, trẫm vẫn không thể yên tâm.” Ta nói: “Giao cho Tương Vương giám sát cuộc thi lần này. Phàm là những người trong danh sách dự thi đều phải qua sự thẩm tra của Tương Vương. Từ thi hương đến thi đình đều do Tương Vương giám sát, nếu phát hiện ra có người gây rối hoặc phạm quy, Tương Vương có quyền xử theo quân pháp. Ngoài ra bắt đầu kể từ ngày kia, Tương Vương bắt đầu cùng chúng thần lên triều.”
Nói xong ta cười lớn: “Các ngươi đều hiểu Tương Vương rồi, trên chiến trường hắn mạnh mẽ vang dội, giao cho hắn giám sát cuộc thi, hắn cũng không dễ nói chuyện như trẫm đâu.”
Toàn bộ những người phía dưới đều có chút giật mình. Nhị ca đã thông qua khảo nghiệm của ta, cho nên ta có thể dùng hắn. Quan trọng nhất là, lần trước hắn từng cứu A Nam đầu tiên, càng chứng minh nhị ca là người ngay thẳng.
Liên tục dừng hai khoa thi, gần mười năm mới lại tổ chức một khoa thi này, ta đã sớm nghe được một chút lời nói bóng gió. Người như Phùng Ký liền coi khoa thi mùa xuân năm nay trở thành cơ hội tốt để tranh giành lợi lộc. Kiếp trước, hắn chính là dựa vào cuộc thi lần này, không chỉ đưa con trai mình lên vị trí trạng nguyên mà còn lôi kéo được rất nhiều nhân tài của Đại Triệu. Lúc này, hắn nghĩ cũng đừng nghĩ.
Ngày đầy tháng của con trai ta cũng đã sắp đến. Trước đó một ngày, A Nam quỳ dưới chân ta, từ trên tay ta chọn chữ do bộ Lễ chuẩn bị trên giấy vàng. Trên giấy có tổng cộng là bốn chữ, theo thứ tự là kiết, mậu, dũ, khiên*.
*kiết (恝): không lo buồn; mậu(懋): lớn lao, tốt đẹp; dũ(愈): không bệnh tật; khiên(愆): tội lỗi
A Nam nhìn giấy trên tay ta, dáng vẻ có chút chần chừ: “Tại sao hoàng thượng lại muốn thiếp tới chọn chữ? Không phải chuyện này nên do hoàng thượng tự quyết định sao?”
Nàng đã biết chuyện đêm hôm trước ta đến Trích Tinh Các sao? Mặc dù ta không qua đêm ở đó, nhưng trong cung đã sớm lan truyền xôn xao, A Nam chắc chắn nghe được. Trong cung, những người khác nhìn ta như thế nào ta mặc kệ, hiện tại ta chỉ muốn biết A Nam nghĩ như thế nào.
Thật ra, ngày hôm đó ta ở Trích Tinh Các không hề làm gì, ta nào dám làm gì, ta sợ chết, ngay cả nước trà do Phùng Yên Nhi pha cho ta ta cũng không dám đụng đến. Ta chỉ ngồi yên ở đó nhìn Phùng Yên Nhi múa một khúc, lại nói vài lời dễ nghe để làm nàng ta vui vẻ. Đến lúc thấy thời gian không sai biệt lắm, ta liền cười ha hả mà cáo từ, trở về cung điện của ta vội vàng rót nước uống.
Ta đối với nữ nhân này hết sức đề phòng, chỉ là những người khác trong cung không phải là đều nghĩ như vậy.
“Có lẽ hoàng thượng có thể để cho Lâm mỹ nhân xem qua một chút.” A Nam trả giấy vàng lại cho ta: “Thiếp đã nói chuyện xong với nàng ta, đến tiệc rượu đầy tháng sẽ để cho Hoa thái y xem đứa nhỏ này một chút. Vốn là Lâm mỹ nhân sống chết không chịu đồng ý, thiếp mất công nói một hồi, chỉ nói là đây là ý của hoàng thượng.”
A Nam có lẽ cảm thấy mình đã tận lực, lại bắt đầu trốn tránh công việc. Rõ ràng nàng không muốn can dự vào chuyện này nữa.
Trong tay ta cầm tờ giấy vàng kia, có chút mơ hồ: “A Nam có cảm thấy kỳ lạ không, tất cả mấy chữ bộ Lễ đưa tới đều có bộ tâm (心) ở dưới.”
Đôi mắt to của A Nam chợt lóe lên: “Có tâm tốt hơn là không có tâm.”
Ta lắc đầu: “Con trai của ta, tên tự nên là chữ đức (德), bên trong đã có bộ tâm.”
A Nam liền nhíu mi, nhưng cuối cùng nàng cũng không nói gì.
“Ta muốn dùng chữ mậu.” Ta nói với A Nam.
A Nam từ chối cho ý kiến, vì vậy liền quyết định là chữ Mậu. Ta cũng không biết cái tên này có tốt hay không, dù gì trong tên đứa nhỏ này cũng có hai chữ tâm, chỉ mong hắn là một người có tâm.
