Chưa hết một ly trà, bên ngoài Trường Xuân phường đã có chút động tĩnh. Tai của ta rất thính, biết là có người tới đây. Ta không đổi nét mặt, chỉ từ từ thưởng thức trà bánh.
Tự xưng mình đến từ Đại Quận, ta biết ngay là đã khiến cho Lý phu nhân chú ý đến. Ta điều quân Kỳ Sơn khống chế con đường từ Tây Bắc vào đến kinh thành, lúc này đã thấy hiệu quả. Hai ngày nay người bình thường ở bên kia Đại Quận rất khó vào kinh thành. Lúc này ngay cả phụ thân của Tiễn Bảo Bảo cũng còn đang dây dưa trên đường.
Như Ý có chút khẩn trương, hắn còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, lúc này nghĩ rằng chỉ mình hắn đi theo ta, liền có chút hăng hái muốn liều mạng, ở phía sau ta không ngừng đi qua đi lại. Ta trừng mắt nhìn hắn một cái, hắn mới yên tĩnh lại.
Chỉ mới qua một lúc, ta liền nghe thấy Quy Nô đang nói: “Trước hết mời Bạch cô nương tới bên này, Viện phu nhân đã căn dặn là hôm nay cô nương tới, cô nương uống trước chén trà chờ đợi một lát, Viện phu nhân lập tức tới ngay.”
Tay của ta liền siết chặt, bất giác cầm lấy mép y phục của mình, lau đi mồ hôi trong lòng bàn tay.
Chưa được một giây, bước chân đã tới gần, đi thẳng đến cửa, rồi ngừng lại.
“Bên trong phòng này đã có người sao?” Âm thanh quen thuộc vang lên bên ngoài. Ta nín thở, có chút thấp thỏm.
Tiếng nói của Quy Nô không có ý tốt: “Có vị khách nam, có thể cô nương có quen biết.”
Bên ngoài yên tĩnh một lúc lâu: “Người ta quen biết rất ít. Trừ phi trên tay vị khách nam này có vật mà ta muốn.” Giọng nói của cô nương hết sức kiên định. Dường như ngoại trừ thứ nàng muốn, đối với những thứ khác hoàn toàn không có hứng thú: “Không phải đã nói hôm nay ta có thể lấy vật mà ta muốn sao?”
“A, cô nương thật là thiếu kiên nhẫn.” Xen lẫn tiếng cười khanh khách, là âm thanh quyến rũ đến tận xương của Lý phu nhân vang lên, từ xa lại gần: “Cô nương yên tâm, ta đã nhận được tin, chuyện đã đồng ý với cô nương tự nhiên sẽ không nuốt lời.” Cửa bị đẩy ra: “Cô nương đi vào ngồi một chút, ta còn có chuyện muốn hỏi cô nương.”
Có người từ từ tiến vào.
Trong mắt của ta nhìn thấy dĩ nhiên là Bạch Thược cô nương, nhưng trong lòng ta rõ ràng lại thấy là A Nam của ta. Khi nữ nhân trước mắt bước vào phòng, nhịp tim của ta như ngừng lại.
Ở hậu cung Bạch Thược không tính là nữ tử xinh đẹp, lấy tính cách của Tiễn Bảo Bảo, cũng sẽ không để một nữ nhân xinh đẹp ở lại bên cạnh ta. Chẳng lẽ một người có tướng mạo không có gì đặc biệt như vậy, mà một khi thay đổi linh hồn lại có thể lộ ra vẻ đẹp khác biệt đến thế. Giống như một cây thược dược bình thường lại nở ra bông hoa mẫu đơn thướt tha ư.
Nhìn không ra vết thương trên mặt nàng, nếu vậy, nàng nhất định là dùng mặt nạ dịch dung. Hiện tại gương mặt này căn bản cũng không phải là diện mạo vốn có của nàng.
Ta phải thừa nhận, dù sao ta cũng là nam tử, một nữ nhân dáng vẻ thùy mị bình thường ở hậu cung rất khó khiến ta chú ý. Ở trong trí nhớ của ta, ngay cả dáng vẻ thật sự của Bạch Thược cũng có chút mơ hồ. Nhưng hôm nay Bạch Thược này không giống như vậy, đối với ta mà nói, hôm nay Bạch Thược này chỉ dùng đôi mắt cũng có thể đánh nát linh hồn của ta. Tất cả mọi thứ gom góp lại chỉ trong một đôi mắt, cặp mắt sắc sảo, chứa đựng tất cả những nét tao nhã đẹp nhất trong thiên hạ.
Lúc này, khi cặp mắt đẹp nhất thiên hạ kia cùng ánh mắt của ta gặp nhau thì ta lại làm kẻ chạy trốn.
Ta đưa mắt nhìn loạn khắp nơi, chính là vì không dám cùng A Nam giao tiếp.
