#tien161099 đã beta
Lộ Chỉ còn đắm chìm trong chuyện vừa rồi Sầm Tề Viễn bắt cậu xin lỗi, chưa phản ứng kịp là Tần Tư Hoán đang hỏi cái gì.
Cậu ngẩn đầu, mắt to tròn nhìn về phía người đàn ông đang lái xe: “Cái gì?”
Tần Tư Hoán nâng tay trái lên, chỉnh lái kính điều khiển rồi đút tay vào túi quần, lấy hộp thuốc ra, một tay đỡ tay lái, một tay khác thì lấy ra một điếu thuốc.
Hắn đem thuốc đặt lên miệng, lại cầm lấy bật lửa, đem thuốc đốt lên, hút một hơi, chậm rãi nhả ra một vòng khói.
Hắn hơi phiền không biết nói làm sao.
Xe thể thao ngừng lại không xa trước cửa nhà Tống Du, Lộ Chỉ xuống xe, hắn mở cửa xe ra để thoáng khí, sau đó liền nghe được giọng nói ngọt ngào của nhóc con: “Ca ca cứu em!”
Đồ hư hỏng.
Mẹ nó, còn nhỏ mà đã dám gọi người khác thân mật như vậy?!
Tần Tư Hoán trong lòng có hơi không thoải mái, nhưng cũng không biết là tại sao, theo bản năng hắn rất ghét đứa nhỏ gọi người khác là anh.
Hắn không lên tiếng, trầm mặc hút thuốc, xe rất nhanh đã chạy đến trước cửa Lộ gia, Tần Tư Hoán đem xe ngừng lại.
Lộ Chỉ xoa trán, vươn tay tính mở cửa để xuống xe về nhà.
Đã hơn 18 giờ chiều, nắng giữa hè vẫn gay gắt, gió từ ngoài cửa thổi vào mang theo khô nóng.
Tần Tư Hoán ngón tay ấn vào nút khóa cửa, cửa ghế sau đã bị khóa, Lộ Chỉ kéo hơn nửa ngày cũng kéo không ra.
Lộ Chỉ lại mở cửa xe, vẫn là mở không được, quay đầu nói với Tần Tư Hoán: “Chú Tần, cái khóa này mở không được, chú nhìn xem giúp cháu đi?”
Tần Tư Hoán đêm ghế phụ ngã xuống, tay trái của hắn thì cầm điếu thuốc, tùy ý ném thuốc ra ngoài cửa xe, hắn mở nắp của chai dầu Hoa Hồng, giọng nói lạnh nhạt: “Lại đây.”
Lộ Chỉ ngồi ở ghế sau không nhúc nhích, cậu nhìn thấy rõ trên tay Tần Tư Hoán cầm chai dầu Hoa Hồng, nhưng không hiểu người đàn ông cầm nó để làm gì.
Tần Tư Hoán không kiên nhẫn, hắn trước giờ nói một là một nói hai là hai, trực tiếp vươn tay, nắm lấy cổ áo Lộ Chỉ, cánh tay dùng sức, đường cong cơ bắp hiện rõ lên, trực tiếp kéo Lộ Chỉ ngã về phía trước.
Lộ Chỉ bị bắt đứng lên, cong eo dựa vào ghế điều khiển, cậu hơi tức giận, “Chú muốn làm gì?!”wattpadtien161099
Tần Tư Hoán buông cổ áo cậu ra, trên tay hắn cầm chai dầu Hoa Hồng, đổ vào trên tay phải, sau đó đặt vào trên trán sưng đỏ của Lộ Chỉ, hơi dùng sức nhưng vẫn nhẹ nhàn mà xoa.
Lòng bàn tay người đàn ông vừa to vừa ấm áp, hơi có vết chai, lúc chạm vào trán Lộ Chỉ, làm cho cậu có cảm giác rất an toàn.
Lúc hắn dựa gần lại, trên người còn thoang thoảng có mùi thuốc lá, còn kèm thêm mùi nước hoa.
