Đầu năm vào triều, một tin tức kinh người được ta tuyên bố, chính là nhị ca Tương Vương Nguyên Quân Thịnh của ta chuẩn bị trở lại Lạc Kinh. Một
viên đá làm gợn lên nghìn tầng sóng, trong nháy mắt cả triều đình và dân chúng đều chấn động.
Thật ra, từ sau khi ta đày Lão Cửu đến Đại
Quận, ta vẫn thư từ qua lại với nhị ca, thánh chỉ cũng đã sớm ban xuống, chỉ là đến lúc này ta mới tuyên bố mà thôi.
Vốn là ta muốn xem xem sau khi Phùng Ký hoàn toàn mất quân Kiến Chương, lúc lên triều sẽ là dáng vẻ tức giận như thế nào.
Thế nhưng lão tặc Phùng Ký này lại có thể duy trì vẻ bình thản như không có gì. Hắn chỉ bàn chuyện công, nói đến việc điều động tám doanh phía nam, nói rằng hiện nay Nam Phương ổn định, thế nhưng Tây Nhung lại không mấy an ổn, vẫn có kẻ xâm phạm biên giới. Trong tám doanh phía nam cũng nên
điều một phần đi biên giới phía tây và biên giới phía bắc.
Đề nghị này của hắn thật ra lại hợp ý ta.
Nói thật, tên Phùng Ký này vẫn còn có chút tầm nhìn chiến lược. Thật ra tám doanh phía nam vốn đã nên được điều động từ lâu. Nhưng mà việc điều
binh này là do hắn điều hay do ta điều, cũng là một vấn đề. Phùng Ký dời ánh mắt của hắn đi chỗ khác, rõ ràng là có ý định kế này không thành
thì bày kế khác. Mà ta, đối với lần này đã có chuẩn bị từ sớm.
Chính là vào lúc này, ta tuyên chiếu gọi Tương Vương Nguyên Quân Thịnh vào Lạc Kinh.
Ta vững vàng ngồi trên ghế rồng, mỉm cười nhìn chúng thần hoang mang rối
loạn dưới thềm son. Ta không biết bọn họ có hiểu mánh khóe thủ đoạn hơn
ta hay không, dù sao thì ta cũng cảm thấy ta không hiểu lắm. Ta chỉ là
dùng lòng mình để cân nhắc người khác. Lão Cửu xảo trá ta đã sớm biết,
nhị ca nóng nảy ta cũng hiểu rõ.
Chỉ là ta cảm thấy, chỉ cần có
thể khống chế được tính khí, nhị ca có thể làm việc cho ta. Dù sao thì
cũng là nhị ca của ta, ta đương nhiên hiểu rõ hắn hơn hiểu những triều
thần này. Cho nên đối với ta, nhị ca cho dù có nguy hại thì cũng không
thể bằng được những triều thần này.
Mà chuyện ta muốn hắn giúp ta làm, bọn họ cũng không thể ngờ đến. Dĩ nhiên mục đích cuối cùng của ta
vẫn là mượn tay nhị ca đoạt lại tám doanh phía nam từ trong tay Phùng
Ký. Hơn nữa còn muốn điều quân chủ lực đi tây bắc. Tám doanh phía nam
vốn là lực lượng chính đối phó Nam Sở năm đó, sau khi phụ hoàng qua đời, nhị ca đặc biệt có khả năng kêu gọi sự ủng hộ của bọn họ.
Lý Tế
và Phùng Ký là hai người chống đối nhau quyết liệt nhất trong số các
triều thần, khó có được lúc bọn họ cùng nhất trí như lần này. Dĩ nhiên,
sợ là trong lòng mỗi người bọn họ đều có ý nghĩ riêng. Điểm xuất phát
cũng không giống nhau.
