Thật ra thì giao thừa không có nhiều thời gian riêng tư. Bọn Lý Tế,
Phùng Ký đều mang mấy lời màu mè đến lừa gạt ta. Đương nhiên ta cũng
chuẩn bị lời lẽ hay ho đối phó với bọn họ. Bởi vì quan hệ gần đây của ta với Phùng Yên Nhi, ta không thể không nể mặt Phùng Ký. Theo lý mà nói,
hắn nên đợi đến khi ta bị cô lập hoàn toàn, mất lòng tất cả mọi người
rồi mới đến gây khó dễ cho ta để đoạt vị, nhưng trong mấy ngày gần đây
ta lại phát hiện ra hắn ngày càng thâm trầm ít nói, thậm chí đến ánh mắt cũng không giao tiếp với ta.
Trong thời gian ngắn ngủi trước khi ngồi vào chỗ, ta nhìn thấy tiểu tử Đặng Vân kia cùng với con trai cả
của Phùng Ký đứng cạnh nhau vừa nói vừa cười. Hôm nay hắn mặc một thân
tạo y (quần áo đen toàn thân) theo phong tục Giang Nam. Nhưng mà khi hắn mặc đồ đen so với khi ta mặc đồ đen luôn có chút không giống nhau, trên bộ y phục đen kia thêu ngân hoa, khiến cho hắn có vẻ trắng nõn như
ngọc, chói mắt hơn một chút.
Có lẽ sau lưng tiểu tử này có mắt, dường như hắn biết ta đang nhìn hắn, đột nhiên quay đầu lại một chút.
Ta liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó đứng dậy thay quần áo.
Chờ ta vòng qua bình phong, quả nhiên Đặng Vân chậm rãi đi theo đến nơi.
Ta mang theo hắn tiếp tục đi thẳng đến phòng bên, Như Ý nhanh trí canh giữ ở cửa.
”Gần đây bên ngoài đồn đại về A Nam thế nào?” Ta vừa ngồi xuống liền hỏi Đặng Vân.
”Không tốt.” Đặng Vân nói đơn giản.
Ta nở nụ cười: “Vậy nhị ca của ngươi nói thế nào?”
Đặng Vân liếc ta một cái, tuyệt đối không khách khí ngồi xuống đối diện ta,
căn bản không cần ta mời: “Bây giờ nhị ca của thần là ẩn sĩ, đối với bất cứ chuyện gì hắn cũng đều không chê bai.”
”Trẫm nghe nói lại
không phải là như vậy, vị nhị ca ẩn sĩ này của ngươi ra ngoài cũng không ít, ngay sáng hôm nay hắn còn đến chỗ ở của Tào Định.”
”Chúng ta ở đây hưởng thụ đại yến của hoàng thượng, cũng không thể bắt nhị ca của thần một mình thê lương lạnh lẽo được.”
Ta không thể không thừa nhận, Đặng Vân nói có lý, có lẽ là ta đã quá đa nghi rồi.
Lúc này, dường như Đặng Vân đột nhiên nhớ tới, hỏi ta: “Nhị ca nói, trên
đường hắn đưa Huyền Tử trở về, trong đội ngũ quân Kiến Chương do hoàng
thượng phái đi nghênh tiếp có người giữa đường nảy sinh ý đồ bất chính.
Sau khi bị nhị ca phát hiện đã xảy ra cuộc nổi loạn nhỏ.” Hắn quan sát
sắc mặt của ta: “Chuyện này có phải là trong quân Kiến Chương có kẻ bất
trung?”
Đây là hắn đã biết rõ còn hỏi. Ta chờ câu hỏi phía sau của hắn.
Quả nhiên, hắn lại tiếp tục: “Mấy ngày gần đây trong lúc thần tới lui giữa
hoàng thượng và quân Kiến Chương, phát hiện ra trong quân Kiến Chương
dường như có hành động ngầm. Mệnh lệnh của hoàng thượng ban xuống, thần
lơ là một chút, việc chấp hành liền có sơ hở. Hoàng thượng không cho
phép thần nói đến chuyện quân Kiến Chương với người ngoài, nhưng vẫn
luôn có người hoặc vô tình hoặc cố ý tới hỏi thăm thần. Sau Quách Hưng
An, quân Kiến Chương phong bế đã gần hai tháng, trước mắt dường như lòng người có chút không yên, có binh lính nghi ngờ việc phong bế này, luôn
rục rịch muốn ra ngoài.”
