Lúc này, ánh sáng trong đại điện dường như có
chút ảm đạm, không khí cũng vô cùng hỗn loạn, khiến cho ta không khỏi
phiền muộn, ta đã đứng ngây ra một lúc.
Ta rất tò mò, trong tình huống này người ta có thể vô sỉ đến mức nào.
Ví như Hà Tử Ngư lúc này đang đắc ý cười với ta, cười đến mức vô cùng kỳ
dị. Ta chưa bao giờ gọi nàng ta là Tiểu Ngư Nhi, cũng chưa từng có gì
mập mờ với nàng ta. Ở trong hậu cung, vào thời điểm nàng ta nổi bật
nhất, nàng ta cũng chỉ là người thân cận bên cạnh Phùng Yên Nhi, cùng
lắm có thể cùng ta cười đùa vài câu mà thôi. Lời nói của nàng ta lúc này chắc như đinh đóng cột, giống như ta thật sự là người vô tình vô nghĩa.
Nữ nhân này rõ ràng đã bị bắt, chẳng lẽ còn muốn giở trò gì khác?
Chẳng biết từ lúc nào A Nam đã lặng lẽ đứng ở phía sau ta: “Hà Tử Ngư? Chẳng
lẽ người đánh vào ót ta ở trong rừng mai là ngươi?” Giọng nói của nàng
hòa hoãn, nhưng rõ ràng là có chút nghi ngờ.
Ánh mắt Hà Tử Ngư
chuyển sang A Nam, rõ ràng là mang theo oán hận: “Yêu nữ nhà ngươi! Chỉ
một lần tuần tra phía nam liền dùng pháp thuật mị hoặc hoàng thượng.”
A Nam liếc mắt nhìn nữ nhân này một cái, ngay cả mí mắt cũng không nháy.
Nàng chỉ cúi xuống, tiện tay rút cây ngân trâm trên đầu, cắm vào khay
cơm mà ta lỡ tay đánh rơi.
Gẩy gẩy một chút, lúc này ngân trâm đã tối màu.
Mọi người đều cúi đầu kinh hô một tiếng.
”Vì sao lại hạ độc với hoàng thượng chứ không phải với ta? Ngươi ở trong
lãnh cung, đã lấy được độc từ nơi nào?” A Nam bình tĩnh hỏi.
Trên mặt Hà Tử Ngư lộ ra nụ cười đắc ý: “Các người thật sự cho rằng phụ thân ta vừa chết thì Hà Tử Ngư sẽ không có người giúp đỡ sao? Nơi này là Lạc Kinh! Làm sao đã đến phiên yêu nữ liều lĩnh nhà ngươi?” Nàng lại quay
đầu, hung ác trừng mắt nhìn ta chằm chằm: “Còn có tên bạo chúa ngươi!
Các ngươi mở mắt nhìn thử xem, còn có ai ủng hộ các ngươi.”
Ta
lập tức cảm thấy máu trong người phun trào lên, gầm thét như thể muốn xé rách ta. Nữ nhân này dường như đã nói trúng chỗ đau của ta, đúng vậy,
bọn họ ở nơi này đã lâu, khắp nơi đều là thế lực của bọn họ. Miệng của
Hà Tử Ngư thật là độc.
A Nam không hề để ý chút nào đến cơn giận
của Hà Tử Ngư, nàng chỉ lo tính toán: “Ngươi vốn nên bị giam ở Mai Lâm
phía tây cận dung cung, còn có mấy nữ nhân bị điên cùng làm bạn với
ngươi.” A Nam dường như nghĩ tới cái gì, lại nói: “Khó trách bây giờ
ngươi giả điên giả dại thuần thục như vậy. Chính là vì cận dung cung từ
trước đến nay đều không khóa, là ai đã thả ngươi ra ngoài?” Câu hỏi của A Nam vẫn luôn xoay quanh người đứng phía sau Hà Tử Ngư.
Từ sau
khi A Nam biết Phùng Yên Nhi đối địch với mình liền nổi lòng đề phòng,
cho nên câu hỏi của nàng lúc này chung quy vẫn là muốn dẫn đến trên
người Phùng Yên Nhi. Đương như hoài nghi của nàng là đúng, ngoại trừ
Phùng Yên Nhi, còn có ai khác dám để người của cận dung cung ra ngoài.
