A Nam mất tích!
Đừng nói Huyền Tử từ trưa đến giờ chưa gặp A Nam, ngay cả ta phái người đi
các cung khác hỏi thăm cũng đều trả lời không thấy A Nam.
Ta dẫn
theo người đến đường hoa mai. Đường hoa mai là thung lũng nằm giữa sơn
cốc nhỏ, phía sau Trường Tín cung. Những cây mai này đều là mai cổ thụ,
giống Trường Tín cung, đều là di tích của tiền triều. Lúc này hoa mai
đang nở đẹp. Một biển hoa trong tuyết, cây mai trong gió, nhánh cây như
sừng rồng. Một suối nước chảy qua sơn cốc, còn có thể nghe được thanh âm của sóng dưới nước đông thành băng.
Nhiều lần ta muốn mang A Nam đến đây thưởng mai, lại không có thời gian, nói với A Nam, A Nam còn cười ta ra vẻ phong nhã.
Hôm nay cuối cùng ta đã tới, cảnh đẹp như vậy, lại cô đơn không có bóng dáng của A Nam.
”A Nam, A Nam.” Ta kêu lớn. Không có tiếng hồi âm, chim chóc đang hót, chỉ không thấy A Nam.
Đặng Vân nóng lòng, hắn ở phía sau ta càu nhàu, “Hậu cung Hoàng thượng chỉ hơi lớn, vậy mà có thể làm mất A Nam!”
Ta không có tâm trạng cùng hắn cãi cọ, vội vội vàng vàng xông vào rừng
mai. Mọi người tản ra khắp nơi tìm kiếm bóng dáng của A Nam.
Nơi này cách bên ngoài cung điện cũng xa, không thể đi hỏi mọi người được.
Gió thổi qua mặt, mang theo khí lạnh mùa đông. Mắt thấy thời tiết thay đổi, A Nam sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn chứ?
Ta chỉ cảm giác tay chân lạnh lẽo, kể cả trong lòng cũng đóng băng.
Như Ý ở một bên phân tích: “Nếu Hiền phi đi về thẳng Trường Tín cung,
thì sẽ không đi vào rừng mai. Chỉ trên đường về đi qua mà thôi. Trên
đường này địa thế trống trải nối thẳng đến đường lớn ở Ngự Hoa Viên,
người đi ngang qua rất nhiều. Lúc Hiền phi đi, còn mang theo A Qua, mặc dù A Qua ngốc nghếch, nhưng có chuyện gì cũng có thể kêu lên, hai người sống sờ sờ đi trên đường, tại sao lại đột nhiên không thấy?” Ánh mắt
Như Ý chuyển động, “Có lẽ là một mình Sở Hiền phi đi tới chỗ nào đó.
Nhưng mọi người đều nói không gặp Sở Hiền phi, đây mới là điểm kỳ lạ.”
Như Ý nói rất đúng.
Đặng Vân nóng lòng, “Vậy còn không mau đi lục soát các cung?”
Hình như Sở Huyền hơi sợ, hắn duỗi đôi tay nhỏ bé, yên lặng nắm vạt áo ta,
mong đợi nhìn ta, “Tuyết sắp rơi rồi, tỷ tỷ sợ lạnh. Hoàng thượng mau đi tìm tỷ tỷ.”
Lúc này, trong lòng ta vô cùng rối rắm, mơ hồ có dự
cảm xấu. A Nam đang ở trong cung rất tốt, tại sao đột nhiên lại không
thấy. Nàng là người cẩn thận, tận lực không để cho mình cuốn vào tranh
đấu trong cung. Theo lý mà nói, sẽ không bị người khác ôm hận. Những
ngày gần đây, ai ai cũng biết ta sủng ái nàng. Trong cung nữ nhân vốn
đều là như vậy, thích nhất là tranh giành tình cảm.
Nếu là lúc
trước Phùng Yên Nhi ba nghìn sủng ái tại một thân, vẫn có thể ung dung
ứng phó. Bây giờ nhìn lại, Phùng Yên Nhi thủ đoạn ngoan độc, ỷ vào sủng
ái của ta không biết đã lặng lẽ giết chết bao nhiêu nữ nhân tranh đấu
với nàng ta.
Nhưng A Nam không như vậy, A Nam thiện lương, thường lưu lại đường sống cho người khác. Huống chi, trong cung nữ nhân giỏi
nhất là ngụy trang. Ngoài mặt thì quan hệ tốt với ngươi, nhưng sau lưng
lại bán đứng ngươi.
Sau khi ta sống lại, coi như đã thấy rõ hậu cung, nhớ tới trước kia Mẫu hậu nói cho ta biết một chuyện, ta càng thấu hiểu hơn.
