“Đứng lên đi, ngồi
nghe ta nói”, thanh âm mẫu hậu nghiêm khắc ngăn cản nàng. Cũng không
nhìn biểu tình xấu hổ của hai người chúng ta, “Tin tức Hoàng Thượng đi
Tây Bắc là do ta để lộ”, mẫu hậu trực tiếp nói, “Người gì rồi, miệng
cũng nhiều lên. Ngày ấy, ta ngồi cùng với mấy người con dâu, trong lòng
cao hứng, miệng cũng không ngăn lại được. Nói cái gì mà: cũng không biết Hoàng Thượng có mang đủ xiêm y không, lại nói cái gì mà: không biết
Hoàng Thượng ở trong lều có lạnh hay không...“. Mẫu hậu dừng lại, khóe
mắt liếc nhanh nhìn ta một cái. Bộ dáng mẫu hậu rất tự trách, tay người
giấu dưới chiếc đệm tháp, nhưng ta nhìn ra được, hai tay của không ngừng xoa vào nhau. “Cho đến khi được Sở Hiền phi ra hiệu nhắc nhở, nương mới biết được mình nói sai rồi“.
Giọng nói của mẫu hậu có chút nghẹn ngào, nước mắt dường như sắp trào ra.
”Nương!”, ta gọi người một tiếng. Ta cùng mẫu hậu vẫn thập phần thân mật, ngày bé ta vẫn thường hay gọi người một tiếng nương. Mẫu hậu chỉ có một nhi tử
duy nhất là ta, cho nên người rất yêu thương ta. Đến lúc này, ta sao lại dám nói mẫu hậu không đúng.
Ta đi đến bên cạnh mẫu hậu, cách một cái đệm giường, nắm đôi tay đang phát run của mẫu hậu.
”Vừa rồi ta nghe nhóm nô tài nói, Diệu nhi một thân đầy máu trở về, trong
lòng ta thật sự khó chịu muốn chết”, mẫu hậu rơi lệ, “Ta đúng là lão
thái bà chết tiệt!”
”Nương, điều này không thể trách người”, ta an ủi mẫu hậu, “Là có người muốn giết nhi thần“.
A Nam cũng đứng dậy quỳ gối bên chân mẫu hậu, nhưng nàng không nói lời nào.
”Nương cũng không nghĩ đến chuyện lại như thế này! Các ngươi vốn nên sớm nhắc
nhở nương. Các ngươi có việc lại không thương lượng cùng nương, cho nên
nương cũng không biết việc này không nên nói ra. Nương nghe thấy tiểu
thái giám trong cung của Diệu nhi nói ngươi đem theo xiêm y đi trong
tuyết, nên mới phỏng đoán Diệu nhi đi Tây Bắc“.
Ta lại nhìn
thoáng qua A Nam. Khó trách nàng không nói lời nào, nàng sớm biết rằng
mẫu hậu muốn chỉ trích nàng. Mẫu hậu nói “Các ngươi” hiển nhiên là cảm
thấy A Nam và ta cùng nhau giấu giếm người. Kỳ thật ta cũng không nói
cho A Nam ta muốn đi Tây Bắc, là do nàng đoán được.
”Nương, không có việc gì”, ta dỗ mẫu hậu, “Con không phải đã trở lại hoàn hảo sao?”
”Bên trong hậu cung này, chỉ có hai mẹ con chúng ta dựa vào nhau, có người
muốn dồn chúng ta vào chỗ chết!“. Mẫu hậu rút tay khỏi đệm, nắm ngược
lại tay của ta. Thời điểm người nói những lời này, người còn trừng mắt
liếc A Nam một cái. Mẹ con nhất thể, A Nam chính là người ngoài. (Đọc
tới đoạn này thấy ghét bà thái hậu ghê)
Trên mặt A Nam không có biểu tình gì.
”Nhi thần biết”, ta cười, “Nương, việc này ngài đừng nhúng tay vào, nhưng
thật ra lần trước nhi thần nói muốn xoá bỏ hậu cung, nương nghĩ như thế
nào?”
Mẫu hậu thở dài một hơi, “Nương quản không được ngươi“.
Thật ra trong lòng ta cũng không thoải mái, thái giám trong cung ta lại dám
đem mọi chuyện của ta từng cái đều báo với mẫu hậu. Nhất cử nhất động
tất cả đều bị mẫu hậu nắm trong tay. Như vậy tính ra, cuối cùng là ai
quản lý thiên hạ? Lúc trước, ta liền mặc kệ, nhưng sau khi chết không
nơi chôn thân thì ta không còn thờ ơ như vậy nữa, cho tới bây giờ ta vẫn còn không rõ mình chết như thế nào.
”Ngươi không được phạt những thái giám trong cung”, đột nhiên mẫu hậu lên tiếng, người lúc nào cũng
có thể nhìn thấu ta, “Ta là nương ngươi, là thái hậu trong cung, chuyện
trong cung, chẳng lẽ ta còn không được hỏi sao?”
A Nam nhìn thấy mẫu hậu nói nhanh, điệu bộ gấp gáp, liền cầm lấy ly trà, đưa tới trước mặt mẫu hậu.
”Được rồi! Nhi thần nghe nương“. Ta cười ha ha, tiếp lấy ly trà trong tay A
Nam, bưng lên, ý bảo mẫu hậu nhuận giọng. “Đương nhiên là nương nên
hỏi”, ta nói.
Nhưng lúc này, trong lòng ta lại nghĩ: ta phải tìm
cớ xử lý mấy thái giám lắm miệng kia. Bằng không cung nhân trong cung
này sẽ không biết ai mới là chủ nhân của bọn hắn. Ta đã sớm ra lệnh cho
bọn họ không được nói ra một chữ nào. Dám công nhiên trái lệnh, vậy thì
nên sớm biết kết cục của chính mình.