”Ngươi để ý kĩ một chút, báo tên mấy kẻ không đứng đắn.”
Ta vừa nói, vừa rút một thanh nhuyễn kiếm từ trong đai lưng ra, dùng vải
bố bắt đầu lau chùi: “Phàm là kẻ muốn hỏi thăm ngươi những chuyện liên
quan đến quân Kiến Chương, danh sách cũng báo lên.”
Đặng Vân
không lên tiếng trả lời. Hai con mắt của hắn nhìn chằm chằm vào tay của
ta, sau đó thổi phù một tiếng rồi cười: “Hoàng thượng đang làm gì vậy?
Gần sang năm mới, chúng ta đều là cấm mang khí giới vào cung, thế mà
hoàng thượng lại âm thầm mang theo thứ vũ khí lợi hại này. Như vậy chẳng phải là nói, so với quân doanh thì chốn thâm cung còn kém an toàn hơn.”
Ta cũng không cảm thấy chuyện này buồn cười. Tai họa thường nảy sinh từ
bên trong chính là có ý này, người càng thân cận lại càng dễ xuống tay
với ngươi.
”Thật ra thì A Nam ở trong cung, ngoại trừ hoàng
thượng ra, nàng cũng không sợ ai cả.” Trong mắt Đặng Vân có chút dò la,
mày kiếm của hắn xếch lên, lại có chút ý khiêu khích: “Chỉ cần hoàng
thượng đừng khi dễ A Nam, A Nam cũng sẽ không cần người khác bảo hộ.”
Ta cắm lại thanh nhuyễn kiếm vào trong đai lưng, cài chặt: “Trẫm cũng
không cần A Nam đến bảo vệ. Tiện đây nói một chút, ngươi có còn nhớ rõ
vị thích khách do Cửu vương gia phái ra lúc ở Kim Lăng không? Gần đây
Đặng tướng quân muốn để ý việc người này xuất hiện ở Lạc Kinh.”
Đại yến giao thừa diễn ra ở Giao Thái điện lớn nhất trong cung. Đại Triệu
có một ít phong tục của người Hồ, lúc này có thể cho phép nam nữ vui
chơi lẫn lộn với nhau. Các đại thần cùng với phu nhân của bọn họ ngồi
hỗn loạn, phi tần của ta cùng với mấy vị hoàng thân có tuổi ngồi cạnh
nhau. A Nam cách chỗ ngồi của ta rất xa. Bên trái của nàng là một vị quả tỷ của ta, bên phải của nàng là một vị đường muội chưa xuất giá của ta. Ta nhớ rõ là đường muội vẫn chưa gả đi nhưng lại thủ tiết, được phụ
hoàng của ta che chở, đối đãi không khác gì muội muội ruột của ta. Mà vị hôn phu lúc trước của nàng ấy là một thủ hạ tài giỏi của phụ hoàng ta,
đã chết trận ở tiền tuyến.
Dường như A Nam gặp được hai người này là có duyên, nói chuyện với họ rất náo nhiệt. Hơn nữa nàng cùng vị
đường muội này của ta còn thỉnh thoảng chụm đầu ghé tai, không biết là
đang nói chuyện gì.
Sau khi mọi người ngồi xuống, ta và mẫu hậu
cũng phải nói vài lời xã giao mở đầu đại yến. Ta nói đơn giản, chỉ là
mấy lời hy vọng quốc thái dân an. Ta chỉ bực tức là A Nam vẫn không hề
ngẩng đầu nhìn ta. Chẳng lẽ nàng thật sự vẫn đang tức giận? Ta cũng chỉ
là muốn nàng trước mắt đừng động đến Phùng Yên Nhi, nàng không cần phải
tức giận như vậy.
Phùng Yên Nhi ngồi khá gần ta, nàng ta vẫn luôn rất chuyên tâm, lúc ta hay mẫu hậu nói thì nàng ta đều ngồi thẳng
người. Nàng ta một mực nhìn ta, ánh mắt có phần xa lạ. Ta không thể nhìn ra nàng ta có còn nhớ nhung ta hay không, nhưng ít ra, trong mắt của ta lúc này, nàng ta cũng không có địch ý. Dường như nàng ta đang suy nghĩ
chuyện gì, ta biết rõ không phải là đang nghĩ về ta.