Sau này A Nam có con, không biết nên đặt tên như thế nào, nhất định phải chọn một cái tên vừa dễ nghe lại đẹp đẽ, như thế mới xứng với cốt nhục của A Nam.
Tiệc đầy tháng A Nam không cần tham gia, nàng giống như các phi tần khác trong cung, gửi tặng lễ vật đến đây, không thấy bóng dáng người đâu.
Lão ma ma trong cung ôm đứa bé đi một vòng trước mặt các đại thần, cũng không có nhiều lời hay ho gì, chẳng qua chỉ là khen đứa bé này ngoan, ngủ thật ngon giấc.
Ta lại thà rằng phải nghe hắn khóc thét lên, khóc như thể muốn tỏ rõ khí khái đàn ông của hắn. Nhưng đáng tiếc là đứa bé này thỉnh thoảng khóc một tiếng cũng chỉ như con mèo nhỏ không có hơi sức, sợ là người ta còn không nghe được tiếng khóc.
Không có ai thật sự ham thích đứa bé này, ta thân là người làm cha cũng cảm thấy không có hứng thú. Ta giả bộ muốn thay quần áo, lặng lẽ rời khỏi yến tiệc. Thừa dịp không có người chú ý, ta vòng qua hành lang sau đại điện, đi về phía Ngự hoa viên.
Có mấy hoạn quan nhìn thấy, muốn đi theo nhưng bị ta đuổi đi, để cho bọn họ đến ngồi cạnh mẫu hậu, chỉ để một mình Như Ý đi theo ta.
Trong Ngự hoa viên hoàn toàn yên tĩnh, có lẽ bởi vì một số cung nhân đã rời đi, cả hoàng cung cũng thanh tĩnh hơn không ít. Trước kia lúc ta đi dạo luôn có vài người đứng chờ trên đường, hoặc ca hát hoặc ngâm thơ, làm bộ như là vô tình gặp phải ta, õng ẹo làm dáng trước mặt ta. Hiện tại cũng ít người như vậy.
Các nàng đại khái là đã nhìn thấu sự vô tình của ta. Sau Lâm mỹ nhân, rất nhiều người không còn hy vọng chim sẻ hóa phượng hoàng.
Từ xa ta đã nghe được bên kia Ngự hoa viên có tiếng người đang cao giọng nói đùa, ta không khỏi dừng bước. Như Ý nhanh trí chạy lên trước liếc mắt nhìn, lập tức lui về nói với ta: “Là Thục phi đang dạo bộ với người khác. Còn có rất nhiều phi tần khác trong cung cũng đi cùng.”
Ta lập tức xoay người.
Rốt cuộc Phùng Yên Nhi vẫn chứng nào tật nấy, lại muốn dương dương tự đắc khoe khoang bản thân trước mặt người khác. Hôm qua ta đã gặp nàng ta, hôm nay thực sự không có tâm tình.
Ta đi ngược lại tới Thái y viện, rất lâu rồi ta chưa gặp Hoa thái y. Kể từ sau khi cảm thấy bản thân đã khỏe lại sau khi trúng độc, ta không đến gặp Hoa thái y để xem mặt, hôm nay ta muốn nhân cơ hội này để Hoa thái y xem qua một chút.
Lúc này đang là mùa xuân, khắp nơi hậu cung đều là oanh ca yến vũ, ta cố ý đi vào hẻm nhỏ để không khiến người khác chú ý, tìm kiếm chút yên lặng hiếm hoi. Ánh mặt trời chiếu xuống tạo thành cái bóng dưới chân ta, trở thành người đồng hành duy nhất cùng ta bước từng bước.
“Ta muốn chờ cho phương án giao thương nam bắc được thực thi, ta liền có thể rời đi.” Ta đột nhiên nghe được một câu nói như vậy.
Ta ngẩn người, nhất thời có chút nghi ngờ. Sau khi nhìn khắp nơi, ta khẳng định rằng vòng qua đoạn tường đất trước mặt kia sẽ đến cửa hông của Thái y viện, ta không đi nhầm đường.
Ta ngơ ngác đứng ở đó, hoài nghi có phải bản thân nhìn thấy ảo giác hay không, bởi vì giọng nói vừa rơi vào tai ta kia rõ ràng là A Nam đang nói chuyện.
“Ta không muốn ở lại nữa. Sau khi bắt đầu trao đổi mua bán, hai miền nam bắc sẽ nhanh chóng hòa hợp thành một ta, ta ở lại trong cung cũng không còn ý nghĩa nữa.”
Lần này, ta xác định, người đang nói chuyện chính là A Nam.
Dáng vẻ Như Ý đã có chút sợ sệt, nhưng hắn không dám lộn xộn, chỉ nơm nớp lo sợ nhìn ta.
Ta cũng là lần đầu tiên nghe lén A Nam nói chuyện, không phải là ta cố ý.
Nhưng nàng nói ra lời như vậy cũng đủ để khiến ta bị kinh động. Ta vốn tưởng rằng ít nhiều gì A Nam cũng có chút tình cảm đối với ta, lúc này nghe nàng nói nàng muốn đi như vậy, không có chút lưu luyến nào.
