Chẳng biết từ lúc nào thì A Nam đi đến từ phía sau: “Các ngươi đang tìm cái gì?” Giọng nói giòn giã của nàng vang lên, dọa mấy người mang ý xấu chúng ta đều sợ đến mức nhảy dựng lên.
Mỗi người chúng ta đều mang tâm tư riêng, lúc A Nam thi lễ với chúng ta thì không ai có phản ứng. Nàng quay về cung Trường Tín mang theo một đoàn cung nhân ở phía sau. Bọn họ đều theo chủ nhân nhất loạt quỳ xuống, dập đầu thi lễ với ta và mẫu hậu.
Lúc này ta mới hồi hồn: “Sở Hiền phi đi đâu về, để chúng ta tìm nàng khắp nơi.”
Tiễn Bảo Bảo cũng vội vàng nói theo: “Sở Hiền phi có biết không, Lâm tu nghi chết rồi! Chúng ta... Chúng ta tới xem một chút... xem mấy loại thuốc của Sở Hiền phi một chút.” Hôm nay nàng ta nói chuyện có chút kỳ quái, lại có chút ngập ngừng. Phải biết rằng nàng ta là người nói chuyện vô cùng lưu loát.
A Nam cười yếu ớt một cái: “Thiếp đã nghe nói.” A Nam đi đến: “Sáng sớm thiếp đến Thái y viện, quay lại mới biết chuyện của Lâm tu nghi. Thiếp vốn là còn muốn... Quên đi! Lâm tu nghi vì sao lại chết?” Nàng không đổi sắc mặt, có chút không giống với A Nam trước kia. Nàng quá mức bình tĩnh, nhìn qua cũng có chút kỳ quái. Chúng ta nhiều người đứng trước ruộng thuốc của nàng như vậy, chẳng lẽ nàng cũng không cảm thấy có một chút tò mò sao?
Ta chột dạ, càng không dám nói thêm cái gì khác với nàng.
A Nam cũng không nhìn ta lấy một cái, đi thẳng tới trước mặt mẫu hậu. Nàng chỉnh vạt áo hành lễ với mẫu hậu: “Thiếp đến Thái y viện là bởi vì tối hôm qua cung Tử Lưu gọi thiếp qua đó. Đứa bé Mậu Nhi kia không ổn lắm, suốt mấy canh giờ cũng không ăn gì.” A Nam không hỏi Lâm tu nghi chết như thế nào.
Nói xong, chính nàng đi tới bên ruộng thuốc, liếc mắt nhìn trong ruộng thuốc: “Đây là người nào làm thế?” Nàng cười lạnh một tiếng: “Trong ruộng thuốc của ta chẳng lẽ lại không có một gốc cỏ đoạn trường? Vẫn mọc cạnh cây kim ngân của ta kìa!”
Lúc A Nam nói những lời này, thái độ của nàng rất bình tĩnh, tạm thời giúp chúng ta bình tĩnh lại. Thế nhưng chúng ta lại không có ai ý thức được nàng nói thẳng ra điều nguy hiểm nhất. A Nam thừa nhận trong ruộng thuốc của nàng có cỏ đoạn trường!
A Nam đứng lên, ánh mắt quét qua tất cả những người đứng xem náo nhiệt ở hiện trường.
Lúc ánh mắt của nàng quét qua ta, vẻ giễu cợt kia khiến ta cảm giác không đất dung thân.
“Thì ra Lâm tu nghi là bị người khác hạ độc chết!” A Nam giống như bây giờ mới biết: “Như vậy nghĩa là người giết Lâm tu nghi muốn gài tang vật cho ta!” A Nam gật đầu, ánh mắt của nàng đặc biệt dừng lại trên mặt mấy vị phi tần của ta, mấy người bị ánh mắt của nàng quét qua đều cúi đầu xuống.
Chỉ trong một nháy mắt đó, ta đột nhiên ý thức được vị trí hoàng hậu mà trước kia ta luôn luôn do dự thật ra vốn không cần phải tranh cãi, người thích hợp nhất đang ở trước mắt đây rồi. Trước kia A Nam bị ta bỏ qua, vẫn không để cho nàng có cơ hội xuất đầu lộ diện. Một khi cho nàng cơ hội thì khí chất trời sinh của nàng đủ để khiến mọi người đều phải cúi đầu.
