Chiếc xe Rolls-Royce Ghost màu đen chạy mãi , không điểm dừng cho đến khi tới một tòa lâu đài nguy nga , trước mặt là hai hàng nhân viên, một bên là nam mặc áo vest lịch lãm , một bên là nữ mặc đồng phục lịch sự tạo nên sự nghiêm trang và sang trọng.
Cung Liệt Thiên ôm Lệ Ôn Du bước vào thang máy , không tránh khỏi những ánh mắt hiếu kì , tò mò kia .
Không biết cô gái đó là ai mà được Cung tổng bế như vậy a. Tiếng thì thầm không khỏi ngưỡng mộ có chút đố kị phát ra từ các cô nhân viên .
Một cô gái trẻ tuổi , khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đứng bên cạnh không ngớt lời khen , tư tưởng ảo mộng đáng yêu:
Anh ta thật đẹp trai đó, khí chất thật lạnh lùng đúng chuẩn nam nhân ngôn tình , chị gái đó nước da trắng thật , thật may mắn nếu họ là vợ chồng.
Chắc chỉ là dạng gái bao được chút sủng nịnh thôi mà, chỉ vài nước nữa thì cũng thành chiếc giày cũ bị vứt đi không thương tiếc mà thôi. Một trong những nhân viên ở lễ tân nói với giọng đố kị
Cung Liệt Thiên ngước nhìn cô gái vênh váo kia , để lại ánh mắt sắc như kiếm khiến người khác không rét mà run.
Anh liếc nhìn tên thuộc hạ đằng sau, tên thuộc hạ đằng sau hiểu ý anh và biết mình phải làm cái gì .
Ngay tức khắc cô gái đó bị đuổi việc không thương tiếc .
Ting...ting...ting
Tiếng chuông thang máy mở ra, bước đến căn phòng tổng thống , anh đặt cô xuống chiếc giường trắng êm ái , bóng mướt mang chất liệu vải xa xỉ Baby Cashmere , chất liệu có thể mua được một ngôi nhà.
Sau khi để Lệ Ôn Du nằm ngủ , Cung Liệt Thiên khá mệt mỏi bước vào phòng tắm .
Dưới vòi hoa sen , những giọt nước lắn tăn chảy xuống theo những đường nét cương nghị gương mặt tỏa ra hơi thở tà ác kia. Ngăm mình trong bồn tắm , Cung Liệt Thiên lại bất giác nghĩ về cảnh cô gái nhỏ dùng ánh mắt bất lực đầy căm phẫn nhìn về mình. Hắn nghĩ có phải điều hắn đang làm là sai.
Cung Liệt Thiên mở mắt , đôi môi mỏng mím chặt lại nhếch môi cùng cái lắc đầu khó hiểu , anh nghĩ : không nên nghĩ nhiều về cô ta , dù sao cũng chỉ là vật phẩm hàng ngon mà thôi.
Cung Liệt Thiên kinh ngạc với ý nghĩ điên rồ này, hắn trước đây làm điều gì chưa bao giờ phải hối hận hay có cảm giác tội lỗi , những với cô gái nhỏ này lại mang theo một cảm xúc đặt biệt không nói thành lời .
Bụp... bụp.... bụp... choang
Tất cả vật dụng trên bàn đều bị Lệ Cô Dương ném đi , thư ký Vương đứng bên cạnh tay chân bủn rủn . Ở bên cạnh anh lâu như vậy , chưa bao giờ thấy anh mất bình tĩnh thế này .
Bất giác thư ký Vương xin phép đi ra ngoài , nếu như cô đứng lại người liên lụy là cô chứ không ai khác .
Lệ Cố Dương tức giận , đôi mắt bừng bừng sát khí , quát lên : Du nhi dám qua lại với hắn ta , Cung Liệt Thiên luôn coi mạng người như cỏ rác , chẳng phải đưa mồi lên miệng cọp sao, Du nhi là em gái của chúng ta , nó mà có chuyện gì thì anh và em phải ân hận cả đời đó Cố Trạch.
Lệ Cố Trạch ngồi dưới ghế sofa , bình tĩnh một cách lạ thường , khuôn mặt tuấn tú nhíu chặt lông mày , từ tốn nói :
Anh hai, anh đừng lo , có lần em nghe Lạc Băng và Ôn Du trò chuyện với nhau , nghe có vẻ Cung Liệt Thiên anh ta đã để ý Du nhi nhà ta , với bản lĩnh cùng sự thông minh của mình , chắc chắn em ấy đang biết mình làm gì và tránh những gì không cần thiết .
