Cung Khuyết

Chương 132: Chương 132: Chương 126




Ta đoán có lẽ rất nhiều năm trước, lúc Phùng Ký đưa một đứa “con gái” Phùng Yên Nhi đến bên cạnh ta thì đã sớm nghĩ tới có thể sẽ có ngày hôm nay, hắn không thể nào hoàn toàn không đề phòng. Hôm nay hành động của A Nam giống như đã khởi động một cái chốt mở, khiến cho từng chuyện từng chuyện cũ trong quá khứ lần lượt lộ ra.

Âm thanh ngoài cửa đã nói rõ tất cả, cho dù như thế nào thì đối phương cũng là có chuẩn bị mà đến, bọn họ chuẩn bị giết người diệt khẩu. Cũng may hiện tại bọn họ còn chưa biết thân phận thực sự của A Nam, cho dù đoán rách đầu thì bọn họ cũng không thể nào nghĩ đến Hiền phi Sở Tư Nam vốn đang bị giam lỏng dưỡng thương trong cung sẽ xuất hiện ở nơi này. Không chỉ như vậy mà còn hóa thành dáng vẻ yêu dị này, hóa thân thành Lý phu nhân ra ngoài lừa gạt người khác.

Ta chỉ có thể đánh cuộc rằng lúc này bọn họ mới chỉ nghi thần nghi quỷ, không đến nỗi làm to chuyện, đến nơi này làm liều cá chết lưới rách. Mà lần này ta dẫn theo người ngựa tới vốn là để đòi vợ, lúc này xem ra không thể không biến thành một cuộc chém giết.

Muốn giết thì hãy giết cho sạch sẽ, đừng để bất cứ ai sống sót. Ta chỉ cần thêm mấy ngày, chờ tin tức từ phía nam truyền tới.

Hiển nhiên Đặng Hương cũng muốn cùng ta cùng đến cùng đi. Hắn không đổi sắc mặt đến gần A Nam, dường như cùng với ta tạo thành tư thế kèm hai bên người A Nam.

A Nam lập tức cảm giác được sự khác thường, nàng cơ trí nhìn ta một cái, lại nhìn Đặng Hương, chân mày cau lại.

Ta móc từ trong ngực ra một chiếc khăn.

Nói thật, từ khi trùng sinh tới nay, đối với nhiều chuyện ta đã sớm có dự cảm, hôm nay A Nam đào lên bí mật này đối với ta cũng không thể coi là đòn quyết định. Đối mặt với cái chết, loại mạo danh này, loại thủ đoạn hồ ly tinh nhỏ nhoi này cũng không tính là cái gì. Ta chỉ là cảm thấy không đáng giá.

“A Nam, chúng ta cùng chơi trò chơi trốn tìm.” Ta cố nặn ra nụ cười, đồng thời phất phất chiếc khăn về phía A Nam. Tự ta cũng biết, hành động như ta bây giờ rất đáng ngờ. Cái gì mà chơi trốn tìm chứ! Cũng không phải là con nít, ngay cả gạt người ta cũng rất vụng về.

Đặng Hương không hề che giấu sự xem thường của hắn, khinh miệt lắc đầu một cái.

A Nam dứt khoát quay mặt đi.

Tiếng bước chân ngoài cửa đã đến gần, có người đã xông vào sân. Ta suy nghĩ một chút: “Chờ lát nữa, tốt nhất là A Nam đừng nhìn cái gì hết.”

A Nam nghe được lời này của ta, đôi mắt của nàng lại càng mở lớn hơn. Rất nhanh, dường như nàng đã hiểu ra cái gì, đôi mắt cũng nhìn ra ngoài cửa vẻ cảnh giác.

Tú bà kia vẫn cho là chúng ta không chú ý tới, muốn lặng lẽ chuồn đi.

Thân thể ta bất động, cổ tay khẽ nâng, kiếm đã không tiếng động ra khỏi vỏ, bóng kiếm xẹt qua, dừng lại ngay trước mặt nữ nhân kia, nàng ta còn muốn thét lên, Đặng Hương đã vung xuống một chưởng, đánh vào ngay ót nàng ta. Người phụ nữ kia không tiếng động ngã trên mặt đất.

“Không được giết nàng ta!” A Nam khẽ gọi, trong đôi mắt to dường như có chút lo lắng. Sự lo lắng của nàng không phải là ở trên người nữ nhân kia, nàng đang quan sát ta, ánh mắt nhìn ta chợt lóe lên. Dường như nàng cảm nhận được ta muốn làm gì.

Ta ra tay.