“Hoàng thượng từng hỏi thiếp vì sao không thích biện bạch cho bản thân.” A Nam quay đầu sang phía ta, gật đầu một cái: “Hôm nay thiếp nói thật, đó là bởi vì thiếp cảm thấy mấy mánh khóe nhỏ nhặt trong hậu cung này quá ngu ngốc, không đáng để phải biện bạch.”
A Nam nhìn ta, thấy thế lòng ta rất rối rắm. Thật ra thì lúc này ta nên nói giúp nàng có phải không? Nhưng không biết tại sao, mỗi lần luôn vừa khéo đúng lúc ta ở vào vị trí không thể giúp nàng. Hôm nay cũng vậy, nếu như ta công khai giúp A Nam...
Ta là hoàng đế, lại luôn không thể làm gì trong hậu cung của mình. Đến lúc A Nam cần ta, ta cũng chỉ có thể bày ra dáng vẻ của người xem. Nhưng ta tin tưởng A Nam, nàng vừa thông minh vừa can đảm. Nàng nói rất đúng, đối với nàng mà nói, trong hậu cung này, nhiều người quá ngu ngốc.
Ta nhìn lại A Nam, dùng ánh mắt lặng lẽ dành cho nàng một nụ cười.
Ánh mắt A Nam dời đi, hướng về phía lão hoạn quan của phủ Tông Nhân đang luôn miệng lải nhải, phục vụ quên mình mà nói: “Nhổ cây kim ngân đã khô hết lá, trên cọng hoàn toàn bóng loáng không có lông kia lên đi.”
Lão hoạn quan kia nghe được, vội vàng theo lời đi vào trong ruộng thuốc nhổ gốc cây kia lên, cung kính giao vào tay A Nam.
A Nam dùng bàn tay áng chừng gốc cây thảo dược kia, vẻ mặt kỳ quái nhìn Phùng Yên Nhi một chút, rồi lại nhìn Tiễn Bảo Bảo. Nàng nhìn đến mức cả hai người kia đều nổi da ga, rụt người về phía sau.
“A Qua.” A Nam gọi.
A Qua đang ở sau lưng nàng lập tức tiến lên.
“Nói một chút xem tại sao cái cây này vốn không phải là trong ruộng thuốc của ta?” A Nam nói.
A Qua tiến lên, duỗi cổ liếc trên tay A Nam một cái: “Lá cây khô héo, trên cây có vết cắt cũ. Là cây từ nơi khác mới được dời tới đây.” A Qua vẫn còn chút giọng nói trẻ con, ở giữa đám người yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.
“Còn gì nữa không?” A Nam hỏi tiếp.
A Qua lại hơi nghiêng đầu nhìn cây thảo dược kia: “Bùn đất bám trên rễ không phải là đất trong cung Trường Tín. Đất trong ruộng thuốc ở cung Trường Tín của chúng ta là do Hiền phi đào từ trong kênh ngòi, là bùn sông màu đen. Thảo dược này vốn là loại được trồng trong đất vàng, sau khi được bỏ vào ruộng thuốc của chúng ta thậm chí vẫn còn chưa dính nước.”
A Nam cười lên, ánh mắt châm biếm quét qua mấy kẻ oanh oanh yến yến kia: “Trong cung này mọi người đều nói A Qua của ta là kẻ đần, nhưng so với một kẻ trong cung tự cho mình là người thông minh như thế này...” Nàng tiện tay ném cây cỏ đoạn trường kia, quay người quỳ xuống trước mặt mẫu hậu.
Nàng quỳ gối tiến lên, ôm lấy chân mẫu hậu: “Mẫu hậu, có người muốn hãm hại thiếp, cầu xin mẫu hậu làm chủ cho A Nam!” Thế mà người nàng cầu xin lại không phải là ta.
Mẫu hậu đã tin A Nam, lão nhân gia người kiến thức sâu rộng, có chuyện quỷ quyệt gì chưa từng thấy qua! Người xoa nhẹ vai A Nam: “Hiền phi đứng lên đi, ai gia hiểu mà.” Mẫu hậu lại gõ cây gậy đầu rồng xuống mặt đất. Kể từ sau khi mẫu hậu vì chuyện Lâm mỹ nhân động thai mà bị dọa đến ngất xỉu thì người không thể rời cây gậy này.