Lệ Cố Dương nghe lời nói của Lệ Cố Trạch có phần bình tĩnh hơn, nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng , bất lực nói :
Um , nhưng hắn ta sẽ làm chuyện không đúng đắn thì làm sao, anh cứ có cảm giác bất an trong lòng , chưa bao giờ anh cảm thấy bất lực như thế này, nếu như anh khiêu chiến với anh ta thì nhất định Du nhi sẽ có chuyện , lúc đó mọi chuyện sẽ rối tung lên .
Lệ Cố Trạch chín chắn trước tuổi , thận trọng nói với Lệ Cô Dương : anh tuyệt đối không nên khiêu chiến với hắn ta , nếu để ba mẹ biết được sẽ xảy ra chuyện lớn đó , em sẽ tìm cách liên lạc với Ôn Du , anh yên tâm bản thân người làm anh như em sẽ cố gắng bảo vệ Du nhi , thôi em đi đón Tịch Liên đây.
Lệ Cố Trạch vỗ vai Cố Dương thay cho lời nói nhằm khẳng định mọi chuyện sẽ không đi quá xa như hai người họ nghĩ.
Tại Zurich , Thụy Sĩ
Màn đêm bao trùm cả thành phố , thứ ánh sáng lấp lánh được phát ra từ những ngôi sao trên bầu trời , rất phù hợp với sự tĩnh mịch lạ thường này .
Trên chiếc giường trắng , ánh sáng lờ mờ màu vàng nhạt chiếu lên người đàn ông tráng kiện đang ôm trong lòng người phụ nữ yếu ớt vẻ mặt nhợt nhạt đôi mắt gắt gao nhắm chặt cùng với mái tóc đen mềm mại bung xỏa tựa như con búp bê bị phá , tấm lưng trắng mịn của Lệ Ôn Du dán chặt vào bờ ngực rắn chắc của Cung Liệt Thiên .
Lệ Ôn Du như đang gặp giấc mộng , hai đầu chân mày luôn nhíu chặt , nước mắt lại tuôn trào như mưa , thân thể run rẩy như đang sợ hãi tránh né điều gì .
Như bị ác mộng đánh thức Lệ Ôn Du cựa quậy mình , lấy tay xoa hai huyệt thái dương , mi mắt cuối cùng cũng được mở lên , nhưng trong đôi mắt tuyệt đẹp đó là sự thê lương ngấn lệ . Cảm thấy có cái gì đó nặng nặng dưới bụng , bàn tay nhẹ nhàng lần mò đụng vào cánh tay rắn chắc của anh đặt lên eo cô , nhất thời sợ hãi dâng trào . Mùi hương nam tính bên cạnh phả vào người cô như nhắc nhở cô đã trao cái gì cho người đàn ông này.
Lễ vật quý nhất của người con gái đã bị đánh mất dễ dàng , sau thời khắc đó cô còn ước mong xa vời nào về một mái ấm hạnh phúc , mỗi khi nhớ lại cô như bị dao đâm vào tim , rỉ máu từng giọt , từng giọt đau muốn chết đi, ánh mắt trống rỗng , không tia cảm xúc cũng như muốn nói từ nay về sau lòng nàng đã chết quyết không tin tưởng vào đàn ông . Lệ Ôn Du nghĩ có phải hắn dùng cách này để bóp nát lòng tự tôn của nàng
Cô yếu ớt , rã rười đứng dậy bước vào phòng tắm . Thân thể cô như bị hàng trăm mảnh vỡ đâm vào , chỉ cần động một cái như thêm một mảnh vỡ đâm vào .
Ngâm mình trong bồn tắm , chưa bao giờ cô thấy đau đớn và nhục nhã như thế này . Lệ Ôn Du dùng sửa tắm tẩy chà những dấu vết trên người . Cô lấy cọ tắm liên tịc ma sát trên người khiến người bị bỏng rát
Lệ Ôn Du tự cười chế giễu , so với hận Cung Liệt Thiên nàng còn cảm thấy hận bản thân hơn khi biết hắn sắp làm chuyện gì mà nàng lại không hề bỏ chạy hay tìm cách gì mà chỉ dưới thân hắn rên rỉ thở gấp , còn làm những hành động vô cùng kinh tởm .
Môi cô run bần bật , cổ họng phát ra thứ âm thanh như muỗi kêu , nước mắt lại chảy xuôi , nở nụ cười chua chát cho bản thân