Lộ Chỉ mím môi, rũ mắt.
Tần Tư Hoán xoa trán cậu một lúc, cảm thấy ổn rồi nên dừng lại, hắn rút tay lại, hỏi: “Còn đau không?”
Đây là lần đầu tiên có người đối với cậu tốt như vậy.
Lộ Chỉ nhớ tới vừa rồi Sầm Tề Viễn cũng có thấy cái trán cậu sưng lên, nhưng Sầm Tề Viễn cái gì cũng chưa hỏi.
“Tại sao chú lại vứt rác bừa bãi thế hả?” Lộ Chỉ hơi không tự nhiên lui về phía sau, lúc nhìn về cửa kính, đột nhiên nhớ tới việc Tần Tư Hoán ném thuốc ra ngoài xe, “Một chút đạo đức cũng không có.”
Tần Tư Hoán: “……”
Lúc xuống xe, Lộ Chỉ nói tạm biệt với Tần Tư Hoán, còn làm trò trước mặt hắn, nhặt điếu thuốc trên mặt đất lên, vứt vào thùng rác, còn giáo dục Tần Tư Hoán một trận: “Sau này chú đừng vứt rác lung tung nữa.”
Tần Tư Hoán đem hộp thuốc trong túi cũng ném vào thùng rác, bị Lộ Chỉ nói đến hơi ngượng ngùng, liếm răng trả lời: “Ừ.”
Lộ Chỉ đi rồi, Tần Tư Hoán một mình ngồi yên trong xe, hắn rũ mắt nhìn lòng bàn tay mình, hơi xoa xoa, rũ mắt cong môi.
Gió đêm thổi vào trong xe, thổi bay đi mùi thuốc, chỉ còn lại mùi sữa ngọt ngào.
“Đứa nhỏ này.”
Rất lâu sau, Tần Tư Hoán mới thấp giọng cười một tiếng.
“Rất đáng yêu.”
*
Nhà cũ của Tần gia đèn vẫn sáng trưng, Tần Minh mặt âm u ngồi trên sofa.
Vinh Tuệ Linh ngồi bên cạnh ông thở dài, “Con trai không vui, ông tính làm thế nào? Tính cách con mình, không phải ông không biết.”
“Tính nó như thế nào? Nó mà có cái tính gì?” Tần Minh bắt chéo chân, tay đặt trên đầu gối, bình tĩnh nói: “Con gái của Ôn gia cũng rất được, theo tôi thấy, cô ta cũng xứng với Tần Tư Hoán, như vậy là được.”
Vinh Tuệ Linh cũng đã quen với tính cách của Tần Minh, bà đối với Tần Minh cũng không có hy vọng gì, nhưng tóm lại Tần Tư Hoán là con trai của bà: “Con trai không thích cô ta, ông có gượng ép cũng không được.”
Tần Minh: “Nó mà thích hay không thích gì? Ôn tiểu thư người ta rất xứng với nó, nó phải cùng Ôn tiểu thư ở chung cho tốt.”
Tần Tư Hoán về đến nhà đã hơn 20 giờ, lúc đi vào Tần gia, Tần Minh gọi hắn lại: “Tần Tứ.”
“Ba, có việc?” Tần Tư Hoán khó hiểu.
“Con cãi nhau với Ôn tiểu thư? Sao Ôn tiểu thư lại nói không thích hợp sống với con?” Tần Minh đứng lên, tay đặt phía sau, đi về phía Tần Tư Hoán, giọng cũng trầm xuống: “Tần Tứ, con không phải là con nít, không cần giở cái thói đó, Ôn tiểu thư rất thích hợp với con.”
Tần Tư Hoán bước lên bậc thang, nắm ray vịn, nói với Tần Minh: “Ba, con không thích Ôn tiểu thư, con cũng không muốn kết hôn sớm như thế.”