Lúc này ta chỉ sợ mẫu hậu tức giận, thân thể không chịu được, cho nên ta vội vàng tiến lên đỡ mẫu hậu.
Mẫu hậu đẩy ta ra: “Hậu cung này cũng có vương pháp!” Mẫu hậu đã sớm nói qua, hậu cung cũng giống như chiến trường, trừ phi có bản lĩnh làm mà không bị người khác bắt được, nếu không thua sẽ càng thua, mọi hậu quả phải tự mình gánh chịu.
Không ai mở miệng, mọi người đều theo bản năng lùi về phía sau khi nhìn thấy vẻ uy nghiêm của ta và mẫu hậu.
Ta đoán A Nam đã biết, nhưng lúc này nàng lại không nói, chỉ im lặng như người ngoài cuộc. Ta lại nhìn Huyền Tử. Đứa nhỏ này thế mà lại cũng không để ý đến ta, lúc này lại chạy đến bên cạnh A Nam, dựa vào người A Nam. Gần đây ta vẫn để hắn ở trong ngự thư phòng của ta tùy ý đọc sách, thế nhưng vẫn không đổi lấy được một chút thân thiết của hắn đối với ta sao? Tên tiểu tử này cũng thật là có cá tính!
“Hồng Anh!” Mẫu hậu quát to một tiếng. Hồng Anh là tay chân của mẫu hậu ở chỗ A Nam, cũng là đại cung nữ quản sự trong cung của A Nam. Bây giờ mẫu hậu kêu nàng ta hiển nhiên là bởi vì mẫu hậu cảm thấy nàng ta là người của mình.
Lần này Hồng Anh cũng không sợ hãi thoái thác giống như trước kia, có lẽ là ở cùng A Nam đã lâu nên cũng có chút dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên giống A Nam. Lúc này nàng ta từ từ đi tới, quỳ gối dưới chân mẫu hậu: “Khởi bẩm Thái hậu, sáng sớm hôm nay chỉ có Đổng Đức trong cung Thái hậu đến cung Trường Tín.” Nàng ta gần như lập tức thốt ra một cái tên: “Hắn nói là theo lệnh Thái hậu, đến hỏi nô tỳ bao giờ thì Hiền phi cho người đổi màn cửa sổ trong cung Thái hậu, nói rằng Thái hậu muốn màu sắc tươi sáng một chút, sau khi chọn được lụa thì đưa cho Thái hậu xem qua trước. Lúc hắn tới còn quá sớm, chúng nô tỳ luống cuống tay chân không kịp nghênh tiếp, phải để hắn đứng ở trước ruộng một lúc. Nô tỳ đi ra ngoài lấy nước cho Hiền phi rửa mặt rồi mới ra gặp hắn.”
Thân thể mẫu hậu ở trong khuỷu tay ta run run. Ta vội ôm lấy mẫu hậu: “Mẫu hậu, chúng ta về trước.”
Sắc mặt mẫu hậu tái nhợt như người say xe.
Đổng Đức vốn là hoạn quan do mẫu hậu xếp đặt trong cung của ta, bởi vì hắn báo cáo hành tung của ta cho mẫu hậu biết mà bị ta đánh năm mươi trượng. Hắn là hoạn quan có chút địa vị, lần đó bị ta đánh vừa bị thương vừa mất mặt mũi, ở trong cung của ta ngây ngây ngốc ngốc. Sau đó, hắn tự yêu cầu trở về chỗ mẫu hậu.
Ta cảm thấy, chuyện lúc này đã loạn đến mức không thể cứu vãn.
Nói thật, Lâm tu nghi chết cũng không khiến ta nghĩ ngợi nhiều. Nữ nhân kia ở trong cung cố chấp khó ưa, đắc tội với không ít người. Tuy nói nàng ta sinh trưởng hoàng tử cho ta, nhưng lấy tính tình kia của nàng ta ra mà nói thì thật sự rất khó ở lâu dài trong cung. Nàng ta chết cũng không khiến ta cảm thấy bất ngờ lắm.