Nhưng bây giờ vẫn chưa tới lúc xử phạt Phùng Yên Nhi. Huống chi lúc này Phùng Yên Nhi còn có thể một mực khẳng định rằng không biết việc này. Sợ là
rất nhiều người có chìa khóa của cận dung cung, mà mỗi ngày đều có người đến đưa cơm, không biết là có bao nhiêu người có thể ra vào nơi này.
Ta đến nắm lấy tay A Nam, muốn ngăn cản nàng tiếp tục truy hỏi.
Ta vẫn nhớ rõ Phùng Yên Nhi cùng với Lý Dật kề sát vào nhau, cùng nhau
giết ta ở kiếp trước. Đối với nàng mà nàng, Lý Dật kia có lẽ là người vô cùng quan trọng. Ta vẫn không rõ quan hệ giữa họ là gì, vì sao lúc
trước ta đã bỏ ra nhiều chân tình đến như vậy cũng không đổi được một
chút thiện ý của Phùng Yên Nhi. Ngày nào chưa thể tìm ra đáp án của câu
hỏi này thì ngày đó ta chưa thể yên tâm.
Lúc này, ta lạnh nhạt
nhìn Phùng Yên Nhi, cảm thấy nàng ta không có chút lo lắng nào. A Nam
từng bước ép sát truy hỏi Hà Tư Ngư như vậy, thế nhưng Phùng Yên Nhi
đứng xa xa kia vẫn không hề biến sắc. Nàng ta không hề sợ hãi.
Quả nhiên, lúc này Phùng Ký lại mở miệng: “Nữ tử của Hà Kỳ Nhất phải
không?” Hắn giả mù sa mưa, thở dài một hơi, giống như vừa mới biết nữ
nhân này: “Thật không hiểu phụ thân ngươi và ngươi nghĩ thế nào, nữ nhân ở trong hậu cung vốn nên là hiền lương thục đức, dịu dàng khéo léo.
Giống như tiểu nữ của ta, mặc dù làm đến Thục phi cũng vẫn luôn cẩn thận chăm chỉ, cùng các tỷ muội trong cung chung sống hòa thuận. Còn ngươi,
trên đường hoàng thượng đi tuần phía nam còn muốn hãm hại Sở Hiền phi,
chuyện này vốn dĩ là không đúng. Xảy ra chuyện này, hoàng thượng không
giết ngươi đã là thiên ân đại điển đối với ngươi. Ngươi đã không biết
cảm tạ, ngược lại còn lấy oán báo ơn!” Hắn lắc đầu, giường như vô cùng
tiếc hận, sau đó nói với những người khác: “Phụ nhân của nữ nhân này đã
chết, bản thân lại là cái dạng này, sợ là đã điên rồi.”
Lão tặc Phùng Ký này lại dời tầm mắt đi. Nhưng lý do thoái thác lần này lại được không ít người phụ họa.
Hà Tử Ngư nở nụ cười, hình như nàng đã sớm hiểu rõ chuyện gì đó: “Nếu ta
đã làm thì sẽ không sợ bị mất đầu.” Nàng nhìn ta, cười lạnh: “Chỉ thương xót cho thân mẫu cùng các đệ muội của ta, ngàn vạn lần không nên có một tỷ tỷ vô dụng như ta. Bản thân ở hậu cung bị người khác giẫm đạp không
nói, còn liên lụy tới phụ thân. Bọn họ người thì già yếu, người thì còn
quá nhỏ, không biết sau khi ta chết, ai sẽ tới chiếu cố bọn họ.” Ánh mắt nàng ta nhìn ta sáng ngời. Mà ta lại biết, mấy lời này là cố tình nói
cho người khác nghe.
”Một người đã có thể đẩy ngươi ra đây chịu
chết thì lời nói của hắn làm sao có thể tin.” A Nam ở bên cạnh cười
lạnh: “Ngươi đừng nằm mơ. Nếu như ngươi thật sự mong bọn họ được chiếu
cố, không bằng bây giờ cầu xin ta. Nếu như ngươi khai ra người đứng phía sau, thì ở trước mặt triều thần văn võ ta đáp ứng với ngươi, sau khi
ngươi chết, ta sẽ chiếu cố người nhà của ngươi.”
Con ngươi trong mắt Hà Tử Ngư chuyển động, hình như đã có chút không yên lòng, bắt đầu tìm kiếm trong đám người.