Chỉ là, Lý Tế nói cho ta biết, Quy Mệnh
hầu đã lặng lẽ chôn cất vị phu nhân kia, một ngày cũng không lưu lại:“Bây giờ hẳn là không có nhà nào dám gả con gái cho lão già này rồi.” Lý Tế nói: “Chỉ cần Phùng Đại Tư Mã không nhúng tay vào nữa, Quy Mệnh hầu
sẽ sớm không còn lâm vào tình cảnh ngày hôm nay.” Hắn cúi đầu, hết sức
cung kính ở trước mặt ta. Thế nhưng rõ ràng hắn đã nhân tiện đạp Phùng
Ký một cước.
Chỉ là, hắn ngược lại đã nhắc nhở ta, vì sao Phùng
Ký phải dốc lòng vì Quy Mệnh hầu như vậy, vẫn luôn cấp nữ nhân cho Quy
Mệnh hầu. Chuyện này rất đáng để suy xét.
Hôm nay thời gian bàn
chuyện triều chính rất dài. Một đống chuyện đều được tranh luận không
ngừng. Mùa xuân đến, rất nhiều cảm xúc ngủ đông đã lâu cũng dần dần nảy
nở. Ta thích minh tranh ám đấu như vậy.
Sau khi bãi triều, ta theo lệ thường đến chỗ mẫu hậu trước, vừa đúng lúc gặp được mẫu hậu cùng A Nam từ Phật đường đi ra ngoài.
Ta cẩn thận nhìn sắc mặt hai người, ngược lại không thấy có cái gì không
phù hợp. Giống như chưa từng xảy ra chuyện kia của Đặng Hương.
Chỉ là mẫu hậu đang dặn dò A Nam, bảo A Nam nhanh chóng gọi Huyền Tử trở
về: “Trong cung có một bé trai náo nhiệt hơn biết bao nhiêu!” Mẫu hậu có chút tiếc nuối, nói: “Mùa xuân tới rồi, ai gia còn có thể dạy hắn giăng lưới đánh chim sẻ.”
Thật ra thì hôm qua Huyền Tử đã theo Đặng
Hương vào trong núi, cả mẫu hậu và A Nam đều giả bộ như không biết
chuyện này. Hơn nữa, ta cảm thấy bản lĩnh bắt chim sẻ của mẫu hậu sợ là
còn chưa bằng một góc của Huyền Tử. Lão nhân gia người chỉ là sợ trong
cung quá vắng vẻ, muốn có một đứa bé ồn ào với người mà thôi.
Ta
nói chuyện Tương Vương sắp đến cho mẫu hậu và A Nam biết, để hai người
chuẩn bị tiếp đãi khách: “Sau ngày mười lăm thì chắc chắn đã đến nơi, dù sao cũng là ca ca trong nhà, chuẩn bị đón tiếp nồng nhiệt một chút cho
thỏa đáng.”
Đối với chuyện này A Nam cũng không thể hiện thái độ
gì, nàng chỉ chuyển động con ngươi, tính toán xem nên tiếp đãi như thế
nào. Mẫu hậu vừa ngạc nhiên lại vừa nghi hoặc: “Con là muốn để Lão Nhị
vào Lạc Kinh sao? Con không sợ hắn giống như Lão Cửu...”
Ta cười: “Dĩ nhiên là trẫm sợ. Cho nên sau khi Lão Cửu gặp chuyện không may,
trẫm mượn chuyện của Lão Cửu để ban xuống mấy chiếu thư, một là giảm bớt các phiên* vương phiên vệ, hai là cho thứ sử ở các phiên sở quyền giám
sát cao hơn.” Thật ra thì chuyện Lão Cửu hành thích, đối với ta cũng là
hồi chuông cảnh tỉnh, trong vòng mấy tháng lại đây, việc ta làm nhiều
nhất chính là áp chế các thế lực bảo hộ.
*phiên: thuộc địa hoặc thuộc quốc phong cho chư hầu ngày xưa
phiên vương: con cháu hoàng thất được vua cho trấn giữ ở các nơi khác
phiên vệ: người dưới quyền, phục vụ và bảo vệ cho phiên vương
phiên sở: vùng đất vua ban cho bầy tôi hoặc con cháu trấn giữ
”Trong đó nhị ca là người nghe lệnh nhất, lập tức giao nộp phiên vệ, hiện tại
phiên vệ của nhị ca chỉ còn lại hơn trăm người.” Ta nói với mẫu hậu:“Hắn là người nghe lệnh nhất trong số các phiên vương của ta. Hiện tại
bọn họ cũng biết, mặc dù Lão Cửu ngoài mặt là bị giáng xuống làm hầu,
thực ra cũng không khác gì tù nhân. Hẳn là bọn hò cũng không muốn rơi
vào kết cục kia.”
Thực ra thì trong khoảng thời gian này nhị ca
đã từng dâng lên mấy tờ biểu, cũng có vẻ dè dặt cẩn trọng, có chút không giống tính tình vốn có của hắn.
Mẫu hậu vẫn còn chút lo lắng:“Mẫu thân của Lão Nhị chết sớm, từ nhỏ tính tình đã bướng bỉnh, năm đó
ngay cả phụ hoàng con hắn cũng có lúc chống đối. Hôm nay sao hắn lại
chịu nghe lệnh con?”
Ta gật đầu: “Đối với nhị ca, con cũng không
phải là hoàn toàn không nghi ngờ, nhưng lúc phụ hoàng qua đời năm đó,
Lão Cửu từng lừa gạt hắn, khiến hắn không kịp hồi kinh về chịu tang. Ít
nhất hắn cũng sẽ không cấu kết với Lão Cửu. Cho nên, con muốn sắp xếp
đặc biệt một chút, đến lúc đó thử một lần sẽ biết.”
Ta lại liếc
mắt nhìn đôi mắt đang chuyển động của A Nam ở bên cạnh, có chút ngượng
ngùng nói: “Con còn hạ xuống một nước cờ hiểm, lúc trước hạ chiếu, chỉ
cho hắn vào kinh một mình, người nhà và con cái của hắn đều ở lại quận
Trường Sa. Mà quận trưởng quận Trường Sa là một quan chức cũ của Nam Sở
mới được con dùng đến. Thường thường thì lúc vợ con ở xa, vẫn sẽ cẩn
thận hơn một chút.” Ta lại lặng lẽ nhìn A Nam một chút.
Ta từng
có một thời gian dài phân tách A Nam và đệ đệ của nàng, cũng đã từng ít
nhiều khống chế và lợi dụng A Nam. Trong lòng A Nam chắc chắn là hiểu
rõ.
A Nam gật đầu, giống như là vừa hiểu ra. Nàng cũng không lộ
vẻ tức giận, chỉ nói: “Năm đó lúc Tương Vương còn là phó phiên cũng
không kịp hồi kinh, vẫn là hoàng thượng đưa người nhà của hắn đến đất
Tương*. Năm đó thả, bây giờ giữ. Phàm là người có chút đầu óc, nhất định có thể hiểu được hàm nghĩa trong đó. Thiếp cũng cảm thấy có thể tin
dùng Tương Vương.” A Nam vừa nói xong thì đứng dậy cáo lui: “Thiếp đi
tìm Tiễn Chiêu Nghi, bàn bạc trước thực đơn bữa tiệc để đưa cho mẫu hậu
xem qua.”
*Tương: tên con sông bắt nguồn từ tỉnh Quảng Tây, chảy vào tỉnh Hồ Nam, cũng là tên gọi khác của tỉnh Hồ Nam
Ta gật đầu: “Quy mô không cần lớn, chỉ là gia yến thôi. Về phần hoạt động
chính yếu thì trẫm đã có sắp xếp khác, đến lúc đó sẽ nói tỉ mỉ với Hiền
phi.” Hiện tại có vẻ như Phùng Yên Nhi đã thối lui khỏi vị trí đứng đầu
quản lý mọi chuyện trong cung rồi. Đừng nói là ta, kể cả mẫu hậu cũng
không thể yên tâm để nàng ta tham dự công việc trong cung.