Cuối cùng mẫu hậu cũng bưng lấy ly trà.
A Nam cúi thấp đầu, ta cảm thấy nàng đang cười trộm trong lòng.
Mẫu hậu phiêu mắt nhìn A Nam đang quỳ, “Ngươi cũng không cần quỳ nữa. Trước mặt Hoàng Thượng ta thay ngươi minh bạch, miễn cho ngươi phải giải
thích với Hoàng Thượng. Ai gia cũng không muốn bắt nạt tiểu bối các
ngươi“.
”Mẫu hậu... Ngài...”, A Nam có chút dở khóc dở cười, “Mẫu hậu người nói đi đâu vậy“. Nàng vẫn quỳ không đứng lên.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi A Nam nói với ta ở Lưu Ly điện, mẫu hậu cũng biết,
trong hậu cung này, còn có cái gì có thể coi là bí mật? Như vậy xem ra
ta không thể nương tay với loại nô tài lắm lời được nữa rồi.
”Ở
hậu cung này, Sở Hiền phi coi như là người biết điều, Hoàng Thượng nay
sủng ái ngươi, ngươi nên tích phúc đi”, mẫu hậu dùng nắp trà gạt lá trà
phía trên. Nhưng người cũng không uống, “Thục phi quen được chiều
chuộng, có khi làm điều gì quá phận, chỉ cần không động chạm vào các
ngươi, các ngươi cũng không cần tính toán chi li với nàng“.
A Nam cuống quít cúi đầu, “Mẫu hậu...”
Mẫu hậu thở dài một hơi, “Ta rất sợ các ngươi tranh giành ở hậu cung. Thục
phi ở trong cung cũng có chút kiêu căng, hai người các ngươi cũng đừng
gây thêm chuyện nữa“.
Lúc này, A Nam vừa vặn ngẩng đầu nhìn ta.
Hai chúng ta liếc mắt nhìn nhau một cái. Xem ra, còn có người khác nói
cho mẫu hậu chuyện của Phùng Yên Nhi.
Nhưng mẫu hậu lại lo lắng, nên không chịu nói cho chúng ta biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở
Trích Tinh Các của Phùng Yên Nhi.
”Tóm lại, Diệu nhi”, mẫu hậu
nhìn ta, “Ngươi phải làm việc cho có quy củ, không thể để người khác nói ra nói vào. Phùng Thục phi bây giờ vẫn còn là người đứng đầu hậu cung,
lúc trước do chính ngươi ầm ỹ để nàng ngồi lên vị kia trí, nay mọi người đều nhìn chằm chằm vào đó“.
”Dạ! Mẫu hậu“.
”Về phần vi nương ta, về sau ta cũng sẽ xem như không nghe cũng không nói. Không lại gây thêm chuyện cho Hoàng Thượng!”
”Nương!”, lại một lần nữa ta cảm thấy thập phần áy náy, chung quy mẫu hậu cùng là người hiểu rõ ta nhất.
Có lẽ ta thực sự không phải là một người tốt và nhẫn nại, sau khi rời khỏi cung của mẫu hậu, ta gấp gáp đi nhanh về Thừa Càn điện của mình.
Đáng thương cho A Nam, lảo đảo đi theo ta phía sau, nàng sợ té, càng sợ đuổi không kịp ta, lại không dám cao giọng, chỉ nhất thanh nhắc nhở ta,“Kiềm chế, kiềm chế“.
Ta không để ý tới nàng, việc này nàng không ngăn được ta. Tên thái giám lắm miệng trong cung của ta, mẫu hậu chỉ
nói đừng giết hắn, hôm nay ta đây sẽ không giết hắn, trước tiên ta đánh
hắn năm mươi đại bản. Về sau tìm một cái cớ giết hắn, còn không dễ dàng
sao?
A Nam thấy ta như vậy, chỉ thở dài một hơi, đi được nửa
đường thì nàng dừng lại, “Thiếp không đi theo Hoàng Thượng nữa đâu”,
nàng nói.
Ý tứ kia là nàng muốn bo bo giữ mình, không muốn dính líu đến chuyện này.
Ta quay đầu nhìn nàng, “Nàng đến chỗ của Tiễn chiêu nghi ngồi đi. Nói chuyện với nàng ta một chút đi“.
Khẩu khí của ta là mệnh lệnh. Ta nghĩ trong cung loạn cào cào lên như vậy,
Tiễn Bảo Bảo mỗi ngày đều đối phó với Phùng Yên Nhi, nói không chừng
cũng biết được chút gì đó.
A Nam tựa hồ có chút không tình
nguyện, lúc này sắc trời âm u, cảnh vật phía trước không thấy rõ lắm.
Nhưng thật ra ta có thể hiểu được, trời đã tối, nàng đang muốn về cung
để sưởi ấm, không muốn đi nghe ngóng tin tình báo cho ta. Nhưng nàng
cũng nên đi lại nhiều trong cung, đề phòng bị người lừa gạt, giấu giếm.
Ta vốn tưởng còn phải khuyên A Nam thêm vài câu nữa, nhưng vào lúc này,
tai của ta dường như nghe được tiếng ca. Tiếng ca kia truyền đến từ rất
xa, cũng không nghe rõ lắm. Trong lúc hoàng hôn này, lại nghe được âm
thanh như thế, dường như có chút quỷ dị phiêu miểu, ta chỉ nghe được một câu trong đó: “Hoàng tôn tử, yến trác tên...”