Ta cắn răng, nói với người bên cạnh: “Đi bẩm báo Thái hậu, nói ta muốn lục soát các cung, các cung không được tùy ý đi lại, nhìn thấy ai khả nghi
phải nhanh tới báo cáo.”
Nếu muốn lục soát cung, còn phải nhờ Mẫu hậu chủ trì. Ta sợ A Nam đã bị ai đó ra tay. Nếu còn sống, nhất định là bị giam ở nơi tối tăm không có ánh mặt trời. Giống như Huyền Tử nói, A
Nam sợ lạnh, nếu để lâu, ta thật sự sợ thân thể nàng không chịu nổi. Hậu cung của ta, cũng ít nơi như vậy, sao A Nam có thể biến mất không thấy
chứ. Ta đi tìm từng cung một, không tin không tìm được A Nam.
Ta bắt đầu chia người đi tìm, chuẩn bị gióng trống khua chiêng lục soát tìm người.
Sắc mặt Đặng Vân đã trở nên xanh mét, bọn họ đang suy nghĩ gì, ta không cần đoán cũng biết. Sợ là hậu cung không tránh khỏi một trận mưa gió máu
tanh rồi.
Nhưng vào lúc này, quan giữ cửa Ti Hôn vội vã đi vào
bẩm báo, “Phía tây cửa Trường Nhạc có tiểu đồng đến tìm Hoàng thượng và
Đặng tướng quân. Nói là Sở Hiền phi đã trở lại phủ công chúa rồi. Nói
Hoàng thượng không phải lo lắng. . . . . .”
”Cái gì? Phủ công
chúa!” Phản ứng đầu tiên của ta là lớn giọng chất vấn. Hỏi xong, mới đột nhiên cảm thấy kỳ lạ, A Nam trở về phủ công chúa?
Ti Hôn quan bị ta làm cả kinh, tay chân luống cuống, không dám trả lời ta.
Từ Giang Nam trở về, ta từng cho phép A Nam, ta không nhốt nàng ở trong
cung của ta. Đây cũng chính là, A Nam có thể tự do ra vào cung, chỉ cần
nàng nói cho ta biết một tiếng là được.
Nhưng A Nam chưa từng
dùng đặc quyền này một lần nào. Trong cung lắm thầy nhiều ma, nàng không xuất cung cũng đã có không ít người nói linh tinh rồi, nếu thường xuyên ra vào, không biết sẽ ồn ào đến mức nào.
Nhưng bây giờ, nghe
được Ti Hôn quan nói A Nam ở phủ công chúa, chuyện này là sao đây? Chẳng lẽ Đặng Hương vừa mới trở lại, A Nam lại đột nhiên xuất cung?
Lúc này, đầu óc ta coi như tỉnh táo, ánh mắt ta nhìn chằm chằm Ti Hôn quan
hỏi, “Sở Hiền phi ra cung từ lúc nào, sao các ngươi không bẩm báo?” Trải qua hỗn loạn lúc đầu, bây giờ ta mới có phản ứng.
Ta đây mới chú ý sắc mặt Ti Hôn quan hoảng sợ, thấy chất vấn, hắn cuống quít quỳ
xuống, run rẩy nói, “Thần căn bản không biết chuyện Sở Hiền phi xuất
cung, cũng không có ghi chép. Thần cũng rất ngạc nhiên, không biết Sở
Hiền phi xuất cung như nào? Phải chăng Sở Hiền phi biết bay?”
Đặng Vân nghe nói như thế, nào còn ý định tra cứu chuyện này, bọn họ đã sớm
bỏ ta, chạy như bay, mặc kệ ta rối rắm hay không rối rắm.
Ta dậm chân một cái, không để ý tới Ti Hôn nữa, nhanh chóng đuổi theo hai
người bọn họ, ngoài miệng phân phó thị vệ, “Áp giải Ti Hôn đi tới tất cả các cửa cung thu hết ghi chép ra vào cung lại cho ta!”
A Nam lại trở về phủ công chúa? Ta không ngờ. Trong khoảnh khắc đó, trong đầu của ta thoáng qua vô số ý niệm, thậm chí có ý tưởng không tốt lắm, trong đó có cả ngọt bùi cay đắng, còn có ghen tỵ nữa.
Chẳng lẽ là vì Đặng Hương ở phủ công chúa?
Ta lao thẳng tới cửa Trường Nhạc. Ngoài cửa Trường Nhạc quả nhiên có một
Tiểu Đồng để kiểu tóc trái đào đang đứng đợi. Thấy ta cũng không sợ, chỉ vái chào, “Tiên sinh nói, Hoàng thượng không cần phải lo lắng, công
chúa chỉ bị thương nhẹ, đã không có gì đáng ngại. Hoàng thượng có thể từ từ đến.”