Ngay cả lúc phát hiện ra có người dàn xếp để hãm hại A Nam, ta cũng không căng thẳng lắm, dù sao đây cũng là hậu cung của ta, chỉ cần ta kiên trì sẽ không thể có ai có thể làm gì A Nam. Cùng lắm cũng chỉ là sau này danh tiếng của A Nam sẽ khó nghe, sợ là muốn phong nàng lên hoàng hậu sẽ gặp chút khó khăn.
Nhưng mà tới bây giờ, khi ta phát hiện ra bọn họ lại dám cùng nhau lợi dụng hãm hại cả mẫu hậu, ta đã hoàn toàn tuyệt vọng. Đây là hậu cung như thế nào, người người đều nói hưởng cái gì tề nhân chi phúc*, nhưng trên thực tế, nhiều nữ nhân thì liền trở thành như thế này! Ngay cả trong cung Thái hậu cũng không thể tránh được.
* tề nhân chi phúc: chỉ cuộc sống giàu sang sung túc, nhiều thê thiếp
Mẫu hậu đang cố gắng đứng vững, trong miệng chỉ căm giận nói một câu: “Ở trong cung của ta!”
“Đổng Đức kia sẽ không sợ đến mức tự sát chứ?” Lúc này ta trực tiếp hỏi A Nam. Nhìn tình hình trước mắt này, A Nam đã khống chế được cục diện trong tay mình. Nàng đã lường trước được mọi chuyện, có lẽ lúc sáng sớm khi Đổng Đức vừa mới rời đi, A Nam đã phát hiện ra gốc cỏ độc kia ở trong ruộng thuốc của mình.
A Nam không giống những nữ nhân khác, nàng vốn từng là công chúa tôn quý nhất, về sau cha mẹ mất thì buộc phải ăn nhờ ở đâu, sau đó nữa rơi vào thân phận tù nhân. Nàng vốn thông minh hơn người, lại còn thấu tình đạt lý. Trải qua nhiều biến cố, lòng nàng trở nên nhạy cảm. Ta nhớ lúc ta và A Nam ở trên thuyền, A Nam tự làm mọi chuyện rất thuần thục, lúc dạy dỗ A Qua cũng cực kỳ nghiêm khắc. Nàng cẩn thận tỉ mỉ đến từng li từng tí.
Đối với cuộc sống, trong lòng A Nam đã có một bức tường dày, ngăn cản tất cả mọi tổn thương ở bên ngoài.
Lúc này A Nam nhìn mẫu hậu đã tái nhợt mặt mày một lát, lại cắn môi, chớp mi mắt liếc ta một cái. Trong ánh mắt của nàng có phẫn nộ, nhưng nhiều hơn hết chính là nhẫn nhịn.
“Mẫu hậu đừng lo, thiếp đoán Đổng Đức cũng chỉ là bị người khác sai khiến.” Ngược lại là A Nam đi trấn an mẫu hậu.
“Có lẽ là bởi vì lần trước bị trẫm đánh nên mang lòng oán hận.” Ta nói: “Mẫu hậu đừng để ý đến hạng tiểu nhân này, trẫm sẽ lập tức giết hắn.” Ta cũng dỗ mẫu hậu.
“Nhưng Đổng Đức hắn không đến cung Tử Lưu.” Mẫu hậu nói rõ ràng từng chữ một: “Là do người khác hạ độc.” Mặc dù nhìn qua thì sắc mặt mẫu hậu không tốt lắm, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, người bắt được cổ tay A Nam: “Là ai hạ độc Lâm tu nghi?” Ngay cả mẫu hậu cũng đã nhìn ra, A Nam đã nắm rõ cục diện.
A Nam cúi đầu, dường như cũng không muốn nói. Dáng vẻ chần chừ của nàng không thể qua mắt được mẫu hậu.
“Mậu Nhi...” Mẫu hậu bắt được cánh tay A Nam: “Mậu Nhi không sao chứ? Sáng sớm ngươi đến Thái y viện...”