Nàng ta vẫn
luôn không nhìn Phùng Ký cha nàng, cũng không nhìn Phùng phu nhân mẹ
nàng. Ngay cả một cái liếc mắt cũng không nhìn đến.
A Nam nói, nữ nhân muốn giết người, dễ nhất chẳng qua là hạ độc và đánh lén. Hiện tại nếu Phùng Yên Nhi muốn giết ta, ngoại trừ hạ độc ra thì còn cách nào
khác sao? Ta phải nghĩ thật cẩn thật.
Ngay khi dạ tiệc bắt đầu,
ly rượu liên tục được rót đầy. Mấy chén xuống bụng, tai nóng lên, có
người nhắc đến tây nhung hằng năm thiếu một lượng nhỏ, có người nhắc đến thuế thu chưa đủ, có người nhắc đến hàng mua bán nam bắc, có người nhắc đến đề phòng thiên tai...
Những đề tài này ta phải thỉnh thoảng
tham dự, không thể nhiều lời nhưng cũng không thể không nói gì. Trong
hoàn cảnh này còn có thể bàn đến những việc này ở trước mặt ta, chắc
chắn đều là những thần tử còn thật sự quan tâm tới Đại Triệu.
Phùng Ký không nói lời nào, hắn là người duy nhất hoàn toàn không để ý đến lễ tiết, không cùng người khác trò chuyện. Hắn giả bộ dáng vẻ hết sức đoan chính nghiêm cẩn. Hiện tại thì ta hiểu được, cái này được gọi là lòng
dạ. Ở trước mặt người khác thì giả bộ đứng đắn, thường là bởi vì ở phía
sau người ta không đứng đắn.
Trước khi hắn đi vào cũng đã khám
người, như vậy hắn cũng không thể tự mình nhảy lên liều mạng với ta.
Không, không đúng, thực sự đụng thủ, phải là một người không khiến người khác để ý.
Ánh mắt của ta vẫn còn tốt, rốt cuộc cũng tìm được
Huyền Tử, lúc này hắn đang đứng ở góc khuất nhất trong đại điện, đang
cùng Đặng Vân và một vài quan viên cấp thấp trẻ tuổi ngồi cạnh nhau. Chỗ ngồi phía bên kia đã loạn thứ tự từ lâu, tụ thành một nhóm đều đã quá
chén. Huyền Tử vẫn còn rất tỉnh táo, cặp mắt phượng với hàng mi dài vẫn
luôn nhìn khắp nơi, ánh mắt mang theo tia cảnh giác tựa như loài sói. Mà cây cung đỏ kia vẫn ở trên tay hắn.
Ta nghĩ người cần tìm phải
là nữ nhân. Ở đây không có khuôn mặt nào khả nghi. Ta đáp lão già xảo
quyệt Tưởng Tiệp về vấn đề giảm thuế do thiên tai, trong mắt lại nhìn
thấy A Nam ở đằng kia đang cùng người khác nói cười, không hề mang chút
tâm sự. Không biết là nàng nói với đường muội của ta cái gì, khiến cho
đường muội của ta cúi đầu đáp lại.
Hộp thức ăn vừa mang lên được mở
ra, là cá chép Hoàng Hà. Cung nữ thả trên mỗi bàn ăn một phần. Ta đã
không nhớ được đây là món ăn thứ mấy rồi, dù sao đại yến hàng năm đều
như vậy: “Thật tốt, cá rất lớn, đây là điềm lành, món này luôn không thể thiếu được.”
Lúc này mẫu hậu cao giọng nói: “Năm nay cá chép
Hoàng Hà lớn hơn so với mọi năm, đây là nhờ lúc trước Thục phi mời người mở động băng, thả mồi ở thượng du cửa sông mới có. Mọi người cùng nếm
thử một chút.”
Ta cau mày xem miếng cá trong đĩa một chút, lập
tức cảm thấy tẻ nhạt, vô vị. Mặc dù biết rõ không phải là do chính Phùng Yên Nhi tự tay nuôi, nhưng trong lòng vẫn là không thể yên tâm được.
Huống hồ ta vẫn còn chút bệnh đau bụng, hình như không chữa tận gốc
được.
Mẫu hậu chú ý tới, ân cần hỏi ta: “ Con làm sao vậy? Ngay cả cá thả nước lạnh cũng không ăn.”
Ta chỉ lắc đầu một cái.
Lại một đội cung nữ nối đuôi nhau đi vào, không biết lần này bên trong hộp thức ăn sẽ là cái gì.
Phùng Yên Nhi muốn hạ độc ta giữa đại yến cũng không dễ. Mấy ngày trước ngự
phòng đã đóng cửa, không cho người bên ngoài vào. Thân vệ của ta ba tầng trong ba tầng ngoài vẫn luôn trông coi, ngay cả chính Phùng Yên Nhi
cũng không thể lại gần được.
Trước tiên để hai người Phùng Yên
Nhi cùng với A Nam thử từng món ăn, định ra mùi vị tất cả các món ăn,
sau đó theo thực đơn đun nấu, bên cạnh luôn có người trông coi.
Sau khi mở nồi sắp vào đĩa, cung nữ xếp thành hàng đưa đồ ăn vào, dọc đường cũng luôn có thân vệ của ta hộ tống.
Khi cung nữ mang thức ăn lên, muốn tùy cơ hạ độc vào đĩa đồ ăn thì nhiều
đĩa như vậy cũng rất khó nhằm vào ta hoặc A Nam để xuống tay.
Muốn hạ độc phải có được cơ hội tiếp cận mục tiêu. Ta nghĩ không ra người
muốn giết ta hoặc A Nam phải là như thế nào mới có thể xuống tay. Nhưng
nếu là dùng biện pháp khác để giết người thì dường như lại càng khó hơn.
Ta đến xem A Nam, nàng vẫn đang cùng hai người bên cạnh trò chuyện vui vẻ.
Cho đến lúc này, đồ ăn đã được đưa lên mấy lượt, nàng cũng không nhìn ta lấy một lần. Vô tình đến mức này!
Hộp đựng thức ăn lại được mở ra lần nữa, mấy người ngồi bên trong đột ngột thở dài kinh ngạc một hồi.
Ta nhìn chằm chằm hộp đựng thức ăn trong tay các cung nữ, cũng có chút kinh ngạc: “Là hạt gạo?”
Lúc này A Nam đứng lên, nàng dùng giọng điệu Lạc Kinh tao nhã nói: “Không
sai, là hạt gạo. Thần Nông sở loại, Thuấn Vũ sở canh. Thiếp đặc biệt cho người chuẩn bị, kết hợp với các món thịnh hành nhất Lạc Kinh hiện nay
là thịt kho mơ chua cùng thịt ngan om dưa được mọi nhà dùng để dâng
cúng. Xin mời mọi người nếm thử mỹ thực nam bắc kết hợp.”
Những người khác đều không nói chuyện, chỉ có Lý Tế run rẩy chòm râu bạc trắng: “Từ nhỏ thần đã quen ăn hạt kê cùng lúa mì...”
Tưởng Tiệp cười ha hả: “Lão già cổ hủ này! Hạt gạo so với hạt kê dẻo hơn
nhiều. Ngươi nếm thử một chút sẽ biết.” Hắn đứng lên, chủ động cầm một
phần từ trong tay cung nhân.
”Thần thích nhất là ăn thịt kho mơ
chua trộn với cơm.” Hắn nói: “Năm nay Hà Đông gặp hạn, rất nhiều dân
chúng không được ăn lúa mì, thần chuyển chút gạo từ Lưỡng Hồ đến, có thể cứu chữa tạm thời. Thần coi giữ bộ Hộ, nhân đây nhiều người xin nói một câu: Cảm tạ Nam Hương công chúa ban thưởng lúa! Mong nam bắc Đại Triệu
hàng năm đều sung túc, giang sơn bền vững, dân chúng an khang!”
Lão gia hỏa Tưởng Tiệp này khôi hài ở chỗ vừa đủ khôi hài, cũng thật sự chân thành và cảm động.
Có hắn mở đầu, những người ngồi trong không còn nhiều lời. Thật ra thì hai năm nay đã có không ít gạo được chuyển đến kinh sư, quan lại quyền quý
đã sớm biết đến loại đồ ăn dẻo thơm này, cũng biết rõ điểm tốt của nó.