Ta đột nhiên cảm thấy không ổn, nói không chừng A Nam có thể thuyết phục
được Hà Tử Ngư khai ra Phùng Yên Nhi. Nhưng việc này trăm ngàn lần không nên, bây giờ khai ra Phùng Yên Nhi vẫn còn quá sớm, đừng nói đến việc
Phùng Yên Nhi có thể một mực nói không biết. Ta vẫn còn phải trông cậy
Phùng Yên Nhi đưa tên Lý Dật kia đến trước mặt ta một lần nữa.
Ta vội vàng phẩy tay: “Áp giải nữ nhân này ra ngoài, khẩu vị thưởng thức
cung yến đêm giao thừa đều đã bị nữ nhân này phá hỏng cả rồi. Trẫm không muốn tiếp tục nhìn nữ nhân này diễn trò. Bịt miệng nàng ta lại, trước
hết đem nhốt vào Tông Nhân phủ, việc thẩm vấn nàng để đến sang năm rồi
nói sau.”
Ta vừa mở miệng, thân vệ của ta đồng loạt xông lên, đoạt lấy Hà Tử Ngư trong tay Đặng Vân, xách ra ngoài.
A Nam có chút vội vàng: “Chờ một chút!” Nàng hô to: “Hà Tử Ngư! Thay vì
sau này bị mấy tên vặt vãnh tra hỏi, không bằng lúc này nói ra cái tên
đó, miễn cho sau này phải chịu khổ.”
Hà Tử Ngư đang cười, nhất
định là đã nghe được A Nam đang nói gì đó. So với dáng vẻ náo động gào
khóc trước đây của nàng ta thì hoàn toàn khác biệt. Lúc này nàng ta
giống như bị ai đó thôi miên hoặc là đầu óc đã hỏng rồi. Nàng ta làm ra
vẻ mắt điếc tai ngơ với câu hỏi của A Nam, chỉ nhìn ta, hơn nữa ánh mắt
còn tràn đầy giễu cợt, hình như nàng ta cũng đã hiểu được tình cảnh của
ta lúc này.
Nàng ta dường như đã biểu đạt xong những gì muốn nói với ta, phía Phùng gia sẽ thắng.
Nàng ta không nói cái gì, người vẫn còn chưa bị đưa ra khỏi đại điện, một cỗ máu tươi đã theo khóe miệng chảy xuống.
Huyền Tử quát to một tiếng: “Không ổn!” Tiểu gia hỏa này vội vàng vọt lên, nhưng tất cả đã muộn.
Hà Tử Ngư ban đầu chỉ sặc ra một búng máu, ngay sau đó lại phun ra một
ngụm máu lớn, rất nhiều máu phun lên người Huyền Tử. Nàng ta cắn lưỡi
rồi.
Tiệc mừng giao thừa vội vàng kết thúc trong không khí cổ
quái. Vết máu trong Giao Thái điện còn phải được người lau sạch. Mỗi
người rời đi đều mang theo gương mặt lo sợ nghi hoặc. Thích khách ám sát hoàng đế đã chết, nhưng ai biết còn có người tiếp theo nữa không? Giữa
lúc bỏ cũ đón mới này, bọn họ vội vã rời đi như thể chạy loạn, thậm chí
còn quên chúc năm mới ta.
Sắc mặt mẫu hậu tái xanh, trở về tẩm
cung của người. Người từ chối không để Phùng Yên Nhi đỡ, cũng không cần
ta đi cùng. Ta một mình trở về Khôn Ninh cung.
A Nam dẫn Huyền Tử đi tắm rửa. Lúc gần đi, tỷ đệ bọn họ đều tỏ thái độ xa lánh mà kính cẩn đối với ta. Hàng mi dài của A Nam buông xuống, nàng cắn môi, nói vài
câu cáo biệt, hoàn toàn không có ý cùng nhau mừng lễ năm mới với ta.
Theo tập tục, người trong cung còn phải cùng nhau đón giao thừa tới nửa đêm, cho tới lúc nghe được tiếng trống cùng hồi chuông dài vang lên trong
thành Lạc Kinh, bắn pháo hoa chúc tết rồi mới tính là đã qua một năm.
Thế nhưng năm nay, hiển nhiên mọi người đều đã tan tác, không còn ai ở
lại bên cạnh ta.
Đặng Vân ở lại sau cùng, nhìn ta đắc ý: “Sắc
trời còn sớm, đêm dài gian nan, hoàng thượng có tính toán gì không?” Ánh mắt hắn nhìn ta đúng là có chút đồng tình.