Nhưng ta biết lúc này A Nam chắc chắn là giật mình. Nàng nhất định không nghĩ rằng nàng sẽ gặp phải ta, hơn nữa còn gặp dưới tình huống này. Ánh mắt của nàng dính vào trên người ta. Sau khi kinh ngạc là giận, là oán, là căm hận.
Ta cúi đầu, để mặc cho A Nam dùng ánh mắt đâm lên ta trăm ngàn vết thương.
“Thế nào, có đúng là Bạch Thược cô nương quen biết vị công tử này không?” Lý phu nhân tựa dáng người diêm dúa lòe loẹt trên cánh cửa phía sau A Nam.
A Nam nhanh chóng bình tĩnh lại: “Không biết, Bạch Thược vẫn luôn sống ở trong cung, gặp rất ít người.”
“Nhưng vị công tử này cũng đến từ Đại Quận đấy.”
“A.” A Nam thu lại sự kinh ngạc ban đầu của nàng, nét mặt trở nên không chút biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng quét qua người ta: “Chủ tử của ta đã lâu không liên lạc với Đại Quận rồi.” Nàng thoải mái đi tới ngồi xuống chỗ đối diện ta: “Ta tìm phu nhân không phải là muốn tìm người ôn chuyện.” Nàng cố gắng giả bộ dáng vẻ cẩn thận của cung nữ trong cung: “Ta tới, là bởi vì vị bằng hữu kia ở trong cung nói rằng phu nhân có thể cho ta thứ ta muốn.”
Lý phu nhân gật đầu, đưa tay về phía A Nam.
A Nam vội vàng đặt một chuỗi hạt châu vào lòng bàn tay Lý phu nhân. Đây chính là tín vật nàng lấy từ chỗ Lục Kiều.
Lý phu nhân chỉ tùy ý liếc mắt một cái, liền trả lại vật kia cho A Nam. Chính nàng cũng đi tới phía cuối bàn ngồi xuống. Lại dùng một đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn ta.
“Như vậy vị công tử này có biết cô nương này không? Nàng cũng từ trong cung ra.”
Ta cũng lắc đầu: “Nếu là người thế hệ trước ở trong cung, tại hạ có lẽ còn biết vài người, nhưng chưa từng thấy qua vị cô nương này.”
Mí mắt Lý phu nhân co rút lại, trong ánh mắt liền có chút hung dữ: “Thật thú vị, nhưng vị Bạch Thược cô nương này chính là nha đầu thân cận của tiểu thư Tiễn phủ. Công tử thật sự không biết sao?”
“Tiễn phủ nào?” Ta giả vờ vô tội, ở trước mặt A Nam giành phần hỏi ngược lại.
“Từ Đại Quận đến đây mà quân gia có thể không biết Tiễn phủ?” Chẳng biết từ lúc nào, vị Lý phu nhân này đã ngồi gần sát lại một chỗ với ta, thân thể của nàng ta cũng nửa tựa trên người ta. Cả người là mùi hương hoa đào ngọt đến phát ngán gần như khiến ta hít thở không thông. Ta muốn đẩy nàng ta ra, nhưng lại không thể lập tức xuống tay.
Tay của Lý phu nhân bóp một cái trên ngực ta, cười khanh khách: “Vị công tử này cũng đừng lừa gạt người, thân thể như vậy, nếu không phải quan quân thì chính là người hầu cận của nhà quyền quý. Lão nương vào nam ra bắc, quen biết nhiều người, đừng mơ tưởng có thể giả mạo làm thương nhân ở trước mặt lão nương.”
Ta hiểu được, nữ nhân này đang hoài nghi ta.
Ta cười một tiếng với nữ nhân này, cánh tay xoay một cái, cũng nhéo một cái trên mông nữ nhân này.
Đổi lại là nữ nhân này thét lên một tiếng.
A Nam hạ mí mắt coi như không nghe thấy.
“Ta không phải là từ Tiễn phủ đi ra.” Ta cố ra vẻ thần bí đưa tay làm một dấu “cửu”(九): “Phu nhân đừng vội nhận nhầm.”
Nữ nhân kia sững sờ, đẩy cánh tay của ta đang chống trên thân thể của nàng ta, đôi mắt phượng nhìn ta dần dần híp lại.
“Đã rất lâu rồi bên kia không có người đi ra.” Nàng ta nói.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, bọn họ và Lão Cửu vẫn luôn giữ liên lạc, đã sớm kết thành một thể. Sau sự việc của Quách Hưng An, quân Kiến Chương lại gặp chuyện không may, trong những sự kiện đó luôn có bóng dáng của Lão Cửu. Dù sao khi phụ hoàng còn sống, Lão Cửu thật sự đã từng dẫn dắt quân Kiến Chương. Mà Phùng Ký lại không có bao nhiêu công trạng, hắn có thể có bao nhiêu thực lực để kêu gọi chứ.