Ta lại một lần cảm thấy như bị đánh một đòn nghiêm
trọng, tai ù như trống, những lời khác của Tiểu Đồng, ta nghe không rõ
lắm. Sao A Nam lại bị thương? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đầu óc của
ta đã hoàn toàn mê muội, không muốn suy nghĩ gì.
Từ từ đến! Lúc này, ta hận không chắp cánh bay được đến đó.
Ta phi lên lưng ngựa, vung roi, phóng ngựa chạy như điên, hận không thể
một bước băng qua đường phố lượn sóng ở Lạc Kinh. Đặng Vân và Huyền Tử
đã sớm bị ta bỏ lại đằng sau.
Phủ công chúa ở thành Tây, cạnh núi gần sông, là nơi thanh tịnh và đẹp đẽ. Năm đó, không ít vương hầu quý
tộc Lạc Kinh muốn chỗ này. A Nam cùng Quy Mệnh Hầu đến đây, phụ hoàng
nói Quy Mệnh Hầu là người chờ xử tội, Nam Sở mất nước, không thể kề vai
sát cánh với con gái Sở Liệt Đế, để cho chú cháu bọn họ ở riêng, tặng
mảnh đất tốt cho A Nam làm phủ công chúa.
Hai năm đó, A Nam mang theo ấu đệ ở trong phủ trồng cây đào suối, để nơi này thành thắng cảnh bí ẩn nhất Lạc Kinh.
Ta phi ngựa đến cửa phủ công chúa. Không đợi thị vệ đuổi theo, ta vừa nhảy xuống lưng ngựa đã lên gõ cửa. Âm thanh đập cửa rất lớn, chỉ sợ người ở bên trong không nghe được.
”Các ngươi không được đi vào.” Ta ra
lệnh cho thân vệ, “Canh giữ ở cửa cho tốt!” Phủ công chúa không thể để
cho những người thô lỗ như bọn họ tiến vào được.
”Nhưng. . . . . . Hoàng thượng, Người nhìn xem đây là cái gì!” Có thân vệ chỉ vào một
chiếc xe bên cạnh cửa, “Đây không phải là xe ngựa của Quy Mệnh Hầu sao?” Bọn họ một vừa nhìn đã nhận ra. Phía trên xe ngựa còn có tước huy.
Trong lòng ta giật mình, quả nhiên đây chính là xe ngựa của Quy Mệnh Hầu, sao xe ngựa của hắn lại ở đây? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Sao Quy
Mệnh Hầu lại liên lạc với A Nam?
Lúc này, cửa phủ công chúa mở ra, một tiểu đồng áo xanh nhô đầu ra. Ta không để ý nhiều, đẩy hắn ra xông vào trong,
”Sư phụ ngươi đâu.” Ta đoán hắn là Tiểu Đồng của Mính Hương tiên sinh.
”Sư phụ đang đợi Hoàng thượng mặc áo đen toàn thân.” Tiểu Đồng này thật lanh lợi, “Tôn giá đến cũng được. Xin mời.”
Ta chưa bao giờ tới phủ công chúa, mới vừa vào cửa liền phát hiện nơi đây
quả nhiên là chỗ tốt. Chính cửa là một rừng trúc, lúc này tuyết rơi, vẫn xanh um tươi tốt. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, tuyết rơi xuống. Trời đất
cộng hưởng, một màu xanh ngắt.
Bên kia là một hồ nhỏ, trong hồ có mấy khối đá bằng, đứt quãng dẫn tới hồ bên kia, trên bờ là những cây
thông xanh, mơ hồ có thể nhìn thấy vài gian nhà lá.
Tiểu Đồng đi
phía trước, dẫn ta dọc theo hồ, giữa rừng trúc có đường nhỏ đi lên
trước, vòng qua nhà lá rừng thông, trước mắt rộng mở, là một gian phòng
tường trắng ngói đen.
Tiểu Đồng dựng tay ra hiệu cho ta, ý bảo ta đừng lên tiếng, sau đó dùng tay chỉ vào phòng bên kia, nháy mắt nhỏ
giọng nói, “Quy Mệnh Hầu còn chưa đi.”
Trong lòng ta vừa động, nhìn thêm vài lần về phía kia.
Tiểu Đồng dẫn ta đến bên hàng rào, lúc này ta mới nhìn thấy một cái viện nho nhỏ lịch sự tao nhã, trong sân trồng trúc, mấy con Bạch Hạc ở trong sân đang xải bước.