Lần này, đôi mắt của A Nam cũng đã không thể tránh khỏi hành động của ta. Ta thừa cơ nàng không biết võ công, tốc độ ra tay thật nhanh chóng, chỉ vài động tác đã dùng khăn che mắt nàng lại, hơn nữa còn buộc thật chặt.

A Nam không phản kháng, nàng ngoan ngoãn đứng im, để mặc cho ta ôm nàng đến thả vào chiếc ghế lúc nãy.

“Công chúa chỉ cần ngồi yên là được rồi.” Đặng Hương nói ở bên cạnh: “Chuyện sẽ nhanh chóng xong xuôi.”

A Nam yên lặng ngồi thẳng người, cũng không trả lời hắn.

Quân tử phải xa chỗ bếp núc*, A Nam không nên nhìn cảnh chúng ta chém giết, chính nàng cũng không cần nhìn.

* Quân tử viễn bào trù: ý nói người quân tử phải làm những việc lớn, không nên nhúng tay vào những việc tầm thường nhỏ nhặt

Đã có người ló đầu đi vào đại sảnh, dường như ta cảm giác người này có chút quen mắt, dù sao ta và Phùng gia cũng từng hết sức thân cận, ngay cả gia nô nhà hắn cũng cảm thấy có phần quen thuộc. Ta ngậm ngón tay vào trong miệng, thổi một tiếng báo hiệu cho lính gác. Đặng Hương còn nhanh hơn ta, chẳng biết từ lúc này trong tay đã có thêm hai thanh dao găm, bóng dáng màu trắng giống như một tia chớp, bay người lên nghênh đón.

Chiến đấu như vậy thật ra cũng không căng thẳng hồi hộp chút nào, khả năng hai bên cách nhau quá xa, chưa nói đến thân thủ của ta và Đặng Hương, chỉ nói riêng những thân vệ dưới tay ta thì phần nhiều đều là huynh đệ từng cùng nhau ra chiến trường. Lúc đầu ngay cả nhị ca cũng có chút hâm mộ những người này. Chỉ cần không lôi con mọt Lý Dật vào đây thì bọn họ chính là những chiến binh hàng đầu. Lần này chỉ là đóng cửa đánh chó, ta chiếm ưu thế. So với một Phùng Ký giết người hiền giành công lao để có chức Đại tướng quân thì chênh lệch lực lượng giữa chúng ta cũng không chỉ là một chút hai chút.

Rất nhanh, trong không khí đã ngập tràn mùi máu tanh, từng sinh mạng hóa thành hư không. Xung quanh an tĩnh một cách kỳ dị, chỉ có thể nghe được tiếng thi thể ngã xuống đất. Trên thực tế thì đối phương còn không kịp kêu lên tiếng nào đã ngã xuống. Tổng cộng cũng không có mấy người, còn không bõ cho ta giết. Nếu không phải bởi vì ta cần tốc chiến tốc thắng thì ta sẽ giữ lại cho bọn họ một chút máu.

Ta để cho người cuối cùng được sống. Từ khi vào cửa đến giờ, hắn chỉ nhìn thấy đồng bọn trong chớp mắt ngã xuống đất chảy máu, hoàn toàn chưa kịp có động tác gì.

Ta cũng không cần phải làm gì, thân vệ của ta đạp một phát, đẩy hắn đến trước mặt ta. Hắn rốt cuộc hiểu rõ chuyện trước mắt, run rẩy, bò lổm ngổm dưới chân ta.

Ta bước chân lên, đạp vào đầu hắn. Ta không đổi sắc mặt, dù sao A Nam cũng đã bị ta che mắt lại, nàng không nhìn thấy được là tốt rồi. Ta không muốn để cho ánh mắt xinh đẹp của A Nam bị nhiễm bẩn.

Dưới chân ta từ từ dùng sức, gần như muốn đạp đầu hắn vùi vào trong đất.

Người dưới chân cảm nhận được nguy hiểm, đầu của hắn không thể động đậy, thân thể lại bắt đầu uốn éo giãy giụa, tay chân không ngừng vùng vẫy.

Ta thấy như vậy cũng đủ rồi, dưới chân buông ra một chút, để cho người kia lấy hơi.

“Hoàng thượng tha mạng, chúng ta chẳng qua chỉ là tuân lệnh chủ nhân đến đây giết người.” Người ở dưới chân ta gào khóc: “Hoàng thượng tha mạng.”

Dưới chân ta lại bắt đầu dùng sức.

“Xin tha mạng, xin tha mạng. Chủ nhân của ta là Phùng Ký.”

Đủ rồi! Ta đá văng người này ra.