Bên ngoài cửa cung vang lên tiếng pháo lẻ tẻ, từng tiếng từng tiếng thúc giục đoàn viên.
”Phủ tướng quân của ngươi thế nào?” Ta mặt dày hỏi.
Đặng Vân cười: “Khách quý đầy nhà, chúng thần vốn đều tính không say không nghỉ. Nếu hoàng thượng không chê thì đến đi.”
Ta nghĩ nghĩ một chút: “Vậy ta đến tìm nhị ca của ngươi.”
”Nhị ca của thần ở chỗ Tào Định tướng quân. Bọn họ dự định đàm võ luận kiếm, có lẽ còn muốn khoa tay muốn chân.”
Ta nổi giận. Cho nên, đến cuối cùng, người cô đơn không có nơi chốn mừng năm mới chỉ có mình ta.
Đặng Vân cười lớn, đạp tuyết mà rời đi, tạo y thêu ngân hoa, bước đi liêu xiêu như kẻ say rượu.
Bên ngoài Giao Thái điện, mặt trời đã đổ về tây, chút ánh sáng tàn dư cuối ngày mơ hồ như ánh bụi.
Ta hít sâu một hơi, lại thở ra toàn bộ, giống như phun sạch toàn bộ những
thứ không sạch sẽ trong lồng ngực. Hôm nay coi như thất bại, nhưng ít
nhiều gì cũng biết quân cờ của Phùng Yên Nhi, cuối cùng Hà Tử Ngư chết
rồi, Phùng Yên Nhi lại mất đi một người giúp đỡ.
Bước chân đuổi theo ở bên cạnh, Như Ý thấp giọng hỏi ta muốn đi đâu.
”Thái hậu đã đi nằm, nói là lớn tuổi, không đón giao thừa nữa.” Như Ý nói với ta.
Ta ngây người đứng lại, thật lâu sau vẫn không nói ra lời. Mẫu hậu cũng
ngủ quá sớm rồi, hiển nhiên là việc ngày hôm nay đã dọa mẫu hậu sợ,
người không muốn gặp ta, muốn một mình thanh tĩnh.
Bằng không đến chỗ Liễu Tu Viện? Để A Ô cùng ta mừng năm mới? Nhưng ta cùng Liễu Tu
Viện đã sớm không có tình cảm, A Ô còn quá nhỏ, ngay cả nói cũng không
rõ lắm, hai người lớn sớm đã không có trao đổi gì, hai bên tính cách
trái ngược nhau, đến cùng vẫn là chẳng có chuyện gì để nói.
Ta
khoát tay, một mình chậm rãi bước đi. Ta không có chỗ để đi, chỉ có thể
đi tìm A Nam. Thật ra thì từ thời khắc sống lại kia, có thể ở bên cạnh
ta cũng chỉ có A Nam.
Bên trong con ngõ dài rất yên tĩnh, thẳng
đường đi đến, tuyết đã được quét dọn sạch sẽ, bụi cây dại hai bên tường
đất đã xanh trở lại. Mấy chỗ băng đọng vẫn đang tan thành nước.
Mùa xuân đến rồi, ngõ nhỏ này dường như đón mùa xuân sớm hơn nơi khác.
Trong cung Trường Tín treo đèn lồng đỏ thẫm khắp nơi. Ngay cả trên cây bách
cũng treo mấy cái. Huyền Tử mặc áo choàng da sóc, mang một đầu tóc ẩm
ướt đứng dưới tàng cây bách rắc thứ gì đó, khiến cho mấy con bạch hạc
tiến đến bên chân hắn giành ăn. Mà hắn cứ ngơ ngác nhìn mấy con hạc như
vậy, cũng không vội mở cửa vào nhà.
Ta đứng ở cạnh cửa ho một tiếng.
Huyền Tử quay đầu lại, thấy là ta cũng không giật mình lắm, chỉ là cung kính thi lễ với ta.
Ta xoa mặt hỏi hắn: “Tỷ tỷ của ngươi đâu?”
Huyền Tử không trả lời, chỉ đưa ngón tay chỉ chỉ về phía phòng đàn.
Bây giờ ta mới chú ý tới, trong phòng truyền đến mấy tiếng gẩy đàn vang lên nhè nhẹ.
Ta chần chừ không dám bước vào.