“Ngươi ra ngoài như thế nào?” Lý phu nhân cũng không yên tâm.
Ta không dám chậm trễ, cũng cuống quýt móc từ trong lồng ngực ra một vật, giao cho Lý phu nhân. Đây là chiếc vòng tay trong cái bọc lúc trước của Lý tu nghi, ta cũng không biết lúc này có tác dụng hay không.
“Gần đây Tiễn đại nhân bởi vì chuyện bị triệu tập vào kinh thành nhặt xác nữ nhi mà đã sợ phát run, cho nên không để ý tới chuyện khác nữa rồi.” Ta gấp gáp chắp tay về phía A Nam một cái.
Lý phu nhân nhận lấy đồ của ta rồi liếc mắt nhìn, suy nghĩ chốc lát: “Nói vậy bây giờ chúng ta đều là người một nhà rồi.” Lúm đồng tiền của nàng ta hiện ra, rồi lại thu vào rất nhanh, đứng lên: “Cũng khó trách hai người các ngươi không quen biết nhau, để ta giới thiệu một chút, vị này là Bạch Thược cô nương, là người trong cung, vẫn đi theo Tiễn phi. Còn vị này là thuộc hạ của Cửu vương gia.”
Ta đoán là nàng ta sẽ không tin tưởng ta dễ dàng như vậy, chẳng lẽ nàng ta không cần để Lý Dật tới nhận biết ta một chút sao?
Lý Dật đã từng là thích khách của Lão Cửu, hắn biết thủ hạ của Lão Cửu. Hôm nay ta ra ngoài gặp mặt Lý phu nhân này, thật ra thì chính là muốn tự mình tới điều tra Lý Dật. Dù sao ta cũng cảm thấy A Nam ra ngoài là quá mức mạo hiểm.
A Nam ngay cả nhìn cũng không nhìn ta một cái: “Ta cầm vật này đi trước.”
“Cô nương chớ vội.” Lý phu nhân cười đến mức trong đôi mắt phượng đều là hoa đào: “Nóng nảy luôn khiến mọi việc khó thành, chủ nhân của ngươi chính là tấm gương trước mắt. Sao cô nương lại không tiếp thu kinh nghiệm vậy?”
A Nam cúi đầu trầm mặc, dáng vẻ cúi đầu buồn bực có chút giống một cung nữ không có chủ ý gì.
“Ta nghe nói sáng sớm hôm nay trong cung xảy ra đại sự?” Lý phu nhân xấu bụng thử thăm dò: “Cô nương ghen ghét làm người nọ bị thương đã bị giam lại rồi phải không?” Trong ánh mắt Lý phu nhân rõ ràng là đang tìm tòi nghiên cứu: “Thương tích của người kia rất nặng sao?”
A Nam vẫn là dáng vẻ rầu rĩ như cũ: “Ta không biết, lúc này hai vị nương nương đều bị giam lỏng trong cung, ta cũng không tiếp xúc được với họ.” Giọng nói của nàng thật sự giống như có chút buồn bực. Giống như thật sự có chuyện như vậy. Hôm nay vừa xảy ra chuyện này, không chỉ có A Nam tránh được tai mắt trong cung, ngay cả Phùng Yên Nhi cũng có thể liên lạc với người bên ngoài một lần nữa.
Lý phu nhân gật đầu một cái: “Như vậy cô nương còn gấp cái gì, bây giờ ngay cả bọn họ ngươi cũng không tiếp cận được, thì sao có thể xuống tay.”
A Nam mím chặt miệng, đôi mắt lại lấp lánh nhìn Lý phu nhân. Thấy vậy Lý phu nhân cũng bắt đầu không được tự nhiên.
A Nam rốt cuộc mở miệng: “Phu nhân không có nghe nói sao? Bây giờ trong cung đồn đãi là hoàng thượng muốn phong sát hai cung cùng một lúc. Hoàng thượng đã thương lượng cùng Thái hậu tuyển một phi tần mới khác vào cung rồi.” Nàng cười lạnh một tiếng kỳ quặc, có chút bắt chước phong cách của Tiễn Bảo Bảo kia: “Hoàng thượng muốn vứt bỏ người cũ đón người mới. Lý phu nhân còn trông cậy vào vị nương nương kia cũng vô dụng.”
Ta nhân cơ hội này vội vàng chen vào một câu: “Nguyên Quân Diệu vốn là người thiếu tình nghĩa, chuyện này cũng không khó hiểu.”
Lý phu nhân lập tức cười quyến rũ với ta, lại dời chỗ ngồi của nàng ta lại gần ta một chút, vừa nhấc cánh tay liền đặt tay của nàng ta ở trên đầu gối ta: “Công tử nói rất đúng.”