Thủ hạ của ta lập tức trói hắn lại thành dáng vẻ y hệt cái bánh chưng.

Chúng ta nên rời đi ngay lập tức. Thời gian vẫn còn sớm, nhìn sắc trời thì lúc này cũng vừa mới đến giờ cơm. Chúng ta nhanh nhẹn rời đi, còn có thời gian dọn sạch chỗ này.

Ta quay đầu nhìn lại A Nam.

A Nam vẫn còn ngồi thẳng ở chỗ đó, nàng không nhúc nhích, dáng vẻ tĩnh lặng.

Trong lòng ta không thể không cảm thán, A Nam quả nhiên là một nàng công chúa quý phái, trời sinh cao quý tao nhã, những thứ chém giết bẩn thỉu vốn là nên cách xa nàng, máu me hay bạo lực, tất cả đều không thể làm vấy bẩn A Nam của ta.

Đặng Hương ở bên cạnh hỏi ta: “Có cần tạm thời đậy chuyện này lại hay không?” Giọng nói bình thản, giống như chuyện hắn đang nói tới không phải là chuyện giết người.

Tiểu tử này trải qua một trận chém giết nhưng toàn thân không hề dính một giọt máu. Một thân áo trắng vẫn tinh khiết sạch sẽ như cũ. Dao găm dùng để giết người cũng giấu đi không thấy nữa. Đôi tay thả lỏng bên người, ngón tay trắng nõn thon dài sạch sẽ, giống như người vừa rồi dùng lưỡi dao sắc nhọn cứa vào cổ người khác, hung tàn chém giết không phải  là hắn.

Trước kia ta vẫn luôn khinh thường người phía nam phong nhã và kiểu cách quá mức, đến lúc này không thể không cảm khái Mính Hương tiên sinh quả là phong lưu tiêu sái không kém lời đồn. Ngay cả một hung thần ác sát như ta, một đế vương như ta cũng không so được với hắn.

Ta nháy mắt ra hiệu cho thủ hạ, giao chuyện dọn dẹp tàn cuộc cho bọn họ. Ta tiến lên, lại ôm lấy A Nam: “Chúng ta đi thôi.”

Ta không vội cởi khăn che mắt ra cho A Nam, chỉ ôm nàng đi ra bên ngoài trước.

Đi thẳng ra đến ngoài cửa, A Nam dường như hiểu rõ nàng đã cách xa những thứ bẩn thỉu mà nàng không muốn nhìn thấy: “Buông ta xuống!” Nàng đột nhiên nói.

Ta không để ý tới nàng, chân không dừng bước: “A Nam theo ta hồi cung, có một việc ta nhất định phải để cho A Nam thấy.”

“Không muốn thấy!” A Nam bắt đầu đẩy thân thể ta.

“Đi xem trẫm đối phó với Phùng Yên Nhi như thế nào.” Ta nói thẳng ra.

A Nam không đẩy ra nữa.

Nếu như không phải là A Nam bị che mắt, ta chắc chắn đã có thể nhìn thấy A Nam đang nháy mắt rồi.

“Ta biết hiện tại hoàng thượng đang nghĩ cái gì.” A Nam nhỏ giọng nói, còn cười giễu cợt: “Không có chuyện gì có thể sánh được với cảm giác bị sỉ nhục của hoàng thượng lúc này.”

Bởi vì hai tay đang ôm nàng, ta dùng cái trán đụng vào trên gáy A Nam một cái không nặng không nhẹ, để cho nàng biết cảm giác đau.

A Nam quả nhiên buồn bực hừ một tiếng.

Ai bảo nàng tùy tiện cười nhạo ta!

“Chẳng lẽ nàng không muốn biết rốt cuộc vì sao Phùng Yên Nhi lại đến bên cạnh ta sao?” Ta dùng chuyện này để hấp dẫn A Nam.

Lúc này ta đã ôm A Nam đi tới bên cạnh xe lừa. Ta không nói lời nào, đặt nàng vào trong xe. Ta tạm thời không lui ra ngoài, thân thể cứ như vậy đè ép A Nam, hai tay đặt hai bên người A Nam, mặt dán sát vào mặt nàng, cắn lỗ tai của nàng: “Nàng có muốn nhìn xem ta thẩm vấn Phùng Yên Nhi thế nào không? Có muốn nhìn xem nàng ta dùng mỹ nhân kế ngu xuẩn nhất trên đời như thế nào không? Có muốn biết tại sao nàng lại bị đánh một gậy kia không?”

Ta cố ý thổi khí nóng vào trong lỗ tai nàng, nhìn nàng vì bị nhột mà co cổ lên.