Quả
nhiên, mẫu hậu dặn dò A Nam: “Các ngươi cũng đừng gọi Thục phi, nàng ta
quản lý mọi chuyện lại để xảy ra náo loạn lớn như vậy, cũng nên nghiêm
túc tự xem xét lại bản thân một lần.”
Sau khi A Nam hành lễ cáo
từ, mẫu hậu vẫn chưa yên tâm, quay lại dặn dò ta: “Về sau con cũng đừng
đến Trích Tinh Các, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không được phép đến
đó. Ta không cần biết chuyện kia của Hà Tử Ngư có chứng cứ liên quan đến Thục phi hay không, ta chỉ cảm thấy chuyện này quá mức nham hiểm. Mấy
ngày nay, ban đêm ta cũng không khép được mắt, luôn nghĩ hậu cung xảy ra chuyện như vậy thật sự khiến người ta phải sợ hãi. Chỗ đó của Thục phi
ta sẽ nghĩ cách, ta đã thay đổi thái giám và cung nữ trong cung của nàng ta rồi. Ta vẫn luôn không yên lòng được.”
Ta gật đầu, mẫu hậu có thể giúp ta trông chừng Phùng Yên Nhi một chút đương nhiên là chuyện tốt.
Bởi vậy, ta lại nghĩ đến chuyện thả người* trong cung, đã nói qua năm mới
sẽ để cho họ tự nguyện đệ đơn trình. Đến lúc đó thả như thế nào, thả bao nhiêu người cũng phải có một con số nhất định. Bây giờ cũng nên bắt đầu tính đến chuyện này rồi. Cũng không thể không thương lượng với mẫu hậu
một phen.*thả người: Thời phong kiến, cung nữ đã vào cung thường không
có cơ hội trở lại cuộc sống bình thường, thậm chí không được rời cung
nửa bước, nếu làm trái với quy định, sẽ khó thoát tội chém đầu hoặc đầy
ra biên ải. Do luật lệ hà khắc như vậy nên đa phần cung nữ đều cam phận
trong cung, làm việc khổ cực hết ngày này qua ngày khác cho tới già. Tuy nhiên, một số triều đại có ngoại lệ, cho phép cung nữ xuất cung khi mãn hạn. Như triều Thanh quy định, cung nữ làm việc tròn 10 năm thì có thể
được xuất cung, tự do cưới chồng. Ngoài ra, một vài triều đại còn có
chính sách thả cung nữ sau khi hoàng đế băng hà, như thời nhà Đường.
Chúng ta ở đây còn đang nói chuyện, tiểu
thái giám trong cung của A Nam lao nhanh như gió trở về cung Khôn Ninh,
người còn chưa đến nhưng miệng đã đến nơi, từ đằng xa đã cao giọng kêu
to: “Thái hậu nương nương! Không xong rồi! Bên cung Tử Lưu sợ là sắp
sinh!”
Ta và mẫu hậu đầu tiên là sững sờ, sau đó là hết sức vui
mừng: “Vả miệng!” Ta nói: “Sắp sinh tại sao lại là ‘không xong’?” Ta vừa nói vừa xông ra ngoài.
Mẫu hậu ở sau lưng ta vội vàng hỏi: “Đã gọi thái y và bà đỡ chưa?”
”Đã đi gọi rồi ạ, Sở Hiền phi đã phái người đi gọi rồi.”
Tuy nói như thế nhưng mẫu hậu vẫn phái người đi gọi người, lại vội vàng đuổi theo, còn gọi ta chờ một chút...
Sau một hồi hỗn loạn trong cung Khôn Ninh, một đoàn mấy người bọn ta mới hùng hùng hổ hổ kéo đến trước cửa cung Tử Lưu.
Ngoài dự liệu của ta, trước cửa cung Tử Lưu chỉ có A Nam dẫn theo mấy người
trong cung của nàng đứng chờ chúng ta. Cửa cung Tử Lưu hoàn toàn yên
ắng.
A Nam thấy chúng ta đến, không nhanh không chậm hành lễ với chúng ta.
Mẫu hậu gấp gáp, còn chưa đuổi đến nơi đã liên tục hỏi A Nam: “Người đâu?