Huyền Tử cũng không mời ta, ngược lại nhàm chán đưa tay nắm một nắm thức ăn
dành cho chim, để cho bầy hạc trực tiếp mổ trong tay hắn.
”Tóc ngươi còn ướt, sao không vào nhà đi?” Ta xúi giục hắn: “Coi chừng bị cảm lạnh!”
Huyền Tử ngước mắt lên liếc ta một cái, vẻ mặt rất ôn hòa: “Hoàng thượng muốn vào thì cứ vào đi, tỷ tỷ cũng không ăn thịt người.” Nói xong, dường như hắn có chút ngại ngùng.
Ta nào dám vào một mình.
”Hôm nay Huyền Tử đi đuổi ma quỷ cùng mấy đứa trẻ kia, trẫm thật sự không hề
nghĩ đến.” Ta không có việc, tìm chuyện nói nhảm: “Chơi vui chứ?”
Huyền Tử liếc mắt nhìn ta một cái: “Chơi không có gì vui, chẳng qua là ta
nghe thái hậu nương nương nói trong cung không có tiểu nam hài (bé
trai), vô cùng không có ý nghĩa. Cho nên ta liền ra ngoài làm ồn ào một
lát, làm trong cung náo nhiệt hơn một chút.”
”Ngươi nhìn thấy Hà
Tử Ngư lẫn vào trong đội ngũ cung nữ từ lúc nào?” Ta vạch trần hắn. Đứa
nhỏ này chạy loạn khắp nơi trong cung, không phải là để quan sát việc
này sao?
Huyền Tử chần chừ một lúc lâu, rốt cuộc nói: “Ta chỉ
nhìn thấy cung nữ vào Trích Tinh Các nhận áo xám lúc sáng sớm, chỉ lát
sau đi ra đã thay đổi khuôn mặt, mà người đi vào trước đó vẫn chưa hề đi ra.”
”Vẫn chưa...” Ta có chút cà lăm.
”Bây giờ hẳn là đã
đi ra rồi.” Huyền Tử nói: “Nhân lúc diễn ra đại yến, chắc đã sớm biến
thành một cỗ thi thể bị người ta ném ra khỏi cung.” Đứa nhỏ này nói mấy
lời này vẫn không có biểu tình gì, chỉ thỉnh thoảng lặng lẽ liếc ta một
cái.
Cho nên, trong lúc chúng ta uống trà ở Trích Tinh Các thì
thật ra bên trong Trích Tinh Các đang cất giấu một cỗ thi thể! May mà
chúng ta mang theo đứa nhỏ đi cùng, nếu không, đứa nhỏ mà chạy loạn...
Huyền Tử bình tĩnh vượt xa tuổi của hắn, ngay cả lúc này hắn cũng không hề
vội vàng gấp gáp, so với người trưởng thành như ta đây còn có vẻ bình
tĩnh hơn nhiều. Đương nhiên, tính ta đặc biệt nôn nóng, A Nam luôn muốn
ta tự kiềm chế cơn giận.
Ta đột nhiên vươn tay về phía Huyền Tử,
vỗ một chưởng vào ngực hắn. Ta chỉ muốn thử võ công của đứa nhỏ này một
chút. Hắn có thể kéo cây cung ngũ thạch, vẻ trấn tĩnh của hắn, tất cả
đều khiến ta có chút tò mò.
Dĩ nhiên, một chưởng này của ta không dùng hết lực, chỉ muốn thử một chút mà thôi.
Quả nhiên, Huyền Tử dễ dàng tránh được chưởng này của ta. Hai người chúng
ta nhanh chóng quần nhau, đánh đấm một hồi. Huyền Tử mượn thân cây bách
để tránh trái tránh phải, thỉnh thoảng còn có thể tìm một chỗ trống đánh ta một quyền. Lấy tuổi của hắn mà nói, công phu như thế này thật sự đã
rất giỏi.
”Các ngươi đang làm gì ở đây?”
Bên tai ta truyền đến câu hỏi kinh ngạc của A Nam.
Ta vội vàng thu thế, quay đầu nhìn A Nam đang đứng dưới mái vòm, chớp đôi mắt to nhìn ta vẻ khó hiểu.
Ta cười với A Nam, không biết nên nói cái gì cho tốt.
”Hoàng thượng đến tìm tỷ tỷ, nhưng lại ngại không dám vào cửa.” Huyền Tử ở
phía sau cây bách, tức giận nói: “Hoàng thượng muốn cùng chúng ta mừng
năm mới.”