A Nam ngồi yên lặng, hàm răng lại cắn chặt môi, dường như đang suy nghĩ. Ta biết cuối cùng nàng chắc chắn sẽ không bỏ được lòng hiếu kỳ, ta đã dần hiểu rõ tính cách của A Nam, sự quật cường của nàng chín ngựa cũng không kéo lại được, nhưng không nhìn thấy được kết cục thì trong lòng nàng nhất định sẽ ngứa ngáy khó chịu.

Quả nhiên, A Nam không từ chối. Mặc dù nàng không đồng ý theo ta hồi cung, nhưng ít nhất là nàng đã có chút dao động.

Ta từ từ lui người ra, đưa tay cởi khăn che mắt xuống cho A Nam. A Nam trợn tròn mắt nhìn ta.

“Nếu như vở kịch này khó coi, nàng có thể tùy ý rời đi.” Ta cố ý nghiêm mặt: “A Nam muốn đi, ai có thể ngăn được!”

Lời này là nói thật, A Nam đã muốn đi, ta có thể lấy cái gì để giữ nàng ở lại đây? Một chút manh mối ta cũng không có. Ánh mắt của ta trượt xuống phía dưới, nhìn thấy lúc nãy A Nam giãy giụa vì bị ta ôm nên y phục càng thêm tán loạn, trước ngực là một mảnh tuyết trắng sáng loáng khiến mắt ta gần như muốn mù.

Ta thô lỗ kéo váy A Nam, qua loa che lại, sau đó lại dùng tay tùy tiện vuốt lên. Sau đó ngẩng đầu trừng A Nam: “Sau này nàng còn mặc như vậy thì dứt khoát đừng mặc gì nữa.”

A Nam liếc mắt, dùng hai tay che lấy ngực mình.

Ánh mắt của ta dừng ở trên tay A Nam, những ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc lúc này rốt cuộc là đang che chở cái gì chứ? Cho dù là có che được thì nơi đó ta cũng đã từng vuốt ve bao nhiêu lần. Ta cười khà khà: “Ta phát hiện ra, cho dù A Nam dịch dung thành hình dạng gì thì cũng không thể gạt được ta, chỉ cần để cho ta sờ ta liền nhận ra.”

Nói xong ta lập tức lui ra ngoài, không dám nhìn vẻ mặt tức giận của A Nam.

Đặng Hương ở sau lưng ta ho khan một tiếng: “Ta phải đi đến chỗ Vân đệ.” Hắn nói, lại nhìn ta một cái: “Chỉ là đề phòng lỡ may mà thôi.”

Ta nghĩ đến chuyện ta sai Đặng Vân theo dõi chuyện trong quân Kiến Chương, vội gật đầu một cái. Có lẽ sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì, nhưng đề phòng là cần thiết. Ta bố trí cục diện lâu như vậy, chỉ mong tám doanh phía nam ở bên kia cũng có thể biến nguy thành an.

Đặng Hương lại nói với vào trong xe: “Công chúa trả ngọc bài cho ta đi, ngươi không cần đến.”

Ta sững sờ một chút, nhìn Đặng Hương một chút, ngọc bài mà hắn nói là khối ngọc bài kia sao? Là khối ngọc bài có khắc chữ Hương sao? Ở ngay trước mặt ta mà hắn lại cứ tự nhiên như vậy. Đòi tín vật từ chỗ A Nam sao?

Hắn làm cái gì vậy!

Mặc dù khối ngọc bài này gây ra một trận sóng to gió lớn trong cung, nhưng nói thế nào đi chăng nữa thì cũng là chuyện giữa ta và A Nam. Ta đã nói qua với Đặng Hương, chuyện này không liên quan tới hắn, ta căn bản không có ý định để hắn ra mặt.

Bên trong xe lừa không có động tĩnh gì.

Đặng Hương lại gọi một tiếng: “A Nam?”

Một bàn tay rất nhỏ từ bên trong xe đưa ra ngoài, A Nam không lên tiếng, chỉ mở bàn tay ra, khối ngọc bài kia cứ như vậy xuất hiện trong lòng bàn tay của nàng.

Trước khi Đặng Hương đưa tay ra, ta giành lấy khối ngọc bài kia.

Đặng Hương cười khổ.

Ta lần đầu tiên nhìn kỹ khối ngọc bài này, là ngọc xanh thượng đẳng, lộ ra màu sắc trong veo sáng chói. Giữa những đường vân tinh tế nổi lên một dấu triện chữ Hương tròn trịa.

Tay ta có chút run rẩy, chỉ định nhẹ nhàng dùng một chút lực...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.