Theo lý, lúc này hẳn là đã đến lúc tấu nhạc ca múa. Trong cung các nữ nhạc
cũng đã chuẩn bị xong, từng nhóm tiến vào bên trong điện, làn váy ngũ
sắc của bọn họ lay động đẹp đẽ. Mắt nhiều người đã nhìn thẳng lên rồi.
Ta đột nhiên nhớ tới điệu múa quen thuộc của Phùng Yên Nhi, nàng ta thường qua lại với các phường nhạc, trong số họ có rất nhiều người vô cùng
thân thiết.
Đôi mắt của ta mở to, bắt đầu cảnh giác, nhìn qua mấy nữ tử mặc váy kia. Vòng eo của họ mảnh khảnh, lưu loát dưới làn váy,
bên trong đều có thể ẩn giấu lưỡi dao sắc bén.
Nhưng vào lúc này, Phùng Yên Nhi lại đứng lên, ở phía xa quỳ gối lên thềm son trước mặt:“Hoàng thượng, nô tì chuẩn bị một bài múa Nghê Thường Vũ Y, hy vọng rằng hôm nay có thể biểu diễn cho mọi người có thêm chút hứng thú. Không
biết hoàng thượng có cho phép hay không.” Nàng cung kính thi lễ với ta.
Cùng lúc này một cung nữ mặc áo xám giống như người bên ngoài quỳ đến trước
bàn ăn của ta, đặt một phần cơm ở trước mặt ta. Mùi cơm thơm nức mũi ập
đến, cộng thêm mùi thịt kho mơ chua mê hoặc lòng người khiến cho ta nhất thời có chút phân tâm, không biết phải trả lời Phùng Yên Nhi thế nào.
”Yên Nhi đã chuẩn bị bài múa này rất lâu rồi, hiếm khi nàng mất nhiều tâm tư như vậy, hoàng thượng cho phép đi.” Mẫu hậu ở vị trí cao nhất nhỏ giọng nhắc nhở ta.
Phùng Yên Nhi nhìn ta tha thiết.
Cung nữ áo xám vẫn luôn cúi đầu, quỳ gối, lui về sau một chút.
”Đây chính là Phùng Đại Tư Mã nhà Thục phi.” Phía dưới có người nói nhỏ. Đã
có người lộ ra ánh mắt vội vàng. Nếp sống ở Đại Triệu hỗn tạp giữa Hồ và Hán, chính là Nguyên gia cũng có chút huyết thống người Hồ không rõ
ràng, cho nên việc Thục phi hiến vũ ở trong mắt người khác cũng không
thể coi là du lễ (lễ nghi vượt mức), cùng lắm cũng chỉ là có chút không
tốt trong mắt bọn Lý Tế bảo thủ.
”Mời Thục phi.” Ta khách khí
đồng ý với thỉnh cầu của Phùng Yên Nhi. Nàng ta muốn nổi bật, vậy thì để cho nàng ta nổi bật. Nếu đã tập luyện rất lâu, có lẽ thật sự múa được
rất đẹp. Ta luôn đánh giá cao kỹ thuật múa của nàng ta. Cho dù là ở hiện tại ta cũng không thể không thừa nhận, ở phương diện này nàng ta đúng
là thiên tài.
Phùng Yên Nhi thối lui chuẩn bị vũ đạo, ta nhìn thấy trên mặt nàng ta lộ ra nụ cười thắng lợi.
Ta không rõ, cho phép nàng ta múa một bài thì có gì đáng để vui mừng,
chẳng lẽ nàng ta nhờ một bài múa thành danh mà có thể trở thành nữ hoàng trong thiên hạ? Nói không chừng múa tốt, nhưng chê bai còn nhiều hơn.
Lòng người trong thiên hạ xưa nay đều sâu không lường được.
Cung
nữ áo xám đã lui đến dưới thềm son, nàng cúi đầu xoay người rời đi, bước chân khẽ tiến đến nhập vào nhóm cung nữ khác. Ta trộn thịt kho mơ chua
vào trong cơm, sốt ruột muốn thưởng thức món cơm từ gạo Giang Nam của A
Nam.