Những người khác đâu? Đã là lúc nào rồi, tại sao lại chỉ có một mình
ngươi ở đây?”
Lời còn chưa dứt, ta nghe được trong cung Tử Lưu
phát ra một tiếng gào dọa người. Ta giật mình một cái, nhưng lại có chút luống cuống không biết nên tiến hay nên lùi.
”Thái y và ma ma đỡ đẻ vừa rồi đã đi vào.” A Nam nói. Vẻ mặt nàng nhìn qua có vẻ kỳ lạ, còn có chút chần chừ: “Những người khác... Không có ai khác, chỉ có một
mình thiếp vẫn luôn coi chừng bên ngoài cửa này.”
Lúc này, trong
sân có mấy người, nhưng cũng chỉ là một vài đại phu của Thái y viện và
ma ma đỡ đẻ, mà bọn họ cũng đều là vừa mới đến, vẫn đang loạn thành một
đoàn, la hét ầm ĩ. Thấy chúng ta vừa đi vào liền vội vàng đi lên ngăn
cản: “Hoàng thượng và Thái hậu không thể vào ạ.”
Ta vốn cũng không muốn đi vào, chẳng qua là quá hoảng hốt, không biết nên đứng hay nên ngồi.
Dường như mẫu hậu nghe không hiểu, nhìn A Nam chằm chằm, hỏi: “Tại sao chỉ có một mình ngươi? Ngươi không đi gọi Tiễn Chiêu Nghi?” Vừa nói vừa được
cung nhân đỡ đứng lại.
Lúc này bên trong lại im lặng không có bất kỳ âm thanh nào, ta không tiện đi vào, chỉ có thể ở bên ngoài đi qua đi lại.
”Tiễn Chiêu Nghi không ở trong cung Vinh An, ta đã phái người đi tìm nàng ta, cũng không biết nàng ta ở đâu.” A Nam trả lời. Suy nghĩ một chút, nàng
lại bổ sung: “Người khác, thiếp cũng không đi gọi, gọi tới cũng không có ích gì. Thiếp vừa rồi mới đến thương lượng chuyện tiệc rượu với Chiêu
Nghi, nàng ta đi vắng, thiếp trở về cung mình, trên đường đi về lại nghe bên trong cung Tử Lưu có tiếng kêu. Thiếp dẫn người đi tới cửa cẩn thận lắng nghe, cảm thấy tiếng kêu không đúng, cho nên gọi hoàng thượng và
Thái hậu cùng với Thái y đến đây.” A Nam thở dài một cái: “Mới vừa rồi,
khi người của Thái y viện đến đập cửa, cung Tử Lưu cũng không có người
canh cửa. Thiếp tự tiện quyết định, cho người phá cửa xông vào.” Nàng
vừa nói, trên mặt vừa lộ ra vẻ lo lắng âm thầm: “Bản thân thiếp chưa đi
vào xem qua, chỉ mới đứng ở bên ngoài này nhìn vào, dường như trong cung Tử Lưu chỉ giữ lại mấy lão ma ma tai điếc mắt hoa hỏi gì cũng không
biết, ngay cả Tống ma ma cũng không có ở đây.”
Ta và mẫu hậu đều
khiếp sợ, sau khi chúng ta nhìn nhau lại cùng nhìn vào bên trong cung Tử Lưu. Quả nhiên không thấy Tống ma ma. Trên thực tế, lúc này trong cung
Tử Lưu chỉ có mấy cung nhân và thái giám tuổi rất nhỏ đứng bó tay ngẩn
người dưới mái vòm. Nhìn qua không có người nào hữu dụng.
Khó
trách không có ai tới xem, chỉ có một mình A Nam đứng chờ ở đây, sợ là
cung Tử Lưu đã sớm trở thành chốn thị phi trong lòng các phi tần.
Mẫu hậu vẫy tay với mấy cung nhân nhìn ngu ngốc kia, mấy người bọn hắn đều bị gọi tới đây.
”Tống ma ma đâu?” Mẫu hậu hỏi.
Mấy người kia ngơ ngác nhìn nhau: “Tống ma ma đã bị điều đi rồi ạ.”
”Bị điều đi?” Mẫu hậu giật mình: “Ai điều nàng ta đi?”
”Không biết, dù sao thì chúng nô tài cũng đều mới được điều đến mấy ngày
trước. Cái gì cũng không biết.” Mấy người kia nhìn qua thì không phải là người thật thà hay có trách nhiệm gì. Rõ ràng là đang đối phó.
Trong phòng bên kia Lâm mỹ nhân đã kêu gào liên tục, cũng không biết sinh nở
thế nào. Tiếng gào thét truyền từ trong phòng ra bên ngoài, từng tiếng
như muốn xé não. Ta gấp gáp đến mức giậm chân, không có bất cứ biện pháp nào.
”Trong cung Tử Lưu này, hiện tại là do người nào chủ sự?”
Mẫu hậu cầm trượng đầu rồng gõ từng cái lên mặt đất. Lão nhân gia người
cũng gấp gáp.
Không có ai trả lời người.
”Vừa rồi thái y
đập cửa, tại sao các ngươi không mở cửa? Tại sao trước đó không đi gọi
người?” Mẫu hậu vẫn còn đang hỏi những người đó, ta đã không còn bất cứ
mong mỏi nào nữa.
”Lâm mỹ nhân sợ thấy người lạ, vốn dĩ cũng
không cho người khác đi vào, ngay cả chúng nô tài đến gần, nàng ta cũng
sẽ nổi cơn điên. Chúng nô tài không biết đây là nàng ta sắp sinh! Hiển
nhiên vẫn cứ giúp nàng ta từ chối khách.” Những cung nhân kia còn liến
thoắng trước mặt mẫu hậu như đúng rồi.
Trong lòng ta hiểu rõ, có
người không muốn để Lâm mỹ nhân yên ổn sinh đứa trẻ này ra. Bọn họ vốn
là tới để hành hạ người khác. Về phần là ai phái bọn họ tới, ta cũng
không biết.
Lúc này, rốt cục Tiễn Bảo Bảo cũng vội vàng dẫn theo
đám người chạy tới: “Ở đây sao rồi? Ta vừa mới đến Trích Tinh Các, Thục
phi bị bệnh.”
Không có ai nói gì với nàng ta, càng không có ai lo lắng hay trách cứ nàng ta. Một vị thái y từ bên trong vọt ra, lớn tiếng phân phó mấy câu gì đó, lại vội vàng trở vào bên trong phòng. Tất cả
chúng ta đều nhìn thấy trên hai cánh tay giơ lên cao của hắn toàn là
máu.
Chân mẫu hậu mềm nhũn, cả người như muốn đổ xuống. Cũng may hoạn quan bên cạnh người nhanh tay đỡ lấy.
Mẫu hậu xanh mặt, thở cũng không ra hơi. Ta hoảng sợ, vội vàng tiến đến ôm
lấy mẫu hậu. Mẫu hậu vốn còn nói là không thèm để ý, đến lúc này mới
nhìn thấy, chính người để ý đến đứa bé kia hơn bất cứ ai ở đây lúc này.
Đây có thể là cháu trai đầu tiên của người, đến nông nỗi này, người cũng không chịu nổi.
Bên trong sân vẫn còn hỗn loạn, có người lớn tiếng nói cần nước nóng, mà chậu nước được bưng ra, bên trong toàn là máu.
Mắt mẫu hậu đã nhắm lại, ta nhìn một chút thấy không ổn, dứt khoát ôm lấy
mẫu hậu, hét lớn về phía Tiễn Bảo Bảo: “Còn đứng ngây ra đó làm gì! Đến
cung Vinh An đi chết đi!” Sau đó lại kêu to vào bên trong cung Tử Lưu:“Mau cho một thái y tới đây, Thái hậu ngất rồi.”
Thật sự cho tới bây giờ trong cung cũng chưa bao giờ loạn như vậy.