”A Nam!” Ta hét to một tiếng, làm kinh động mấy con Bạch Hạc vỗ cánh kêu to.
Bên trong lập tức đáp một tiếng, “Ở đây.” Là âm thanh của Mính Hương tiên sinh.
Ta theo âm thanh xông thẳng vào bên trong.
Trước mắt ta là một phòng gian nho nhỏ, trang trí thanh nhã, có một cái
giường, một bức bình phong. Trong phòng chỉ có hai người, một là Mính
Hương tiên sinh, người còn lại là A Nam.
Lúc này A Nam nửa nằm ở trên giường, mở hé mắt, nhẹ nhàng hừ. Sắc mặt nàng tái nhợt dọa người, trên môi cũng không có huyết sắc.
”A Nam, nàng sao vậy?” Ta bổ nhào lên phía trước.
”Hoàng thượng đừng động vào nàng!” Mính Hương tiên sinh ngồi ở chân giường A
Nam, lúc này lên tiếng cảnh báo ta, “ Đầu A Nam bị người ta đánh lén,
sưng lên rất to, Hoàng thượng cẩn thận.”
Ta đứng hình, ngơ ngác nhìn A Nam.
A Nam cũng ngơ ngác quay lại nhìn t, .ta rất hoài nghi lúc này nàng còn
có nhận ra ta không, bởi vì ánh mắt của nàng phân tán, hình như không
thể tập trung. Cũng may, cuối cùng nàng cũng kêu một tiếng rất nhỏ:“Hoàng thượng, thiếp không sao.”
Ta lập tức cúi người ôm nàng.
Ánh mắt của A Nam không linh hoạt như thường ngày, nhưng nàng chuyên chú nhìn ta, “Thiếp không nên đi vào trong rừng mai .” Nàng thì thào nói.
”Đừng nói chuyện.” Ta cẩn thận di chuyển đầu nàng. Lấy tay sờ nhẹ gáy nàng.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, cảm thấy có một quả trứng gà lớn sưng
lên.
A Nam hít một ngụm khí lạnh, tay của ta vội vàng rời đi.
”Là ai làm?” Âm thanh của ta không nhịn được lại cao lên.
A Nam giương đôi mắt to nhìn ta, gương mặt mờ mịt.
”A Nam không biết.” Đặng Hương trả lời thay nàng, “Có người từ phía sau
tập kích A Nam, đầu A Nam bị thương, nàng chỉ nhớ mình rơi vào trong khe nước, chuyện sau đó không hề nhớ.” Đặng Hương giải thích cho ta.”Cũng
may nước suối không sâu, chỉ là đông lạnh chân của A Nam. Lúc Quy Mệnh
Hầu đưa nàng đến nơi này của ta thì chân A Nam đã không còn cảm giác,
thời tiết lạnh như vậy. . . . . .”
Lúc này ta mới phát hiện, ống
quần A Nam bị vén cao lên, hai bắp chân trắng nõn lộ ra bên ngoài, Mính
Hương tiên sinh Đặng Hương đang dùng đậu nành chà xát lên chân nàng. Hạt đậu lăn qua mạch máu trên đùi A Nam, A Nam đau đớn rên một tiếng.
”Nóng sao?” Đặng Hương hỏi A Nam.
”Đau!” A Nam hừ hừ nói.
”Đau chứng tỏ là có cảm giác, nhưng chưa đủ, phải chà xát nóng lên mới được.” Đặng hương nói, động tác trên tay không ngừng lại.
Đôi mắt của ta mở tròn xoe, ngẩn người nhìn hai cái chân trắng của A Nam.
Tay Đặng Hương đang tùy ý xoa nắn trên đùi A nam, ta liếc mắt lại không biết nên nói gì.
”Ta tới đây, “ ta đột nhiên nhảy tới, đẩy Đặng Hương ra, chiếm lấy vị trí của hắn.
Đặng Hương bị ta đẩy ra, chỉ hơi ngẩn người, khóe miệng nở nụ cười.”Hoàng
thượng đừng dùng nhiều sức.” Hắn nói xong cũng lùi về sau mấy bước, ngồi vào cái bàn bên cạnh.
Ta đương nhiên sẽ không dùng nhiều sức, chân A Nam trắng mịn mềm mại, sao ta có thể dùng nhiều sức chứ?
”Thật ra thì. . . . . .” Đặng Hương không biết từ nơi nào rút ra một cây sáo
ngọc, tay vuốt vuốt, “Nếu ta là Hoàng thượng, sẽ đi hỏi tại sao Quy Mệnh Hầu lại đưa A Nam đến nơi này.”