Tần Minh nghe xong, giận sôi máu, ông ghét nhất là người khác không nghe lời ông, đặc biệt là người này vẫn luôn là Tần Tư Hoán, cho ông có cảm giác mình không có tính uy hiếp: “Vậy con thích ai?”
“Con không có thích ai, con chỉ không muốn sớm như vậy đã kết hôn, con cảm thấy mình vẫn còn nhỏ, mấy năm sau hẳn nhắc đến chuyện này đi.” Tần Tư Hoán cố nhịn.
Này năm hắn mới 22 tuổi, tuy rằng thường hay đối đầu với Tần Minh, nhưng sâu trong lòng vẫn xem Tần Minh là ba của mình.
“Tần Tứ, ba không còn nhỏ tuổi nữa, muốn ôm cháu sớm một chút.” Tần Minh hiếm khi nhẹ giọng, “Con đừng ngoan cố, kết hôn nhanh một chút, sinh ra người thừa kế cho Tần gia.”wattpadtien161099
“Con chưa muốn kết hôn.” Tần Tư Hoán lặp lại: “Con cũng không muốn nhanh như thế, đã cùng một cô gái sống cả đời với nhau.”
Tần Minh liếc mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, đột nhiên hỏi: “Con là không muốn kết hôn, hay là muốn đối đầu với ba?”
Tần Tư Hoán nhắm mắt, “Con không có.”
Tần Minh khoanh tay, nhìn Tần Tư Hoán, trào phúng nói: “Từ nhỏ con đã cứng đầu, tính cách cũng bén nhọn khắc nghiệt, lời ba nói với con, con một câu cũng không thèm nhớ. Được, ba không ép von nữa, nhưng mà con cũng hơn hai mươi rồi, dù sao cũng phải kết hôn?”
Một cổ mỏi mệt từ đáy lòng dâng lên, Tần Tư Hoán vươn tay xoa xoa mặt, không lên tiếng.
“Ba thấy con gái của Lý gia cũng tốt, mấy ngày nữa con cùng người ta ăn bữa cơm đi.” Tần Minh xoay người rời đi, chỉ để lại một câu.
Tần Tư Hoán đứng yên tại chỗ.
Mỗi khi hắn đối đầu với Tần Minh, Tần Minh đều nói hắn xương cứng, tính tình khắc nghiệt.
Hắn nhấc chân lên lầu, cảm thấy rất tức cười.
Từ sâu trong lòng hắn luôn muốn có tình thương của cha mẹ, nhưng mà Tần Minh lại luôn muốn làm theo ý mình, 22 tuổi kết hôn, sau đó sinh con, bồi dưỡng đời sau.
Tần Tư Hoán nhắm mắt, bàn tay cảm nhận được hoa văn trên tay vịn, vỗ nhẹ một cái.
*
Vì tránh Tần Minh lại tìm cách cho hắn xem mắt, Tần Tư Hoán liền tập trung hết dức vào công việc, mỗi ngày hắn đều tăng ca, lâu lâu lại đi công tác,thời gian thật sự trôi rất nhanh.
Trong chớp mắt hắn đã 25 tuổi, hắn cũng trở thành người được săn đón nhất thành phố L.
Có tiền có quyền, tuổi trẻ, đẹp trai, độc thân.
Trên rạp chí tuần nào cũng có thể nhìn thấy hắn, truyền thông cũng rất tích cực trong chuyện tình cảm của hắn.
Nhưng mà Tần Tư Hoán cũng chưa nhắc đến một mối tình nào.
Tần Minh nói không sai, xương hắn thật sự rất cứng, Tần Minh càng muốn hắn kết hôn, hắn liền không yêu đương.
Một ngày trong tháng tư, Mạnh Vĩ có việc, Tần Tư Hoán đúng lúc rảnh, liền giúp hắn ta đón em gái Mạnh Thanh Giai tan học.