“Đến lúc đó, ta cũng có thể cầu xin hoàng thượng phê chuẩn cho ta xuất gia. Gạt bỏ phiền não, giao mình cho Bồ Tát.”
Ta cảm giác như thể mình bị người ta dội cho một chậu nước đá, từ đầu đến chân đều lạnh thấu xương. Rõ ràng lúc này đang là mùa xuân nắng ấm, ta lại cảm nhận được cơn gió buốt lạnh của mùa đông. Ta đứng ngây người không nhúc nhích nổi, đã không còn phân biệt được giọng điệu của A Nam là giận dỗi hay là kiên quyết.
“Hoàng thượng sẽ không cho phép.” Lúc này, một giọng điệu lạnh nhạt nói: “A Nam ngươi cũng không thể đi được.” Mặc dù giọng nói lạnh nhạt nhưng cũng vô hạn thê lương: “Nếu như ngay từ đầu A Nam ngươi không gả đi thì tốt.”
Đặng Hương!
“Cái gì gọi là không gả đi thì tốt?” A Nam cáu kỉnh, chất vấn ngược lại: “Cho dù gả đi rồi ta cũng có thể bỏ đi. Cũng không phải là xin Mính Hương tiên sinh giúp một tay, tuyệt đối ta sẽ không để cái thân tàn này liên lụy đến Mính Hương tiên sinh.”
Đôi mắt của ta không còn nhìn rõ cái gì nữa, lỗ mũi giống như đã bị cái gì chặn lại.
A Nam thế mà lại nói ra những lời này, làm sao mà nàng lại có thể là thân tàn, chẳng lẽ là bởi vì nàng cùng ta... Ban đầu là nàng chủ động tìm ta, cũng có một nửa nguyên nhân là vì Đặng Hương. Thế nhưng ta vẫn cho là nàng vẫn có một chút vì chính bản thân mình. Tại sao bây giờ nàng lại nói mình là thân tàn? Ta thật sự tồi tệ đến mức khiến cho nàng cảm thấy không đáng giá như vậy sao?
Ta biết trong cuộc hôn nhân của ta và A Nam có mục đích chính trị, ai bảo ta là hoàng đế đây. Nhưng lòng của nàng quá cứng rắn, để bảo vệ mình, lòng nàng đã sớm dựng nên lớp vở sắt thép bên ngoài. Cho nên ta yêu nàng thì ta phải chịu đau.
“A Nam, ngươi biết rõ ta không hề có ý đó.” Đặng Hương nói: “Ngươi biết ta vẫn luôn đợi, nếu như ngươi không vừa ý...” Đặng Hương thở dài: “Thật ra thì nhiều lúc ta vẫn luôn nghĩ, A Nam cần gì phải kiên nhẫn như vậy, sớm nên bỏ qua được rồi. Chỉ là, A Nam ngươi rõ ràng không làm được, vẫn cứ kiên trì. Về lý mà nói, chỉ cần bản thân hài lòng, đâu cần để ý thiên hạ như thế nào. Không phải nữ nhân nên như vậy sao? Trước kia khi chúng ta còn ở Giang Nam, ngươi là người tinh ranh nhất, chưa bao giờ để bản thân phải chịu thiệt thòi. Hôm nay ngươi như vậy, thật ra đã sớm không còn là ngươi, ngươi đã thay đổi rồi.” Giọng của Đặng Hương mơ hồ, ta nghe được, hắn đã uống rượu.
“Hắn, là nguyên nhân khiến ngươi thay đổi.” Đặng Hương nói.
Trong đầu của ta nổ ầm một tiếng.
Ta từ từ đi vòng qua bức tường đất, đi thẳng đến bên cửa hông, bên trong ô cửa nhỏ là một vùng cỏ cây thơm ngát mơn mởn sắc xanh, bởi vì đã lâu không có ai chăm sóc nên mọc hỗn loạn, hẳn là không thường xuyên có người tới đây. Dưới gốc quế duy nhất trong sân, Đặng Vân đứng dựa vào thân cây, vẫn là dáng vẻ áo trắng tung bay theo gió, trên tay còn cầm chai rượu của hắn giơ lên. Hắn nhìn chằm chằm A Nam, biểu cảm trên mặt giống như đám mây trong gió, dịu dàng mà lơ lửng giữa trời.
Mà A Nam ngồi bên cạnh cái bàn đá cách hắn rất xa, hai tay nâng má. Ánh mắt của nàng ảm đạm, không long lanh như thường ngày. Mấy ngày trước từng nhìn thấy nàng cứng rắn và lạnh nhạt, bây giờ đều đã hóa thành hư không, chỉ còn lại vẻ mờ mịt. Ánh mắt A Nam từng là vì sao duy nhất trong đêm tối của ta, nếu mất nàng ta cũng sẽ mất đi phương hướng của mình.
Ta đứng ở cửa hông, mấp máy môi muốn lên tiếng. Lại phát hiện ra mình nói không thành tiếng.
“Hoàng, hoàng thượng!” A Qua vẫn trốn trong bóng râm cạnh cửa kinh hãi kêu thành tiếng.