“Mậu Nhi không sao.” A Nam vội vàng trấn an mẫu hậu: “Đây là chuyện khác.” Nàng suy nghĩ một chút: “Tin đồn Mậu Nhi không thích ăn cái gì là giả.” A Nam nói: “Sáng nay ta dẫn Hoa thái y tới cung Vinh An.” Nàng liếc mắt nhìn Tiễn Bảo Bảo: “Bởi vì Tiễn Đức phi không có ở đó, cho nên ta cũng không nói cho Tiễn Đức phi biết.”
A Nam rõ ràng là thừa dịp Tiễn Bảo Bảo ở cùng chúng ta mà xông vào cung Vinh An, chỉ là nàng không nói rõ mà thôi.
“Đêm qua thiếp ngủ không ngon, trong lòng có linh cảm rằng tối qua có người cố ý dẫn thiếp hoặc ai đó khác đến cung Tử Lưu. Thiếp có hiểu chút y thuật, ngày hôm qua vừa nhìn liền cảm thấy dáng vẻ Mậu Nhi ngủ có chút đáng nghi, giống như là bị người khác hạ độc.”
“A di đà Phật! Cũng may ngày hôm qua thiếp thân không đến!” Phùng Yên Nhi đột nhiên lớn tiếng nói.
Lúc này mọi người đều hiểu, cùng nhau nhìn Tiễn Bảo Bảo.
Tiễn Bảo Bảo vẫn còn gắng gượng chống đỡ, ánh mắt không ngừng dao động nhưng vẫn cố gắng duy trì dáng vẻ của nàng ta. Chỉ là, trên khuôn mặt nàng ta đã có một giọt mồ hôi chảy xuống: “ Nhìn ta làm gì!” Nàng cáu kỉnh nói.
“Vậy thân thể Mậu Nhi thật sự không sao chứ?” Mẫu hậu hỏi, lão nhân gia nghe được điều này lại có chút vui mừng, người cũng có tinh thần hơn.
“Không.” A Nam lại quay đầu liếc mắt nhìn Tiễn Bảo Bảo: “Hoa thái y nói, sợ là Mậu Nhi không tốt lắm.” A Nam lấy tay chỉ chỉ lên đầu mình: “Sợ là chỗ này có vấn đề!”
Khi chúng ta còn chưa hiểu nàng nói vậy là có ý gì, nàng nghĩ ngợi một chút lại nói: “Bởi vì đầu óc của đứa bé không tốt lắm, cho nên nuốt có chút khó khăn chứ không phải là không muốn ăn. Nó cần phải có một bà vú kiên nhẫn. Nhưng đúng là vẫn còn không tốt lắm, hôm nay lại có người bỏ thuốc cho nó...”
Đến lúc này, ta đã không thể nghe tiếp nữa, ta hiểu, đây là đang nói Mậu Nhi của ta là một kẻ si ngốc. Ta vốn là tràn đầy hy vọng mong chờ con trai của ta khôn lớn, vậy mà nó lại có vấn đề nghiêm trọng như vậy, ta vốn còn tưởng rằng dù sao thì ta cũng đã có một đứa con trai, cho dù bình thường nó hơi yếu ớt một chút thì ít nhất ta vẫn có thể đặt hy vọng lên người nó. Nhưng lúc này, ta lại đón nhận được kết quả như vậy!
Có lẽ ta nên sớm để Hoa thái y nhìn qua một chút, lúc đầy tháng A Nam nói cho ta biết đứa bé kia không thể nhận biết âm thanh thì ta nên để cho thái y xem qua cho nó.
Không! Ta lại hồ đồ rồi, hẳn là vì suýt chút nữa sẩy thai nên mới để lại hậu quả cho đứa bé này như vậy. Về sau cho dù ta có làm gì nữa cũng chỉ là vô dụng. Chỉ là đã làm tan nát cõi lòng đầy hy vọng của ta.
Đất trời mờ tối, những màu sắc sáng sủa đều lập tức biến mất, chẳng lẽ đây chính là số mệnh của ta sao? Trên mặt ta có thứ gì đó nóng nóng giống như nước đang lăn xuống.
“Ngươi nói bậy!” Tiễn Bảo Bảo thét chói tai một tiếng.
Mà mẫu hậu kinh ngạc một lúc lâu, sau đó cả người mềm nhũn ngã xuống trong lòng ta.