Mạnh Thanh Giai hiện tại đang học sơ tam, Tần Tư Hoán ngừng xe trước trường Nhất Trung Thành Phố L, chờ Mạnh Thanh Giai đi ra
Hắn chưa chờ được Mạnh Thanh Giai đi ra, ngược lại chờ được một bóng dáng quen thuộc. Nhóc con đeo balo trên lưng, dáng người cao gầy, gương mặt thanh tú, bên cạnh cậu còn có một cậu nhóc hơi đen, phía sau hai người còn có mấy cô gái.
Tần Tư Hoán ngồi thẳng người, ngón tay gõ gõ trên tay lái, hắn nheo mắt, mắt nhìn về phía nhóc con.
Thật sự thì hắn vẫn luôn nhớ rất rõ Lộ Chỉ.
Cách một khoảng thời gian, nhóc con sẽ xuất hiện trong đầu hắn, vừa như là mơ hồ, nhưng lại giống như thật sự tồn tại.
Mặt nhóc con đã nảy nở hơn, dáng người cũng rất cao, không còn giống như ba năm trước nữa.
Bộ dáng cũng xinh đẹp hơn, đuôi mắt đào hoa hơi cong, lúc rũ mắt có hơi lười biếng.
Phía sau cậu có mấy cô gái đi chung với nhau, hình như là nhỏ giọng nói về Lộ Chỉ.
Tần Tư Hoán nghĩ đến, Lộ Chỉ cũng đã 13 tuổi rồi.
Mấy đứa nhỏ ở tuổi này, cũng đã bắt đầu yêu sớm rồi.
Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện mấy lời này.
Chính hắn cũng ngẩn người, sau một lúc lâu, hắn cùi đầu cười khinh mình.
Đúng lúc Mạnh Thanh Giai đi đến, “Anh Tần Tứ, anh đến đón em hả?”
Tần Tư Hoán mở cửa sổ xe xuống, tay hắn chỉ về phía Lộ Chỉ, hỏi: “Em biết đứa nhỏ kia không?”
“Không quen, nhưng mà hình như em có nghe người khác nhắc đến.” Mạnh Thanh Giai nói: “Trong trường em, có rất nhiều con gái đều thích cậu ta, cậu ta lớn lên rất đẹp trai, còn có người theo đuổi nữa.”
Đôi mắt hẹp dài của người đàn ông liếc mắt nhìn mấy cô gái phía sau Lộ Chỉ, “Mạnh Thanh Giai, em giúp anh gọi cậu ta lại đi.”
Mạnh Thanh Giai nói: “Tại sao?”
“Cậu ta chọc anh.” Tần Tư Hoán giọng rất nhẹ nhàn.
Mạnh Thanh Giai a một tiếng, đeo balo đi về phía Lọi Chỉ.
Tần Tư Hoán dựa vào ghế, nhìn về phía Lộ Chỉ, là cái loại cảm giác như thú săn mòi.
Thật sự, hắn rất muốn đem đứa nhỏ này ở bên cạnh mình.
Muốn mỗi ngày đều nhìn thấy cậu.
Tại sao lại như thế?
Tần Tư Hoán cong môi, mặt mày âm trầm.
Chắc là, do đứa nhỏ này lớn lên đẹp đi.
Lộ Chỉ với Tống Du đi theo Mạnh Thanh Giai lại đây, Mạnh Thanh Giai nói: “Anh chị có chút chuyện muốn tìm em, nhưng mà chị cũng không biết là chuyện gì, ừm, tự em nói với anh ấy đi.”
Mạnh Thanh Giai nghiêng người.
Lộ Chỉ nhìn thấy Tần Tư Hoán trong xe.
Ba năm không hặp, ấn tượng của cậu với hắn cũng không sâu lắm, nhìn chằm chằm Tần Tư Hoán hồi lâu.
Người đàn ông nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu, nhướng mày như cười như không: “Nhóc con, không nhớ chú đẹp trai?”
Mạnh Thanh Giai & Tống Du: “???”
Cáo già từ đâu đến???
Tác giả có lời muốn nói: